Hoa Hân ngồi ở nhà chờ mãi không thấy hồi âm thì tức giận quăng nát điện thoại.
Nàng dù sao cũng là thiên chi kiêu tử, trước giờ chỉ có đàn ông chờ nàng chứ nàng chưa bao giờ chờ ai cả.
Nếu không phải Trạch Đường Xuyên thay đổi số điện thoại thì nàng mới không phải vất vả như thế này.
Trạch Đường Xuyên thay đổi quá nhiều, tự khi nào hắn trở nên không biết thương hoa tiếc ngọc như thế.
Chẳng lẽ tên họ Hạ ngu ngốc đó giả heo ăn thịt hổ, châm chọc gì phía sau lưng nàng rồi.
Hoa Thường Trạch tiến vào nhà, thấy con gái đang ngồi đăm chiêu suy nghĩ cũng không nói gì.
“Cha, phía Trương thư kí đã có phản hồi chưa?”
“Vẫn chưa.
Hân Nhi, con xem lại bản thân mình đi.
Nếu ngày đó con nghe lời ta thì mọi chuyện đã không xảy ra cớ sự như hôm nay rồi.
Trạch Đường Xuyên là người như thế nào chứ.
Hắn ta đã bao năm cắm rễ vào sâu trong Trạch gia rồi.
Trạch gia còn ai có thể thay thế được hắn.
Có chút uỷ khuất mà con cũng không nhịn được, sau này sao có thể làm việc lớn được hả.”
Hoa Thường Trạch nuôi con gái đến tận bây giờ chính là chờ gả cô vào nhà hào môn sau đó đẩy mạnh gia tộc của mình lên.
Con trai cả sẽ kế thừa vị trí chủ tịch, con gái thì chỉ làm được như vậy thôi.
Ai ngờ một chút xúc động lại hỏng việc.
“Cha, giờ người trách con thì cũng muộn rồi.
Con có cách này, ngươi nghe thử được không?”
Tại căn hộ của cặp chồng chồng hờ, Hạ Chi Nhạ đang từ tốn bưng một chén chè khoai lang ngọt đến thư phòng cho Trạch Đường Xuyên.
“Đường Xuyên, dì Thẩm nấu chè ngon lắm.
Tôi bưng đến cho anh nè.”
“Cậu vào đi.”
Gấp tài liệu lại, Trạch Đường Xuyên ra bàn trà nhìn Nhạ Nhạ từ từ bưng hai chén chè đi vào trong.
Không khí dạo này rất nóng nực, có chén chè khoai dẻo quả thực không gì sánh bằng.
Trạch Đường Xuyên ăn một chén nhỏ như chén cơm thường ngày chứ Hạ Chi Nhạ phải là một tô to tướng.
Sau nhiều lần sợ cậu bội thực thì Trạch Đường Xuyên cũng có được kết luận từ bác sĩ: sức ăn lớn, cơ thể khoẻ mạnh, không có gì bất thường.
“Ngày mai, tôi có chút việc cần đi đến công ty.
Buổi tối về chúng ta đi ăn sườn nướng nhé.”
Hạ Chi Nhạ nghe vậy thì mừng rơn.
Thế là sau hơn một tháng thì cậu cũng được thưởng thức món ăn mình tâm tâm niệm niệm rồi.
Cái đầu gật như gà mổ thóc.
Hai mắt sáng lấp lánh như in đậm chữ sườn nướng vậy.
Trạch Đường Xuyên nhìn thấy nụ cười của cậu, tự dưng cảm thấy chè trong chén cũng ngon ngọt hơn vài phần.
Sáng hôm sau, Hạ Chi Nhạ thức giấc từ sớm ngồi trên ghế sô pha đợi anh chồng hờ của mình đi làm.
Trước khi đi, Trạch Đường Xuyên còn dặn dò cậu rất nhiều lần.
Tuyệt đối không mở cửa cho người lạ.
Tuyệt đối không ăn thức ăn cay nóng.
Nếu Vi Tiếu Anh đến thì không được mở cửa.
Hạ Chi Nhạ cái nào cũng gật đầu, Trạch Đường Xuyên thật sự lo lắng không biết cậu có hiểu hết không.
Cuối cùng đành dặn dò dì Thẩm.
Người để ý động tĩnh bên này quá nhiều, anh sợ cậu gặp mấy người râu ria sẽ bị tổn thương.
Biết Trạch Đường Xuyên đi tới chiều tối mới về, Hạ Chi Nhạ lập tức nhét cặp lồ ng cơm vào tay anh.
Cặp lồ ng được làm bằng chất liệu cao cấp không sợ lạnh thức ăn.
Trạch Đường Xuyên không định nhận lấy, anh không dự tính ăn trưa đâu nhưng nhìn thấy vẻ mặt háo hức của cậu, câu từ chối đến bên cửa miệng lại rút về.
“Tôi đi đây.”
“Anh đi làm việc vui vẻ.
Tôi ở nhà chờ anh về.”
Hoá ra, cảm giác có người tiễn đi làm thích như thế này.
Trên xe, thư kí Trương liếc nhìn gương chiếu hậu mấy lần.
Thấy khoé miệng Trạch Tổng giương cao thì cuối cùng anh cũng phải khâm phục lão gia tử.
Đúng là gừng càng già càng cay, lão gia tử ra quyết định đúng đắn thật mà.
Hạ Chi Nhạ ở nhà cũng không rảnh rỗi.
Sau khi hoàn thành ba đơn ba bức tranh cho khách hàng, đóng gói gửi đi thì cậu mới có chút thời gian thư giãn.
Vươn vai đi ra tủ lạnh lấy bánh mochi ăn thì nghe được tiếng chuông điện thoại bàn từ phòng bảo vệ.
“Xin chào, chúng tôi gọi từ phòng bảo vệ.
Xin hỏi có phải Trạch tiên sinh ở căn hộ A3836 đúng không ạ?”
“Tôi không phải Đường Xuyên.
Tôi là Hạ Chi Nhạ, là chồng hợp pháp của anh ấy.”
Đường Xuyên đã dặn rồi.
Nếu có người hỏi đến thì cứ trả lời như vậy, không phải ngại ngùng gì cả.
“Thật may quá, Hạ tiên sinh, dưới lầu có người tên là Hoa Hân nói là bạn của hai người muốn lên thăm.
Không biết, ngài có muốn cho lên không ạ?”
Nếu là đám người Vi Tiếu Anh thường xuyên đến thì bảo vệ đã không ngăn cản rồi nhưng Hoa Hân lại lần đầu tiên.
Ăn mặc lại kín mít, đeo kính đen, bịt khẩu trang nên khiến ai nhìn cũng nghi ngờ.
Hạ Chi Nhạ trên này loading mãi mới nhớ ra được Hoa Hân là ai.
Chính là cái người tự nhận là có “nhiều chuyện ngượng ngùng “ với chồng cậu đây mà.
Hoa Hân nói trước kia thân thiết với Trạch Đường Xuyên nhưng Hạ Chi Nhạ ở bên anh mấy tháng còn chưa thấy cô đến thăm một lần.
Cái đầu không thông minh lắm của cậu cũng nhận ra bất thường.
“E hèm….
Chú bảo vệ, chú chờ năm phút được không? Tôi sẽ gọi lại sau.”
“Được.
Cậu Hạ cứ thứ thả.”
Thấy bảo vệ cúp điện thoại, Hoa Hân không thèm hỏi đã toang bước đến thang máy nhưng bị người ngăn lại.
“Hoa tiểu thư, thật xin lỗi nhưng chủ nhân căn hộ vẫn chưa cho cô lên.
Xin cô ngồi ở kia đợi một lát.”
Hoa Hân tức muốn chửi thề.
Lại phải đợi.
Tên ngốc họ Hạ đó là cái thá gì mà bắt nàng phải đợi chứ? Cũng vì hôm nay biết Trạch Đường Xuyên vắng nhà nên nàng mới đến nhằm tạo một màn kịch lấy lòng hắn ta, ai ngờ tới cửa còn không bước lên được.
Tức chết đi mà.
Bên này, Trạch Đường Xuyên đang chuẩn bị dùng cơm trưa thì nhận được tin nhắn từ nhà.
“Đường Xuyên, Hoa Hân tiểu thư đến thăm.
Có cho lên nhà được không? Nàng ta đang ở dưới chung cư đó.”
Trạch Đường Xuyên mím đôi môi mỏng của mình.
Hoa Hân lại là ả ta.
Chuyện năm ly rượu hắn vẫn chưa tính sổ thế mà còn dám ló đầu tới.
“Cậu mặc kệ nàng ta.
Cứ nói với bảo vệ là không quen người đó.
Nhớ ăn uống và ngủ đúng giờ nhé.”
Phân vân một lúc, Trạch Đường Xuyên gửi thêm một cái icon mặt cười.
Cũng phải thể hiện hắn là người có khiếu hài hước chứ.
Giám đốc chi nhánh lúc này đang vào chuẩn bị cho buổi chiều tiếp tục báo cáo, thấy Trạch Đường Xuyên mở cặp lồ ng cơm thì trố mắt nhìn.
Anh cũng chú ý đến ông ta, liền hỏi.
“Ông không có cơm nhà đem theo à?”
“Thưa Tổng giám đốc, chuyện này… đúng là không có ạ.”
Bình thường các ông đều ăn ở nhà hàng hoặc gọi người đem đến, có mấy ai đem theo cặp lồ ng cơm đâu.
Nhưng nhìn Tổng giám đốc có vẻ hơi vui vui là sao nhỉ, ánh mắt nhìn ông có vẻ thương cảm nữa.
Không có cặp lồ ng cơm là có tội gì à? Ông mỗi bữa trưa đều ăn no mà.
————————————————————-
Hoa Hân phía dưới chung cư nghe bảo vệ báo lại thì không nén nổi bình tĩnh nữa.
Cô ta đập mạnh chiếc túi hiệu lên bàn lễ tân, to giọng mắng chửi.
“Các người biết ta là ai không mà dám đuổi đi.
Các người nói láo đúng không?”
“Hoa tiểu thư, đúng là Hạ tiên sinh nói không quen người mà.
Cuộc nói chuyện cũng được ghi âm lại.
Không tin cô có thể nghe.”
“Hạ Chi Nhạ là cái thá gì cơ chứ.
Dám nhốt ta ở đây.
Ta ****.”
Bảo vệ cũng ngạc nhiên lắm.
Đây chính là khu nhà giàu quý tộc lâu đời đến ở.
Lần đầu tiên thấy người ăn mặc sang trọng lại không biết giữ ý tứ như vậy.
Hoa Hân chửi xong mới nhận thức được sai lầm vội vã nhìn chung quanh, phát hiện không có ai chụp hình quay phim mới thở phào nhẹ nhõm quay lưng đi.
Nhưng ả ta không biết, nấp sâu trong một góc, một chiếc camera đã ghi lại toàn bộ quá trình chửi thề của ả.
Tên paparazzi cười thầm.
Lần này có món hời lớn rồi đây..