"Phải thì sao mà không phải thì sao? Đau lòng à? Anh nói cho mày biết, tốt nhất mày nên tránh xa thằng đó ra. Nó không phải loại tốt lành gì đâu."
"Anh trả lời đi! Có phải là anh không?"
"Phải đấy rồi sao? Rồi mày tính làm gì? Kêu người trả thù lại sao? Cứ việc, anh đây không sợ. Ok?"
Anh Tí vẫn trưng cái bộ mặt khinh người đáng ghét đó ra khiến tôi không thể nào bình tĩnh được mà gào lên: "Anh...đúng là cái đồ ngang ngược. Em...ghét anh." Tôi tức giận, quay người đi thẳng vào nhà. Không ngờ anh ấy lại hành động một cách nông nổi như vậy luôn. Đúng là không thể chịu được mà. Tôi khóc, tôi cũng không biết tại sao mình khóc, chỉ biết nước mắt cứ thế mà tuôn ra.
Từ hôm anh Tí cố tình kiếm chuyện với anh đẹp trai, tôi thấy bực quá nên cũng không thèm gặp anh ấy nữa. Có vô tình gặp cũng xem như không quen biết. Hơn nữa, anh đẹp trai suốt ngày qua lớp tôi rủ tôi đi chỗ này chỗ kia, thành ra cũng chẳng có thời gian mà quan tâm tới anh Tí nữa. Cũng không biết giờ này anh ấy đang làm gì nhỉ? Giận thì giận vậy chứ thực ta tôi rất muốn biết tình hình của anh ấy như thế nào. Nhưng không hiểu sao tôi lại không thể mở miệng hỏi bọn kia được.
"Sếp, anh đẹp trai qua kiếm."
Đấy, vừa nhắc tới anh đẹp trai là anh ấy đã xuất hiện ngay. Mà tôi nói thật, cái anh đẹp trai này dễ thương lắm. Quen chưa bao lâu mà tôi thấy anh ấy rất tốt với tôi. Mua đồ ăn cho tôi, chở tôi đi học rồi lại chở về, hay khen tôi xinh xắn dễ thương. Mỗi lần tôi không ăn là năn nỉ dỗ dành hết sức tới khi nào tôi chịu ăn thì thôi. Nói chuyện với tôi cũng rất nhẹ nhàng, chưa từng nặng lời. Không như anh Tí, hở ra là chửi tôi ngu, mắng tôi xấu. Làm gì cũng hù dọa đánh đập tôi thì mới chịu. Đúng là khác nhau một trời một vực luôn.
Mà tôi bắt đầu thấy có cảm tình với anh này rồi ấy. Ở cạnh anh ấy, được anh ấy chiều chuộng cũng thấy thích thích. Chậc, có khi nào tôi lại thích anh này luôn không nhỉ?
Thấy anh đẹp trai đang đứng ngoài cửa nhìn tôi cười, tôi liền vui vẻ đứng dậy đi ra ngoài tươi cười: "Anh tới tìm em ạ?"
Anh đẹp trai ừ một cái rồi kéo tôi lại, véo cho tôi một cái vào má. Tôi thấy bọn ruồi nhặng xung quanh cứ nhìn chằm chằm thì đỏ hết cả mặt. Thanh niên cứng mặt dày như tôi đây cũng có ngày biết ngại cơ đấy.
"Chiều nay em rảnh không?"
"À, em rảnh."
"Vậy chiều đi xem đá bóng với anh nha!"
Tôi cười xong gật đầu. Tôi nào có biết ở xó xỉnh nào đó trong trường có ai đó đang nhìn tôi với ánh mắt rực lửa, hận không thể ăn gan uống máu của tôi, cho nên tôi cứ vô tư đứng cười nói với anh đẹp trai cả buổi cho tới khi có trống vào tiết mới tạm biệt anh ấy.
Như đã hẹn, buổi chiều tôi chờ anh đẹp trai ở trước cổng nhà mình. Tôi nhìn thấy anh Tí với bọn thằng Khánh từ trong nhà anh Tí đi ra. Thấy tôi, thằng Sún liền gọi: "Sếp, có đi xem đá bóng không?"
Tôi hơi ngạc nhiên, bọn này cũng đi xem đá bóng sao? Vậy chắc là cùng một trận. Nhưng tôi lại nhận lời với anh đẹp trai rồi. Thôi, đằng nào lát nữa chẳng gặp, đi với ai cũng được. Nghĩ vậy, tôi quay sang nói: "Bọn mày đi đi. Tao chờ bạn tao đi chung."
"Giời ơi, sếp có trai đẹp bên cạnh rồi thì toàn bỏ bê lính lác không. Sếp chơi kì ghê á"
Tôi giả bộ cúi xuống xách dép lên, thằng Sún thấy vậy liền chạy vòng ra núp sau lưng mấy đứa kia. Tôi tia mắt qua anh Tí, mặt mũi Anh ấy lạnh tanh không chút cảm xúc, nhìn đáng ghét kinh khủng. Tôi khẽ cong môi, xùy một cái rõ to. Hờ, không nhìn thì thôi, tôi cũng thèm nhìn anh ấy chắc.
"Huyền, em đợi lâu chưa?" Anh đẹp trai của tôi tới, vẫy tay cười cười với tôi. Tôi vui vẻ lon ton chạy lại gần.
Anh đẹp trai đang chuẩn bị véo má tôi, đột nhiên anh Tí ở phía sau đi tới huých tôi phát khiến tôi chúi sang một bên suýt té. Cái gã này, càng ngày càng quá đáng mà. Không cố ý cái con khỉ chứ không cố ý, rõ ràng là cố ý. Xin lỗi mà mặt cứ vênh lên như thế thì ai mà không ghét. Tôi vịn vào yên xe đứng thẳng dậy, trừng mắt nhìn anh Tí gằn giọng: "Anh..."
"Thôi bỏ đi em. Cậu ấy không có cố ý mà!" Tôi đang định mắng anh Tí một trận thì anh đẹp trai kéo tôi lại can. Đấy, thử nhìn đi, một người thì vô cùng ngang ngược, một người lại vô cùng hiểu chuyện. Tôi nghe lời anh đẹp trai, không thèm nói gì nữa. Cầm lấy nón bảo hiểm leo lên xe để anh ấy đèo đi tới sân bóng.
Hôm nay đội bóng Lion FC đá với đội bóng Skill FC. Mà anh đẹp trai của tôi là đội trưởng đội Skill FC nên đương nhiên là phải tham gia rồi. Dẫn tôi tới sân bóng, tìm chỗ cho tôi ngồi, mua nước cho tôi xong anh ấy liền chạy đi chuẩn bị cho kịp giờ ra sân.
Lúc này, trong sân bóng đang rất ồn ào bởi tiếng la hét cổ vũ điên cuồng của đám cổ động viên. Tôi ngồi bên cổ động viên đội Skill FC, ngay hàng ghế dưới cùng. Tôi nhìn thấy thằng Sún đang đứng bên khu cổ động viên của Lion FC khua tay loạn xạ nói gì đó. Thực tình là tôi cũng không nghe rõ thằng Sún nó đang nói cái gì. Chỉ nghe ú ớ gì mà đội mình đội ta gì gì đấy. Đang định nói lại thì đám con gái ở đâu chen vô, che hết cả tầm nhìn của tôi. Lúc quay lại ngơ ngác tìm thì không thấy thằng Sún đâu nữa. Thôi vậy, chỉ là đi xem đá bóng thôi mà, ngồi đâu chả được.
Cả khán đài bỗng đứng dậy la hét ầm ĩ khi vừa trông thấy đám người từ bên trong phòng thay đồ đi ra. Anh đẹp trai của tôi đang dẫn đầu đội Skill FC. Chậc, trông anh ấy tuyệt thật. Mặc trên người bộ đồ thể thao trông khác hẳn lúc mặc đồng phục. Cơ bắp cuồn cuộn trên người cứ vậy mà phô ra.
Đang mải ngắm anh đẹp trai, bỗng tôi cảm thấy có luồng khí lạnh nào đó vừa tạt ngang khiến tôi bất giác rùng mình. Nhìn xuống sân, tôi thấy anh Tí cũng đang quay về phía tôi. Không biết nhìn ai mà mặt anh ấy sát khí đằng đằng thế kia.
Trước giờ ngắm anh ấy cởi trần cũng nhiều rồi, nhưng mỗi lần nhìn là lại không kiềm chế được. Mà tự nhiên tôi lại thấy cáu. Có áo sao không mặc vào, cởi trần ra khoe cho thiên hạ xem à? Đúng là cái đồ biến thái.
"Em ngồi đây ổn không?"
Tôi cứ ngồi ngắm anh Tí mẩn mê, bên cạnh vang lên giọng nói mới khiến tôi giật mình tỉnh lại. Anh đẹp trai không biết đã đi lên chỗ tôi từ lúc nào, đang nhìn tôi cười dịu dàng. Bọn con gái xung quanh cứ ôm nhau mà ngất lên ngất xuống. Tôi gãi đầu, lúng ta lúng túng như vừa bị phát hiện làm chuyện gì xấu xa vậy.
"Ơ...em...em ổn..." Tôi lắp bắp, nặn ra một nụ cười nhìn anh ấy. Anh đẹp trai cúi người, xoa xoa đầu tôi sau đó trở xuống sân bóng. Tia lại chỗ cũ, không thấy anh Tí đâu nữa, tôi khẽ thở dài, cảm thấy có chút hụt hẫng.
Tiếng còi vang lên, lập tức mấy người dưới sân bắt đầu chạy, giành bóng, chuyền bóng. Òa, anh Tí siêu quá. Từ lúc bắt đầu đã giữ được bóng rồi. Chân anh ấy cứ như siêu nhân ý, xoay một phát đã dẫn bóng lướt qua mấy người kia chạy về phía khung thành đối phương. Cả khán đài cứ đứng lên cổ vũ dữ dội, la hét ầm ĩ. Có mấy người còn cầm vỏ chai mà đập bộp bộp.
"VÀO O O O O!"
Tiếng hét vang lên, lập tức cả dàn cổ động viên bên Lion FC đứng lên hú hét tên anh Tí điên cuồng. Anh Tí vừa ghi bàn. Tôi vui quá, từ đầu hiệp tới giờ cứ chăm chăm dõi theo anh ấy. Anh ấy vừa sút vào khung thành bên kia, tôi lập tức đứng lên, phấn khích mà la hét điên cuồng.
Bọn người xung quanh đột nhiên quay sang nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn. Tôi rụt cổ lại, mới ngớ ra là mình đang ngồi bên Skill FC. Cũng may bọn nó không đánh hội đồng tôi. Tôi khum người ngồi xuống. Không phải tôi sợ, mà tại bọn nó đông quá. Tôi cũng không phải đứa không biết tự lượng sức mình. Đùa chứ, nguyên một bầy như vậy làm sao tôi địch lại được?
Hết hiệp một, tỉ số - nghiêng về phía đội Lion FC. Mấy người trên sân liền tản ra đi về khu vực nghỉ giải lao. Anh đẹp trai vẫy vẫy tôi, tôi liền đứng dậy, xách mấy chai nước với đống khăn đi xuống chỗ mấy anh bên Skill FC đưa cho họ.
"Em nào xinh thế? Người yêu à?" Một anh chung đội với anh đẹp trai nhìn tôi cười cười nói, xong đá ánh mắt về phía anh đẹp trai.
"Không phải...là bạn thôi ạ!" Tôi nghe anh ấy hỏi xong liền trả lời ngay. Anh đẹp trai thấy vậy hình như có vẻ không được vui. Nhưng cũng chỉ cười cười cho qua.
"Bạn gì đây? Ai biết được bạn gì cơ chứ?" Anh đó nhìn tôi cười đểu. Nhìn mặt gã nhây nhây này tôi muốn đấm ghê. Tôi đang ráng kiềm chế đây.
"Thôi mày đừng chọc em ấy nữa. Đỏ hết mặt rồi kìa." Mấy anh kia thấy vậy cùng hùa nhau cười ha hả. Tôi đỏ mặt không phải vì ngại, mà là đang kiềm chế đấy. Tôi thật muốn cầm chai nước trên tay mà tống vô họng hắn ghê chứ.
Tôi quay sang hướng bên cạnh, vô tình thấy đám anh Tí cũng đang đứng gần đấy. Anh ấy không nhìn tôi, bọn kia thì nhìn tôi với ánh mắt không có chút cảm tình. Cũng phải, sếp bọn nó bỏ bọn nó đi theo trai mà hỏi sao không như vậy cho được. Tôi cười với bọn nó một phát rồi xách bịch nước lon ton chạy sang đấy, chia cho bọn thằng Khánh mỗi đứa một chai.
"Hê hê, sếp về đây. Uống nước đi này."
Bọn nó hếch cái mặt lên không thèm lấy. Mặt tôi bỗng trở nên xám xịt. Bọn này hôm nay gan quá rồi nhỉ? Dám thái độ đó với sếp luôn. Tôi nhíu mày: "Có uống không?"
Dĩ nhiên là bọn nó phải uống rồi. Dám chống lệnh sếp à? Sếp lại chả cho về nhà mà ngồi một xó luôn ấy chứ.
Quay sang anh Tí, từ đầu tới cuối anh ấy không hề nhìn tôi lấy một cái. Người anh ấy vã hết mồ hôi, trông đến là thương. Định hỏi thăm chút, nhưng thái độ anh ấy như vậy tôi cũng không nói gì. Cầm chai nước chìa ra trước mặt anh ấy, khẽ ho mấy tiếng.
"Biến!" Anh Tí không lấy, cũng không thèm nhìn tôi, còn hắt chai nước văng xuống đất. Bọn kia thấy vậy thì hết hồn, đứng đờ ra như xác chết, mặt mày biến sắc. Tôi nghiến răng, tay nắm chặt quay sang lườm anh ấy một phát xong cúi xuống nhặt chai nước lên bỏ về chỗ ngồi. Không uống thì thôi, việc gì phải như thế?
Hiệp hai bắt đầu. Bên Lion FC vẫn giữ vững phong độ, nhưng bên Skill FC cũng không kém. Bên đấy thay người, bắt đầu đá mạnh hơn. Trận đấu càng lúc càng gay cấn. Nhìn tỉ số hiện trên bảng, tôi cứ thấp thỏm không yên. Hiện tại đang là -.
Tới cuối trận đấu, anh Tý với anh đẹp trai đang giành nhau quả bóng ở gần khung thành đội Skill FC. Ánh mắt họ nhìn nhau rực lửa như muốn đốt cháy cả khung thành. Tôi còn thấy họ cứ ghé sát vào nhau như thể đang thì thầm cái gì đó. Nhìn sơ qua còn tưởng đang hôn nhau cơ. Cả khán đài cứ hét tên của anh Tí. Tôi cũng muốn hét, mà ngồi bên này lại không dám nên chỉ đành im lặng.
"ĐÁNH NHAU...HỌ ĐÁNH NHAU RỒI KÌA!"
Bên cạnh vang lên tiếng hét to. Tôi cũng vừa kịp nhìn thấy anh Tý mới đấm cho anh đẹp trai một phát khiến anh đẹp trai ngã chúi sang một bên, anh đẹp trai đứng dậy, lao vào đánh lại. Bọn kia hoảng quá nhảy vào can hai người ra. Tôi cũng sợ, lúc đầu ngồi đờ ra đó, sau luống cuống vứt bịch nước qua một bên vội vã chạy xuống sân.
"Dừng lại đi, hai người làm gì vậy?" Tôi hét lên, chạy lại kéo anh đẹp trai sang một bên. Bọn thằng Khánh cũng kéo anh Tí sang một bên. Mặt anh đẹp trai có mấy vết bầm, mặt anh Tí cũng không khá hơn, khoé miệng còn rỉ máu. Hai người họ nhìn nhau, ánh mắt rực lên một màu, mấy vằn máu còn hiện rõ trong mắt trông rất đáng sợ. Cứ như họ là kẻ thù có mối hận truyền kiếp vậy.
Tôi không biết có chuyện gì, nhưng rõ ràng lúc nãy anh Tí đấm anh đẹp trai trước. Nghĩ là do tức tôi nên anh ấy mới làm vậy. Tự nhiên tôi thấy anh Tí đã đáng ghét rồi còn đáng ghét hơn. Tôi gắt: "Anh quá đáng lắm rồi đấy. Mắc mớ gì tự nhiên đánh người ta?"
Anh Tí nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng tức giận, tay nắm chặt nổi hết mấy đường gân lên khiến tôi thấy sợ sợ. Anh ấy giật mạnh chai nước trên tay thằng Sún ném cái vèo một phát ngay thành chắn lan can. Chai nước bị vỡ, nước bên trong bắn tung toé ra xung quanh. Sau đó anh ấy hùng hổ tiến tới chỗ tôi nắm chặt tay tôi lôi đi.
"Anh bỏ em ra...anh lôi em đi đâu? Bỏ ra!" Tôi vừa hét vừa vùng vằng. Anh ấy căn bản không nghe tôi nói gì, cứ cắm đầu lôi tôi về phía trước. Bọn kia không một ai dám đi theo. Ra tới hành lang đi vào sân, tôi giật mạnh, tuột khỏi tay anh ấy. Cổ tay tôi đỏ rực, đau đớn. Tôi rỉ nước mắt gào lên: "Anh bị điên rồi à?"
"Phải, anh đang điên đấy. Mày ngay lập tức tránh xa cái thằng cha đó ra. Nếu không thì đừng có trách anh!"
"Mắc gì bắt em phải tránh xa anh ấy."
"Nó không phải người tốt. Anh kêu mày tránh xa nó ra thì mày tránh xa nó ra. Ngu thì đừng có hỏi nhiều." Anh Tí tức giận nhìn tôi. Tôi cũng tức điên liên rồi đây. Anh ấy ngang ngược cũng vừa phải thôi chứ.
Tôi không nhịn được cũng gào lên: "Anh dựa vào đâu mà nói anh ấy là người xấu. Em không tránh, em cứ thích ở bên anh ấy đấy rồi sao? Anh thì tốt hơn anh ấy à? Em nói cho anh biết. Anh ấy vô cùng tốt, tốt hơn anh gấp trăm gấp vạn lần."
Anh Tí trừng mắt nhìn tôi. Tôi có thể nhìn rõ từng tia máu hiện lên trong đôi mắt anh ấy. Tôi còn nghe được tiếng răng rắc từ bàn tay đang nắm chặt kia nữa. Trông anh ấy lúc này vô cùng đáng sợ.
"MÀY BIẾN ĐI, TỪ NAY ĐỪNG BAO GIỜ XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT ANH NỮA CÓ HIỂU CHƯA?" Anh Tí hét vào mặt tôi. Xoay người đấm bốp một phát vào tường khiến tôi giật thót tim. Tôi đờ ra đó, vừa tức vừa giận vừa tủi đến nỗi không nói được câu nào. Tôi đã làm gì sai sao?
"BIẾN!"
"Được, em biến. Từ nay không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Vừa lòng anh chưa?"