Loạng choạng bước ra khỏi phòng bệnh, tâm trí của Nhung bây giờ thực sự đang rất bất ổn. Cả cơ thể dựa hẳn vào tường như người vừa bị rút cạn sức lực, cô cố gắng giữ cơ thể thăng bằng để mình không ngã. Cô có thai...chuyện gì đang xảy ra thế này?
Bàn tay vô thức đưa lên xoa bụng. Ở trong đó đang chứa một sinh linh mà cô chưa từng nghĩ tới. Là con của cô...vậy còn ba đứa bé? Nghĩ tới đây, Nhung bỗng thừ người ra, bàn tay bám trên tường khẽ run rẩy. Cô phải làm thế nào đây?
Từ sau cái hôm gặp ở trước cổng nhà mình, tới tận mấy ngày sau Huyền không hề nhìn thấy bóng dáng Dương ở công ty. Nghe mấy người trong phòng bàn tán hình như anh đang chuẩn bị cho một chuyến đi công tác gì đó nên ít xuất hiện ở công ty hơn. Cô đã cố gắng nhồi nhét công việc lẫn chuyện gia đình vào đầu để có thể thôi không nghĩ tới anh, nhưng hình như cô không thể tự điều khiển được suy nghĩ của mình.
Cả ngày bù đầu bù cổ vào công việc, lại còn phải chịu đựng những ánh mắt khinh thường dè bỉu, nhưng Huyền hình như chẳng cảm thấy áp lực hay mệt mỏi. Chỉ là, trong lòng cô bây giờ bỗng xuất hiện một lỗ hổng cực lớn, không biết làm cách nào để lấp đầy.
Chuông tan làm, chờ cho tất cả mọi người về hết cô mới chậm rãi rảo bước trên hành lang vắng vẻ. Tiếng bước chân vang lên đều đều, dội ngược lại phía sau trở thành những âm thanh khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Khi cánh cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một cánh tay to lớn bỗng nhiên thò vào chặn lấy khiến Huyền giật mình kinh sợ. Trong khoảnh khắc vài giây suy nghĩ ngắn ngủi, cô chợt ý thức được tình huống trước mắt, vội vã bấm liên tục vào nút stop trên bảng số. Khi cánh cửa gần như đã khép lại đến gần sát cánh tay kia thì đột ngột dừng lại rồi từ từ mở ra. Huyền bị một phen hú vía, sợ đến nỗi mặt mày tái xanh, tim đập thình thịch suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô chửi thầm trong đầu, mẹ kiếp, là gã điên nào ngu vậy không biết. Cô mà không nhanh trí chắc cánh tay đó đã lìa khỏi cơ thể rồi. Tưởng mình là siêu nhân chắc?
Cánh cửa thang máy mở toang, khuôn mặt người đối diện xuất hiện ngay trong tầm mắt khiến Huyền sững người, thụt lùi về sau vài bước. Đôi mắt khẽ chớp động mấy cái rồi chuyển hướng nhìn chỗ khác.
Dương bước vào đứng cạnh cô, xoay người lại thản nhiên đưa tay ấn nút thang máy. Cánh cửa từ từ đóng lại, Huyền chỉ cảm thấy không khí xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt khó chịu. Tưởng chừng cả hai sẽ rơi vào sự im lặng cho đến lúc rời đi, nhưng cuối cùng anh lại là người lên tiếng trước, tỏ ra có chút ngạc nhiên: "Về muộn vậy?"
Huyền quay lại nhìn anh, nở một nụ cười gượng đáp lại: "À...em nán lại giải quyết hết mớ công việc dở dang."
"Ồ, vậy à? Anh cũng thế. Đúng là trùng hợp thật." Anh trả lời một cách thản nhiên, hai tay đút vào túi quần. Trên mặt là nụ cười như có như không vốn rất quen thuộc, nhưng bây giờ Huyền lại cảm giác sao nó xa cách quá. Anh đã trở lại với hình tượng vốn có của mình rồi, hơn nữa lại còn có vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo hơn trước thì phải.
"Vâng." Cô đáp lại cho có lệ rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác. Điều duy nhất cô nghĩ tới bây giờ là cánh cửa sắt lạnh lẽo kia nhanh chóng mở ra để cô có thể rời khỏi chỗ này. Thà là không gặp, không nói chuyện, còn hơn ở cái tình cảnh này, cứ như hai người xa lạ vậy. Khoảnh cách giữa cô với anh thực sự đã lớn đến mức này rồi sao?
Hai tiếng "ding dong" vừa kêu lên, trong lòng Huyền có chút hồi hộp. Cô đã chuẩn bị tư thế để bước ra khỏi đó. Ai ngờ khi cánh cửa vừa hé mở, một bàn tay to lớn chắn ngang tầm mắt cô, với sang ấn nút đóng lại rồi bấm vào con số lớn nhất trên bảng. Cô có chút kinh ngạc, quay sang nhìn anh chằm chằm: "Em chưa ra ngoài."
"Anh biết!"
Vẫn là thái độ xa cách ấy mà nói chuyện với cô. Thì ra một người mà ta từng xem là tất cả, quấn quýt bên nhau tưởng như không thể rời xa cũng có lúc đối diện với nhau giống hai người xa lạ như bây giờ. Cũng chẳng thể trách anh được, chỉ trách bản thân cô vô dụng, trách ông trời quá bất công với cô.
Cô im lặng. Qua biểu hiện từ nãy giờ của anh, cô biết anh sẽ không làm bất cứ điều gì gây khó dễ cho mình nên cô nghĩ mình không cần phản ứng thái quá làm gì.
"Anh chuẩn bị đi rồi, có lẽ là khá lâu."
"À vâng, em có nghe mọi người bàn tán." Huyền trả lời lại một cách bình tĩnh nhất có thể. Thực ra cô cũng muốn hỏi anh đi đâu, khi nào thì quay về,... Nhưng cô cảm thấy tốt nhất mình không nên mở miệng nói ra, bởi vì vốn dĩ cô là người chủ động buông tay, quan tâm đến anh nhiều như thế sợ anh lại hiểu lầm.
Anh chỉ "ừ" một tiếng rồi không nói thêm gì nữa. Trên khuôn mặt lãnh đạm kia ẩn hiện vài nét u buồn lẫn thất vọng. Có thể anh đã nhầm, cô vốn không còn để tâm tới những chuyện của anh nữa. Ngay cả một câu hỏi đơn giản cũng không có, anh còn trông mong gì nữa đây?
Không gian bỗng chốc lại khôi phục trạng thái im lặng. Cánh cửa thang máy mở ra, cô vội cúi đầu chào anh một cách qua loa rồi bước nhanh ra ngoài.
"Đã lựa chọn từ bỏ rồi thì sống cho tốt. Anh chúc mày hạnh phúc."
Câu nói rất nhỏ, dường như chỉ đủ để mình cô nghe thấy. Bước chân bỗng khựng tại chỗ, cơ thể nhất thời cứng đờ. Nhưng cô vẫn không hề quay đầu lại. Hai bàn tay vô thức bóp chặt, cô hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Hôm sau tới công ty, Huyền nghe mấy người trong phòng to nhỏ rằng anh đã đi rồi. Trong lòng lại cảm thấy có chút tiếc nuối. Câu nói cuối cùng anh đã nói với cô ngày hôm qua thấp thoáng hiện lên trong đầu. Đến cuối cùng anh vẫn là người để tâm tới cô nhiều hơn. Lẽ ra cô nên nói gì đó trước khi anh đi mới đúng. Cho dù cứ xem như là đồng nghiệp hay người xa lạ thôi thì một câu hỏi han, chúc chác dành cho anh cũng đâu có gì là to tát. Nhưng cô đã không hề quay đầu lại nhìn anh. Bây giờ có muốn cũng không kịp nữa. Anh đã đi rồi, thật sự đã đi rồi.
Đêm hôm đó Huyền không tài nào chợp mắt được. Cô cố gắng xua đi tất cả mớ suy nghĩ hỗn tạp trong đầu ra ngoài. Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại cô đều trông thấy anh. Cô nhìn thấy khuôn mặt anh lúc cô quay lưng đi, trong đáy mắt anh ánh lên vài tia mong đợi. Cô giật mình bật người dậy, hai mắt mở to nhìn căn phòng tăm tối lạnh lẽo. Cái cảm giác này, bốn năm trước cô đã từng trải qua rồi. Thế nhưng hiện tại, một lần nữa đối diện với nó vẫn thấy rất đau, hệt như năm đó.
Thực sự thì trên đời này vẫn còn tồn tại một thứ nỗi đau kiểu như chỉ cần nghĩ tới thôi cũng khiến người ta cảm thấy như có hàng trăm hàng ngàn mũi nhọn đang xuyên vào tim rỉ máu.
Thường thì khi người ta đã từng trải qua một lần đau thương, tới những lần sau đó họ sẽ tự biết cách che đậy vết thương ấy một cách hoàn hảo. Và đương nhiên, họ cũng sẽ tự vượt qua được nỗi đau ấy một mình, như cái cách họ đã từng làm.
Thời gian sau đó, cuộc sống của Huyền trở nên yên ắng hơn. Guồng quay của công việc lẫn gia đình khiến cô như bị cuốn vào đó. Bố cô bây giờ gần như đã bình phục hoàn toàn. Bên phía công ty của ông từng làm cũng đã cử người qua thăm ông. Dù gì ông cũng là người cống hiến cho công ty lâu năm nên rất được coi trọng. Họ còn nói rằng vị trí cũ của ông vẫn để trống, chờ khi nào ông bình phục hoàn toàn thì có thể quay lại làm việc.
Chuyện của Hiếu, bố cô cũng đã lờ mờ đoán ra từ lúc nhìn thấy cậu bởi vì cậu giống hệt lúc ông hồi còn trẻ. Nhớ lại những gì đã qua, ông thật sự cảm thấy hối hận và có lỗi với mẹ Huyền. Chính vì thế, ông chỉ còn biết dành thật nhiều tình cảm cho Hiếu xem như bù đắp lại những thiệt thòi mà cậu phải chịu bao nhiêu năm qua.
Bây giờ Hiếu cũng đã dọn về ở chung với bố và bà Hồng. Mang tiếng là dì ghẻ nhưng bà Hồng lại yêu thương Hiếu như con ruột của mình. Hiếu cũng không có ác cảm với dì ta nên quan hệ giữa hai người xem như khá tốt. Cả Hiếu và bố Huyền đều muốn cô dọn về ở chung, nhưng Huyền một mực từ chối. Phần vì bây giờ cô đã quen sống một mình rồi, như thế cô mới không sợ người khác để ý tới cảm xúc của mình, sợ họ lại lo lắng cho mình.
Bây giờ cô mới nhận ra, cuộc sống không có anh chỉ còn lại một mảng màu nhàn nhạt. Ngày này trôi qua rồi đến ngày nọ, tất cả mọi thứ cứ lặp đi lặp lại như đã được lập trình sẵn. Cô vẫn thường xuyên bị tỉnh giấc giữa đêm vì thấy anh. Khi nhìn lại bốn bức tường âm u lạnh lẽo, cô mới nhận ra mình đang mơ. Nhiều lúc cô thèm khát có được một giấc ngủ trọn vẹn nhưng sao khó quá.
Bóp chặt sợi dây chuyền bạc trong tay, cô lại ôm gối ngồi thu mình ở một góc giường. Chẳng biết từ lúc nào, sợi dây chuyền ấy cứ như lá bùa trấn an tinh thần cô mỗi đêm.
Phòng làm việc hôm nay yên ắng đến lạ thường. Chị quản lí bộ phận từ bên ngoài vào tiến về chỗ ngồi. Đi ngang chỗ Huyền, chị ta dừng lại gọi: "Huyền, trưởng phòng tìm em kìa!"
"Huyền!"
"Ơ...dạ?" Huyền giật mình ngẩng đầu lên ngơ ngác. Bắt gặp ánh mắt của người đang đứng lấp ló ngoài cửa nhìn mình vẫy vẫy tay cô mới hiểu, vội đứng dậy rời khỏi chỗ bước ra ngoài.
"Có chuyện gì mà đang giờ làm việc lại qua tìm tao?"
"Tự nhiên muốn qua vậy. Cứ phải có lí do mới được qua tìm à? Mà bây giờ tao cũng là sếp của mày đó."
Huyền quay sang nhìn Khánh, khẽ cong môi: "Tao sợ mày chắc? Giỏi thì đuổi việc tao thử xem nào?"
Khánh không nói gì, chỉ cười cười. Đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn cứ trẻ con như thế.
"À, mày còn nhớ con Nhung không?"
Nghe tới tên Nhung, Huyền cũng hơi ngạc nhiên. Nhắc mới nhớ, từ sau khi Nhung rời khỏi nhà mình, Huyền không hề gặp lại cô ấy thêm lần nào nữa. Chẳng biết lại đi đâu mất rồi.
"Nhớ, thì sao? Có chuyện gì à?"
"Nó là... Ơ, sao thế?" Đang định nói chuyện về Nhung cho Huyền nghe, đột nhiên cậu thấy Huyền khum người xuống ôm bụng nhăn nhó. Khuôn mặt cô bỗng chuyển sắc trắng bệch khiến cậu có chút hốt hoảng vội cúi người đỡ cô: "Bị sao thế?"
"Tao...đau...đau quá..."
Những lời tiếp theo đó cô không còn sức mà thốt ra nữa. Cả người bỗng nhiên trở nên nhũn nhão không thể đứng vững. Khung cảnh trước mắt mờ dần đi trong mắt cô, bên tai chỉ còn nghe loáng thoáng tiếng của Khánh đang gọi mình.
Một màu trắng đến vô hồn lập tức thu vào tầm mắt Huyền ngay khi cô vừa khẽ mấp máy đôi mi.
"Tỉnh rồi à?" Giọng nói có phần lo lắng vọng vào từ ngoài cửa. Khánh rảo bước vào trong, kéo chiếc ghế nhựa lại sát cạnh bên giường ngồi xuống.
Huyền vực người ngồi dậy, cảm giác cơ thể hơi khó chịu. Cô nhăn mặt nhìn Khánh rồi lại nhìn một lượt xung quanh căn phòng. Lúc nãy rõ ràng đang ở công ty mà, sao bây giờ lại nằm đây?
"Sao tao lại ở đây?"
"Mày bị ngất ngoài hành lang."
"Sao tự nhiên lại bị ngất? Tao khỏe như voi thế này mà sao lại vậy nhỉ? Khó hiểu quá."
Khánh chăm chú nhìn khuôn mặt đang thắc mắc kia mà cảm thấy có gì đó nhói nhói trong tim. Cậu nhanh chóng thu hồi những thứ cảm xúc ấy vào trong, nở một nụ cười: "Bác sĩ nói do ăn uống không điều độ với thức khuya, làm việc quá sức. Nghỉ ngơi chút sẽ không sao đâu."
Huyền gục gặc cái đầu. Có lẽ là do dạo này hơi áp lực, lại mất ngủ liên miên. Nhưng mà cô vẫn còn cảm thấy bụng bên dưới đau đau. Cô lại bắt đầu suy nghĩ tới một vấn đề khác. Có khi nào là vì...
Cô quay lại nhìn Khánh, nhận ra sự khác thường ẩn sâu trong đáy mắt cậu, cô lại cảm thấy có chút run sợ. Khóe môi khẽ run run, cô hỏi: "Mày...mày biết gì rồi phải không?"
Những gì lúc nãy bác sĩ nói với Khánh, chính cậu cũng không muốn tin. Cậu bất chợt suy nghĩ đến một vấn đề mà trước nay cậu vẫn luôn thắc mắc trong lòng: "Có phải vì lí do này mà mày một mực muốn chia tay với thằng Dương?"
Huyền im lặng thay cho câu trả lời. Cô thật sự không muốn nhắc lại cái chuyện đau lòng ấy nữa. Vốn tưởng mình sẽ giấu được chuyện này, không ngờ bây giờ lại để Khánh biết được. Cô cảm thấy có chút khó xử, ngoảnh mặt đi nơi khác, cô nói: "Đừng cho anh ấy biết!"
"Tại sao lại giấu nó?"
"Bây giờ cũng đã chia tay rồi. Đừng làm mọi chuyện rắc rối thêm nữa."
Cô nghĩ vốn dĩ bây giờ anh cũng không cần thiết phải biết nữa. Rồi từ từ nó cũng bị mục nát, tan rữa theo thời gian. Anh cũng không cần phải biết khoảng thời gian cô đã phải sống trong tận cùng của nỗi đau, chìm đắm trong bóng tối lạnh lẽo không có lấy một tia sáng dù chỉ là yếu ớt nhất. Cái anh cần bây giờ là xây dựng cho mình một tương lai tốt đẹp và hạnh phúc. Cái gì đã qua rồi thì cứ để nó trôi qua đi, có nhắc lại cũng chỉ khiến người ta thêm đau lòng.
Hướng ánh mắt ra cửa sổ, cô lại bắt đầu suy nghĩ miên man. Người ta nói, chôn giấu bí mật trong lòng là điều vô cùng khó khăn. Nhưng bây giờ bí mật ấy đã không còn nữa, trong lòng chỉ còn lại một khoảng trống mênh mông vô tận.
"Lùn này!"
Lời nói Khánh đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ. Huyền ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to nhìn vào người đối diện: "Hử?"
Khánh ngập ngừng: "Mày..."
" Làm sao? "
Khánh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Huyền, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói một cách dứt khoát: "Lấy tao đi!"
Huyền khựng lại vài giây như con rô bốt hết pin. Cô cảm thấy hình như tai mình có vấn đề hoặc cũng có thể đây là mơ. Cô đưa tay béo má thật mạnh như để kiểm tra lại. Cô thấy đau, vậy thì không phải mơ rồi.
"Mày uống nhầm thuốc à? Hay trúng thực?"
Khánh nhấc người khỏi ghế, ngồi lên giường cạnh Huyền túm chặt lấy hai vai cô xoay người cô lại đối diện với mình, nhìn thẳng vào đôi mắt cô bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "Tao không đùa đâu."
Huyền nghĩ Khánh điên thật rồi. Bây giờ cậu lại đang nói nhảm nhí cái gì vậy? Huyền rút mạnh tay về giấu dưới tấm chăn, mắt chuyển hướng sang chỗ khác: "Gọi bác sĩ giúp tao. Hình như tai của tao có vấn đề rồi. Gọi bác sĩ vào kiểm tra giúp tao với."
"Huyền, tao không đùa. Tao đang rất nghiêm túc."
Hai tay giấu dưới chăn vô thức nắm chặt. Chẳng lẽ Khánh còn không hiểu cô đang nghĩ gì? Cô biết Khánh tốt với mình, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại làm tổn thương cậu, làm cậu khó xử. Như vậy còn chưa đủ để cô đau khổ nữa hay sao mà bây giờ cậu ta còn nói ra những lời đó?
"Thằng điên, mày biết mọi chuyện rồi mà còn nói vậy. Chuyện hôm nay coi như tao chưa nghe gì, mày chưa nói gì. Đi về đi, tao muốn yên tĩnh một mình."
"Tao không có ý đó. Tao thật sự..."
"Đi về đi, làm ơn để tao được yên." Huyền gắt lên, nằm xuống kéo chăn trùm kín đầu, hai tay đưa lên bịt chặt tai. Cô thật sự không muốn nghe thêm bất kì điều gì vào lúc này nữa.
Khánh nhìn Huyền thở dài một cách bất lực. Cậu đã hiểu nỗi đau mà suốt bốn năm qua cô phải một mình chịu đựng. Từ bỏ đi người mà mình dành trọn tình cảm cho họ thật sự rất đau.
"Vậy tao về trước, nghỉ ngơi sớm đi."
Huyền vẫn nằm im trên giường không có lấy một chút phản ứng. Khánh xoay người bước ra ngoài. Trước khi cánh cửa khép lại, Khánh còn nói một câu vọng vào trong: "Mày suy nghĩ lại đi. Chắc mày cũng biết tình cảm của tao đối với mày rồi. Tao không nói ra là vì tao biết trước nay mày chỉ yêu thằng Dương. Nếu mày một mực muốn từ bỏ nó, tao sẵn sàng ở lại bên mày."