Edit: An Tĩnh
Cả ngày trời lăn lộn bên ngoài, thời điểm Tần tương Nam về đến nhà, bụng đã đói đến mức kêu vang. Từ bảy giờ sáng đến bây giờ cô vẫn chưa ăn cái gì vào bụng. Mấy năm nay, thái độ của cô đối với việc sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi không điều độ này vẫn rất bình thường.
Cô mở tủ lạnh ra, bên trong chỉ còn lại ba quả trứng gà, hai bó rau xanh, một ổ bánh mì và mấy lon đồ uống có ga.
Cô lấy hai bó rau xanh ra, đã héo rồi, cô liếc mắt ghét bỏ, “soạt” một tiếng, vận mệnh của hai bó rau chính là vào thùng rác.
Tần Tương Nam cầm lấy ổ bánh mì rồi đóng cửa tủ lạnh lại, miệng còn lẩm bẩm vài câu gì đó.
Rửa mặt đơn giản, chui vào chăn, vừa mới ngã đầu đã đi vào giấc ngủ say.
Mấy ngày nay quả thật là quá mệt mỏi, hai ngày rồi cô còn không ngủ đủ tám tiếng. Cô không muốn nghĩ đến gì hết, trực tiếp bò lên giường rồi nhắm mắt ngủ.
Khi Tần Tương Nam đang mơ hồ thì điện thoại vang lên, cô mở to hai mắt nhìn, là Trần Hiểu Kỳ. Cô bấm nhận điện thoại.
“Chị Tương Nam, bên này xong việc rồi ạ, trở về em sẽ viết bản thảo. Viết xong sẽ gửi cho chị xem. Yên tâm, em nhất định sẽ nghiêm túc, không đê xảy ra sự cố. Em đảm bảo đấy!”
“Tốt, cảm ơn em. Xem ra có hi vọng được chuyển sang chính thức.”
Trần Hiểu Kỳ ở đầu bên kia điện thoại cười khanh khách: “Đúng rồi, chị Tương Nam. Có chuyện này em phải nói với chị, hôm nay đội trưởng Hoàng đã nói với em, cái tên biến thái kia có khả năng sẽ được thả tự do…Chị biết không, anh ta là bệnh nhân tâm thần. Thực sự tức chết em, loại biến thái thế này mà thả ra sẽ gây nguy hại cho xã hội. Còn làm hại chị bị thương chân……A…….Làm sao bây giờ, em cứ nghĩ đến ánh mắt hôm nay của tên đó, đã khiếp sợ muốn chết.”
“Ừ, đã biết, em đừng nghĩ nhiều. Người như vậy sẽ không thể tùy ý được thả về nhà. Hai ngày nay nghỉ ngơi không tốt, mau về nhà đi.”
“Không sao ạ, em không mệt. Chân chị Nam Tương có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng, chắc là không gãy xương. Chị muốn đi ngủ một chút, cúp trước nhé, có vấn đề gì cứ gọi cho chị.” Nói rồi Tần Tương Nam ngáp một cái.
“Vậy chị Tương Nam nghỉ ngơi tốt nhé, gặp lại sau ạ.”
Trần Hiểu Kỳ điện thoại nhắc nhở Tần Tương Nam, làm cho cô lại nhớ đến ánh mắt ghê rợn của người đàn ông thô tục kia, bộ mặt dữ tợn đầy khiêu khích nhìn cô. Tần Tương Nam lắc đầu, lập tức xóa bỏ hồi ức đó, không dám nghĩ nhiều.
Thật vất vả mới dần đi vào giấc ngủ, lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức lần nữa, Tần Tương Nam hoảng sợ, lại thấy ba chữ “Tần Hướng Bắc” nhảy ra trên màn hình.
Tần Tương Nam thở dài, sự mệt mỏi quá độ khiến cô chẳng buồn nói chuyện.
“Tần Hướng Bắc, chuyện gì vậy, có biết để cho người khác ngủ không.”
“Ban ngày ban mặt mà ngủ, không có chuyện gì chứ? Chị luôn luôn rất bận rộn.”
“Hôm qua thức cả đêm, rất mệt mỏi đó. Chị đang muốn ngủ. Tấm phim kia, em hỏi anh em chưa?”
Vừa nghe Tần Tương Nam hỏi chuyện tấm phim, anh lại thở dài, nói: “Chị bị nghiêm trọng như vậy, còn không trực tiếp hỏi anh ấy, bắt em làm giúp sao?”
“Rất nghiêm trong sao? Có phải là bị gãy xương không?…” Tần Tương Nam bỗng nhiên lo lắng.
Anh cười ha hả hai tiếng, lại nói: “Không có đâu, chỉ là bác sĩ Từ, anh ấy…”
“Em không thể nói thẳng vào trọng điểm sao? Nếu không phải gãy xương, thì không nghiêm trọng.” Tần Tương Nam lại ngáp một cái, bổ sung một câu: “Chị muốn nghỉ ngơi, cúp đây.”
“Này, Tần Tương Nam, từ từ đã, em còn chưa nói xong. Tuy bác sĩ Từ nói không gãy xương nhưng cũng không thể chạy nhảy loạn xạ, chỉ phải nghỉ ngơi thật tốt. Còn có…” Tần Hướng Bắc dừng một chút, “Tại sao chị và anh ấy lại giả vờ không quen nhau vậy, quan hệ trước đây của hai người cũng không bình thường…” Dường như Tần Tương Nam nghe được sự mập mờ trong lời nói của anh.
Không bình thường? Người em trai này của cô quả thật đang lo sợ thiên hạ sẽ không rối loạn.
“Em đừng nói bậy, đặc biệt là trước mặt anh ta. Từ Sướng là người nào chứ? Không phải chị giả vờ không quen biết, em nói một nhân vật lớn như anh ta sẽ còn như rõ chị hả, nếu lúc đó chị vứt bỏ bộ mặt nói với anh, a, đây không phải là bạn học cao trung Từ Sướng sao, thật không ngờ, lại gặp cậu ở đây. Sau đó, Từ Sướng sẽ nhìn chị bằng ánh nhìn xem thường, trong lòng còn nghĩ thầm cô là ai. Lại còn giả vờ xinh đẹp để câu dẫn anh ta ư? Tần Hướng Bắc, thời điểm mấu chốt này em phải đứng bên phe chị vì chị là chị gái của em, sao em có thể giúp một người ngoài đúng không. Em cũng không thể ở trước mặt anh ấy mà chửi bới chị được, huống chi trước kia, bọn chị đích thực là không quen biết đến mức đó, cùng lắm là nhờ mối quan hệ của em nên tiếp xúc nhiều hơn thôi mà. Với loại quan hệ này, mười năm trôi qua hà tất phải nhận ra nhau làm gì?”
Tần Tương Nam nói vô cùng nghiêm túc, cô không muốn nghe mấy lời lảm nhảm khùng điên của tên khốn Tần Hướng Bắc nữa. Nếu lời này mà truyền tới tai Từ Sướng thì chắc cô đâm đầu xuống đất mất.
Tần Tương Nam nói xong, đầu bên kia điện thoại cực kỳ yên lặng….
Vài giây sau, Tần Hướng Bắc phá lên cười to.
“Ha ha ha ha ha, em nói này Tần Tương Nam, chị thật sự quá buồn cười, ha ha ha ha.” Tần Hướng Bắc vừa cười vừa thở hổn hển.
“Tần Hướng Bắc, em có bệnh rồi! Em có thể đúng đắn một chút không hả?”
“Ha ha ha ha, một vở kịch rất bổ não nha. Em còn chưa từng nhìn thấy anh ấy trợn trắng mắt đâu, chị làm em chết cười mất.”
Cô nhất thời cạn lời.
“Em chỉ nói hai người có quan hệ không bình thường, tại sao chị lại có phản ứng lớn như vậy chứ? Ha ha ha ha…..Chẳng lẽ…”
Tần Tương Nam lại mắng chửi một trận lên đầu anh xong mới khiến cho anh bớt vẻ phóng túng lại.
“Anh em nói bệnh tình của chị phải nói trực tiếp, em đã gửi Wechat của chị cho anh ấy rồi, chị nhớ phải thêm bạn đấy, bây giờ em phải làm việc rồi, không nói nữa.” Bộ dáng đúng đắn này của anh cũng không giống lắm.
Wechat? Từ Sướng đối với mỗi một bệnh nhân đều phải thêm Wechat để tiện bề quan tâm sao? Đây cũng tính là trách nhiệm nghề nghiệp của bác sĩ hả?
Cô mở Wechat ra, quả nhiên ở khung màu xanh lá ở góc trên bên phải có một số “” đỏ chói mắt, Tần Tương Nam bấm vào số “” kia, hiện ra Wechat của một người tên “Từ Sướng”, yêu cầu thêm bạn tốt, câu giới thiệu là “Tôi là Từ Sướng”.
Quả đúng là anh.
Cô không khỏi nghĩ đến Từ Sướng của trước kia, tài khoản QQ không có một người bạn giao lưu nào, bây giờ còn có thể chủ động thêm người khác?
Cô cười lạnh hai tiếng. Có lẽ là bác sĩ chuẩn bị tu dưỡng trách nhiệm, phải tỏ ra quan tâm đến người bệnh của mình.
Cô nhìn chằm chằm nút “thêm bạn” trên màn hình nửa ngày, nên thêm bạn hay không? Rốt cuộc là muốn hay không muốn thêm đây? Thêm rồi thì sẽ nói gì?
Nghĩ nghĩ một hồi, hai mí mắt cô đã nặng trĩu, chậm rãi khép lại, đã ngủ say….
Chờ đến kia Tần Tương Nam tỉnh lại, không biết chính mình đã ngủ bao lâu rồi.
Cô mở đèn, đứng dậy mang dép lê rồi mới kéo rèm cửa ra.
Sắc trời bên ngoài đã đen kịt, xung quanh cực kì yên tĩnh.
Có người nói rằng tốt nhất là không nên ngủ trưa, bởi vì sau khi thức dậy, sẽ cảm thấy toàn thế giới dường như đang vứt bỏ mình! Xem ra câu nói này không sai chút nào.
Tần Tương Nam mò mẫm lấy điện thoại đặt bên gối, nhìn thời gian, đã là bảy giờ tối. Còn có, trên màn hình điện thoại có một loạt tin nhắn chưa đọc.
Bởi vì ngủ say như chết, mấy tin nhắn này không biết đã được gửi đến từ bao giờ.
Cô nhấn mở ra, phát hiện có mấy cái do Trần Hiểu Kỳ gửi đến.
Kỳ Kỳ: Chị Tương Nam, em viết xong bản thảo rồi, gửi đến hòm thư điện tử cho chị xem giúp em với, Bàng tổng đang thúc giục.
Kỳ Kỳ: Chị Tương Nam, Bàng tổng lại thúc giục nữa, em đã đưa cho anh Phong xem qua, chị cứ từ từ nghỉ ngơi.
Kỳ Kỳ: Thành công! Yêu chị quá. Đính kèm biểu cảm tràn đầy tự tin.
Tần Tương Nam chuẩn bị mở một khung thoại khác chưa đọc, con số màu đỏ kia thật sự quá chói mắt. Nhưng cô lại nhìn thấy ảnh chân dung của một người xa lạ, đây là ai?
Từ? Từ Sướng?
Vì sao Từ Sướng lại xuất hiện ở đây? Chỉ số thông minh cao hoàn toàn không thuộc về người vừa mới tỉnh ngủ này! Cô bình tĩnh trở lại, nhớ đến chuyện gì đã xảy ra. Cô đồng ý thêm anh khi nào chứ? Chẳng lẽ là trước khi ngủ không cẩn thận nhấn phải.
Tần Tương Nam vội vàng nhấn mở khung đối thoại, người này vậy mà lại gửi cho cô vài tin nhắn.
Cô kéo giao diện trở lại lúc mới bắt đầu hội thoại.
Từ Sướng: Xin chào, Tần Tương Nam, đã lâu không gặp.
Hô hấp của cô cứng lại.
Tin nhắn này vừa gửi chưa được nửa tiếng thì anh đã gửi đến tin nhắn thứ hai.
Từ Sướng: Chân của cô không có vấn đề gì, không gãy xương, nghỉ ngơi thật tốt, đừng tự tiện đi lại nhiều.
Cách nửa tiếng sau đó, tin nhắn thứ ba anh gửi tới là một bài viết, tiêu đề là .
Lại cách một tiếng nữa, Từ Sướng đã chuyển phát hai tin tức cho cô. Một cái là vụ việc say rượu lái xe tối hôm qua khiến cho xảy ra sự cố ba xe đâm nhau liên hoàn. Tin tức này là bản thảo do cô viết, phía dưới tiêu đề là dòng chữ phóng viên Tần Tương Nam rất rõ ràng.
Một tin tức khác là sự kiện bắt cóc con tin phát sinh ở cao ốc Tân Hàng sáng nay. Tuy rằng tin tức này không phải do cô viết nhưng cô cũng có chạy đến hiện trường, cho nên phóng viên viết chính là Tần Tương Nam và anh Phong, phóng viên thực tập là Trần Hiểu Kì.
Tần Tương Nam nhấn mở, xem nhanh hai tin tức đó một lần.
Từ Sướng chia sẻ đến cô hai tin tức đó, lúc sau lại nhắn tiếp một câu.
Từ Sướng: Xem ra mấy ngày này cô phải xin nghỉ rồi.
Từ Sướng: Không nghĩ đến, trước kia lá gan cô nhỏ như vậy mà hiện tại ngay cả ảnh chụp máu me cũng dám chụp.
Hả? Từ khi nào mà lá gan cô nhỏ chứ? Hoặc nếu cô nhát gan, thì tại sao anh lại biết?
Tần Tương Nam bị những tin nhắn không giải thích được này khiến cho bối rối.
Còn có, Từ Sướng nhớ rõ chính mình? Vậy hôm nay lúc ở bệnh viện tại sao anh lại giả vờ như không quen biết?
Tần Tương Nam ảo não vì chính mình ngủ một giấc quên trời quên đất đến lúc trời đen kịt, vô tư mà quăng tin nhắn của anh sang một bên, khiến anh lầm bầm lầu bầu cả một buổi trưa.
Anh chính là Từ Sướng, cô tùy ý không trả lời tin nhắn của Từ Sướng. Ha ha, cô cảm thấy chính mình siêu trâu bò, siêu lợi hại, nếu Lý Tô Tô biết được, không biết có phải sẽ mắng cô phí phạm của trời hay không?
Tần Tương Nam chuẩn bị trả lời anh, suy nghĩ tìm từ ngữ phù hợp, làm cách nào để trả lời một cách lễ phép, muốn nói rõ chính mình không phải cố ý không trả lời tin nhắn, cũng không thể khiến bản thân quá chủ động, nhưng vẫn phải hào phóng, không lộ vẻ kệch cỡm….Điều này thật quá khó.
Lúc này điện thoại vang lên, là mẹ cô – Triệu Mai.
“Alo, mẹ.”
“Tiểu Nam, buổi tối mẹ vừa xem tin tức, đúng là một chuyện nguy hiểm, về sau con vẫn nên làm chung với người khác đi, mẹ rất lo lắng.”
“Mẹ, không có việc gì ạ. Mẹ yên tâm.”
“Haiz, nhiều năm như vậy rồi, mẹ nói cái gì con cũng không nghe. Cũng không sống chung với mẹ, muốn gặp con cũng không được, lúc nào cũng bận rộn. Em trai con cũng thật là, luôn thích bay nhảy bên ngoài, nói là bệnh viện có việc gấp, thường xuyên ở lại kí túc xá bệnh viện. Từ nhỏ nó đã suy nghĩ như vậy, nghĩ cái gì là làm cái đó. Mẹ sinh một nam một nữ đó, muốn gặp cũng khó….Trong nhà chỉ có cha và mẹ, hai chúng ta……” Triệu Mai nói một hồi lại nghẹn ngào.
“Mẹ à, mẹ đừng như vậy, con ở bên ngoài chính là không muốn quấy rầy cha và mẹ nghỉ ngơi, mẹ cũng biết mẹ, công việc này của con, nửa đêm thường xuyên có điện thoại phải ra ngoài gấp, ở nhà sẽ bất tiện. Chờ thêm hai ngày nếu con rảnh, sẽ về thăm nhà ạ.” Tần Tương Nam không nói cho bà chuyện chân mình bị bong gân, chỉ sợ khiến họ càng thêm lo lắng.
“Được rồi, vậy con nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, ăn cơm đầy đủ, đừng để bụng đói. Còn em trai con nữa, giúp mẹ khuyên nhủ nó tốt một chút, nó là đứa không thể khiến chúng ta bớt lo.”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi ạ. Đúng rồi, mấy ngày nay ba như thế nào rồi mẹ?”
“Vẫn như cũ, khi tốt khi xấu, thời điểm tỉnh táo cũng không khác gì người bình thường. Con đừng nhọc lòng quá. Nghỉ ngơi tốt nhé, Tiểu Nam.”
Triệu Mai là một người phụ nữ bình thường, khi Tần Tương Nam đối mặt với cha mẹ, trong lòng rất áy náy. Sau khi tốt nghiệp đại học, vì công việc mà cô dọn ra ở riêng, không thể bầu bọn với họ được. Tuy rằng ngày thường chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhưng mẹ vẫn có thể biết được tin tức của cô qua nhiều cách khác nhau. Cha cô cũng mắc chứng mất trí nhớ của người già nhiều năm, lúc tốt lúc xấu.
Tần Tương Nam nói chuyện điện thoại với Triệu Mai xong, lại nhìn đến những tin nhắn Từ Sướng gửi cho mình, bỗng nhiên trong đầu cô nhớ đến gì đó.
Cô cuống quýt mở vòng bạn bè của mình ra, muốn xem thử một chút có cái gì khác người hay không. Bên trong ngoại trừ những tin tức công chúng được cô chia sẻ thì còn có một số bức ảnh làm mặt quỷ chụp chung với Lý Tô Tô, lúc này cô cảm thấy ảnh chụp như vậy quá mức ngây thơ.
Cô tiếp tục kéo xuống, vậy mà vẫn còn cái này.
Khi cuộc họp thường niên của công ty diễn ra, có một thực tập sinh nhờ cô giúp biểu diễn một tiết mục. Cô bất đắc dĩ phải luyện giọng ở nhà, cuối cùng lên sân khấu hát bài của Đặng Tử Kỳ. Không nghĩ đến Trần Hiểu Kỳ lại quay video lại, nhất định bắt cô phải chia sẻ lên vòng bạn bè, còn nói cô là nữ thần của bọn họ. Tần Tương Nam nghĩ chia sẻ thì cứ chia sẻ thôi, khi đó là cuộc họp thường niên nên cô trang điểm khá ổn, ca hát như vậy cũng không phải là chuyện gì mất mặt.
Lúc ấy cô vừa chia sẻ lên vòng bạn bè, đúng thật là nhận được không ít lời khen đến từ bạn bè thân thích.
Nhưng ngay chính lúc này, chiếc video ấy xuất hiện trên vòng bạn bè khiến cô vô cùng bực dọc, Tần Tương Nam hận không thể tát mình một cái ngay lúc đó rồi chết đi cho xong.
Cô ngay lập tức chỉnh sửa vòng bạn bè của mình từ nửa năm trước đến những ngày gần đây. Hy vọng Từ Sướng sẽ chưa xem hoặc sẽ không có hứng thú xem vòng bạn bè của cô! Nếu không….
Sau khi chỉnh sửa thật tốt, cô lại nhẹ nhàng hơn không ít. Xuất phát từ lòng hiếu kì, giống như làm chuyện xấu, cô nhấn mở vòng bạn bè của Từ Sướng.
Hình đại diện của anh là nhân vật Luffy trong One Piece, và trang bìa của vòng bạn bè là hình ảnh bác sĩ hoạt hình đang mặc áo blouse trắng. Thật sự rất giống anh, Tần Tương Nam phá lên cười.
Phía dưới đều là những bài chia sẻ nhàm chán, cùng loại với bài viết gửi cho cô và vài các tin tức linh tinh khác. Không có ảnh chụp, không có trạng thái.
Thật là một người đàn ông nhàm chán
Tần Tương Nam quay trở lại, ở trong khung tin nhắn, gõ chữ: “Xin chào, Từ Sướng, đã lâu không gặp” Nhưng nghĩ nghĩ, cảm thấy có hơi kiêu ngạo, lại nhấn xóa bỏ.
Một lần nữa cô bấm bàn phím: “Cảm ơn bác sĩ Từ quan tâm, tôi nhất định sẽ chú ý nghĩ ngơi.” Có lẽ cô cảm thấy nó quá mức không thú vị, vẫn là xóa.
Cô nhìn đến nội dung tin nhắn Wechat anh gửi cho mình, lại gõ chữ: “Khi nào mà tôi nhát gan?” Nhưng cô lại cảm thấy không lễ phép lắm, nên quyết định đặt tên cụm “bác sĩ Từ” ở đầu câu, chuẩn bị bóp còi đưa tiễn.
Cuối cùng câu gửi đi cho anh là: “Bác sĩ Từ, khi nào mà tôi nhát gan chứ?”
Tần Tương Nam đọc lại tin nhắn một lần nữa, làm cảm thấy lời lẽ như vậy hơi cứng nhắc, như là đang chất vấn anh. Cô định thu hồi tin nhắn lại nhưng lại không cẩn thận nhấn xóa mất.
Tần Tương Nam há hốc mồm, định sửa nhưng có lẽ không kịp rồi. Những lời này sớm hay muộn vẫn bị anh nhìn thấy. Cô lại lặp lại câu nói, cân nhắc cẩn thận, đọc tới hai lần liền, lại cảm thấy không có gì là không ổn, có thể yên lòng rồi, sau đó cô ném điện thoại qua một bên. Thay quần áo khác mới ra ngoài mua đồ ăn.
Hết chương