Đây không phải lần đầu tiên trong đời Trạch Đường Xuyên bị đưa vào bệnh viện bằng xe cứu thương nhưng là lần đầu anh cảm thấy an tâm nhất.
Bàn tay nắm chặt lấy tay anh nóng hôi hổi.
Thậm chí anh còn cảm thấy mấy giọt nước mắt rơi nhẹ xuống mu bàn tay của mình.
Bên tai vẫn còn văng vẳng giọng nói của Chi Nhạ.
“Đường Xuyên a….
Đường Xuyên… anh không sao đâu đúng không?”
Thật ra Trạch Đường Xuyên đúng là không sao thật.
Vết thương trên trán nhìn có vẻ ghê rợn nhưng hắn đã tránh những chỗ hiểm hóc mà đập thẳng vào cạnh bàn, nhìn thì sưng to thế thôi chứ thật ra không ảnh hưởng đến bên trong.
Để thêm phần kịch tính cho vỡ kịch này, anh còn giả vờ ngất xỉu nữa mà.
Kẻ tấn công anh là một cô gái nhỏ bé yểu điệu.
Dù cho anh có bị bỏ thuốc đi chăng nữa, nhưng cũng tránh không được người khác nói ra nói vào, thậm chí là chỉ trích ngược lại nạn nhân.
Vậy chi bằng anh cho bọn họ thấy anh còn “yếu đuối “ hơn cả người phụ nữ kia nữa.
Vậy nên, lúc thư kí Trương sắp mở được cửa, Trạch Đường Xuyên đã tự mình đập đầu mạnh vào cạnh bàn cho nó chảy máu sau đó giả vờ ngất xỉu.
Trong phòng không có camera, khai báo với cảnh sát thế nào là chuyện của anh.
Trạch Đường Xuyên được đưa vào phòng VIP, bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra.
Sau khi thấy vết thương không nặng, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Khám một hồi lại phát hiện Trạch Đường Xuyên bị chuốc thuốc k1ch d*c, bác sĩ liền tiêm cho anh một mũi thuốc.
Lúc này, mày của Trạch Đường Xuyên mới giãn ra, cuối cùng anh cũng yên tâm nghỉ ngơi được rồi.
Hạ Chi Nhạ không đi đâu cả, ngồi bên cạnh Trạch Đường Xuyên lặng lẽ xoa xoa tay cho anh.
Đôi mắt lúc nãy vì khóc mà sưng đỏ cả lên.
Cậu lo lắng lắm.
Ngày ấy, bà vú của cậu bị đưa đi bằng xe cứu thương sau đó không quay về nữa nên đối với cậu hình ảnh xe cứu thương gắn liền với sự mất mát buồn bã biết bao nhiêu.
Nhìn Trạch Đường Xuyên suy yếu nằm trên giường, trong lòng Hạ Chi Nhạ như muốn nổi bão.
Cậu lo lắng cho anh, cậu không muốn anh bị làm sao cả.
Cậu không biết gọi tên thứ cảm xúc này là gì, cậu bây giờ mới biết.
Không biết tự lúc nào, Trạch Đường Xuyên xuất hiện như một phần tất yếu trong cuộc đời của cậu vậy.
Trạch Đường Xuyên chớp chớp đôi mắt mệt mỏi của mình.
Không ngờ anh lại ngủ say như vậy, nhìn đồng hồ treo tường đã 9 giờ tối rồi.
Cảm nhận được một đầu tóc rối xù bên cạnh bàn tay, Trạch Đường Xuyên phát hiện ra Hạ Chi Nhạ đang gục đầu bên cạnh giường bệnh của anh.
Có vẻ như là khóc mệt nên cậu thiếp đi lúc nào không hay.
Anh nhìn đôi mắt sưng to của cậu, trên hàng mi dài có vương vài giọt nước mắt, tự sâu trong tim vừa thấy hài lòng vừa thấy tự trách.
Anh vui sướng vì cậu lo lắng cho anh như vậy.
Nhưng cũng tự trách vì khiến cậu khóc nhiều như thế.
Con người đúng là động vật nhiều mâu thuẫn mà.
“Ưm… anh tỉnh rồi.
Có thấy khó chịu ở đâu không? Aaaaa.”
Hạ Chi Nhạ thấy anh tỉnh lập tức mừng rối rít cả lên.
Cậu định đứng lên rót nước cho anh, nhưng do chân bị đè lâu nên tê quá.
Cuối cùng, đứng không vững nên Hạ Chi Nhạ ngã thẳng vào lòng của Trạch Đường Xuyên.
Anh vội vàng ôm chặt eo của cậu.
Hai người bốn con mắt chớp chớp nhìn nhau.
“Chân… chân… tê quá.”
Hạ Chi Nhạ lắp bắp giải thích.
Cậu không có cố ý đâu a.
“Ừm… tôi biết.
Em ngồi đây cho bớt tê rồi hãy đứng dậy.”
Cuối cùng, Hạ Chi Nhạ cũng không đi rót nước được.
Cậu ngồi trên giường bệnh, bên cạnh Trạch Đường Xuyên, cúi đầu ngượng ngùng bóp bóp cái chân tê cứng của mình.
Đồ ngốc.
Không khí trong phòng tự dưng vi diệu.
Cả hai bình thường tương kính như tân thế mà không hiểu sao lúc này lại ngượng ngùng không biết nói với nhau cái gì.
————————————————————-
Trạch Đường Xuyên sáng hôm sau đã xuất viện bởi vết thương không có gì nghiêm trọng.
“Nhạ Nhạ, tôi đi thẳng đến công ty, em về nhà nghỉ ngơi trước đi nhé.”
“Nhưng mà…”
“Không sao đâu, nhanh thôi.”
Trạch Đường Xuyên cho Hạ Chi Nhạ một ánh mắt khẳng định chắc nịch.
Cậu cũng không khuyên anh nữa.
Kẻ ngốc như cậu cũng biết, việc này là anh bị tính kế, chắc chắn anh đang rất tức giận.
“Vậy anh xong việc về sớm nhé.
Tôi nấu cơm chờ anh.”
“Được.”
Không khí ở Trạch thị căng thẳng mười phần.
Ai cũng cố gắng đi nhẹ nói khẽ cười duyên để không bị bắt thóp.
Cấp nhân viên căng thẳng một thì cấp quản lý căng thẳng mười.
Đặc biệt là quản lý bộ phận Marketing.
Dù là Kha Ân tự làm tự chịu nhưng trong giờ làm việc, cô ta theo lệnh của ông đưa tài liệu lên trên phòng Trạch tổng, nếu ông chủ muốn tính sổ, ông cũng không thoát tội đâu.
Trạch Đường Xuyên ngồi trên ghế sô pha.
Đối diện là Kha Ân và Dung Hoạch đều đang run rẩy.
Từ đêm qua hai người đêu không ngủ được chỉ sợ bị báo cảnh sát nhưng cuối cùng cảnh sát thì không tới nhưng hung thần lại tới.
Trạch Đường Xuyên gõ gõ ngón tay lên gậy chống, nhìn thư ký của mình trước mắt.
Tính ra người này theo hắn lâu nhất, từ khi hắn còn học đại học.
Cũng đã mười năm.
“Dung Hoạch, cậu còn nhớ lý do vì sao tôi chọn cậu làm thư ký riêng không?”
Dung Hoạch bần thần, hắn nhớ lại ngày đó.
Hắn là một tên nhà quê không có gì trong tay, gia cảnh bần hàn nên suốt thời gian đi học hắn luôn nỗ lực giành học bổng rồi đi làm thêm bán mạng để có tiền.
Trạch Đường Xuyên đã từng nói chọn hắn làm thư ký vì hắn có năng lực một phần, chín phần còn lại vì hắn lương thiện và chính trực.
Dung Hoạch bỗng chốc cảm thấy nực cười.
Cậu sinh viên nghèo ngày đó lương thiện bao nhiêu thì hắn bây giờ lại thối nát bao nhiêu.
Tự bao giờ hắn trở nên vì đồng tiền mà đáng khinh như vậy.
“Cậu cũng từng suýt bị c**ng hi3p.
Dung Hoạch, cậu phải hiểu rõ cảm giác đó nhất chứ.
Sao cậu lại đẩy người khác vào con đường tương tự?”
Dung Hoạch bỗng nhiên che mặt oà lên khóc nức nở.
Đúng, hắn từng suýt chút nữa bị một ông chủ lớn ***** ***.
Nếu không có Trạch Đường Xuyên ứng cứu kịp thời, hắn cũng không biết bây giờ hắn như thế nào nữa.
Thế mà hắn lại chính tay gài bẫy ông chủ cũng như ân nhân của mình vào hoàn cảnh tương tự.
Thối nát, hẹn hạ và đê tiện không lời nào kể xiết.
Dung Hoạch chỉ bưng mặt khóc nức nở, không lên tiếng biện giải cho mình.
“Tôi sẽ không giao cậu cho cảnh sát.
Để cậu có cơ hội ám hại mình là lỗi của tôi.
Nhưng Dung Hoạch, từ này trở về sau, đừng bao giờ xuất hiện ở trước mắt tôi nữa.
A Quốc cũng không có công ty nào chứa chấp cậu cả đâu.
Sau này, cậu muốn sống sao thì sao.”
“Ha ha ha ha….”
Hai vệ sĩ cao to đi vào lôi Dung Hoạch đi ra ngoài.
Từ đầu chí cuối hắn không cầu xin một lời chỉ hết cười rồi lại khóc.
Hắn nhìn qua khu vực làm việc của mình.
Tương lai sáng lạn của hắn do chính tay hắn đánh mất.
Tất cả là do tự bản thân hắn mà thôi.
Trong phòng còn lại Trạch Đường Xuyên và Kha Ân im lặng run lẩy bẩy nãy giờ.
“Trạch tổng là tôi mù mắt, là tôi ngu si.
Anh tha cho tôi, tôi tuyệt đối không dám nữa.
Tôi sẽ rời khỏi đây.
Không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Vừa nói, Kha Ân vừa đánh vào mặt mình bốp bốp.
Cô ta hèn mọn quỳ xuống cầu mong một con đường sống cho mình.
Lúc này cô ta mới hoàn toàn tỉnh táo lại, đúng vậy lúc đó cô ta điên hay sao mà nghĩ là Trạch Đường Xuyên thích mình.
Anh ta không có Hạ Chi Nhạ thì cũng có hàng tá thiên kim tiểu thư khác, đời nào đến cô ta.
“Xin ngài tha cho tôi.”
“Cầu xin ngài mà.”
Kha Ân vừa nói vừa khóc vừa đánh mình, nhìn qua thì cũng đáng thương đấy nhưng chỉ có đặt trong hoàn cảnh của Trạch Đường Xuyên anh mới thấy nó phát tởm như thế nào.
“Cô bỏ thuốc tôi, suýt nữa ***** *** tôi, làm tôi bị thương sau đó việc không thành thì xin tha mạng.
Kha Ân, nào có chuyện dễ thế.”
“Tôi bị người xúi giục, bị ma quỷ che mắt.
Trạch tổng anh cho tôi con đường sống được không? Tôi xin anh mà.”
Trạch Đường Xuyên không nói gì chỉ cười mỉm chi nhìn người trước mắt khóc lóc như mưa.
“Thưa tổng giám đốc, cảnh sát đã đến.”
“Đưa cô ta đi đi.
Gửi cả giám định thuốc k1ch d*c trong máu và giám định thương tích của tôi qua.”
“KHÔNG… KHÔNG THA CHO TÔI ĐI MÀ.”
Tiếng la hét khản cả cổ họng của Kha Ân nhưng không một ai thương tiếc cho cô.
Tự mình làm tự mình chịu.
Ai cũng phải có trách nhiệm cho hành vi của mình cả.
Chỉ là Kha Ân chắc cũng không biết đây mới là dạo đầu mà thôi, cuộc sống địa ngục phía sau còn đang chờ cô ta.
Ting… ting….
Trạch Đường Xuyên nhìn bàn cơm một canh ba món mà Hạ Chi Nhạ chụp hình gửi qua.
Tâm hồn bức bối nãy giờ mới được an ủi.
Về nhà ăn cơm thôi, có cơm lành canh ngọt chờ anh.
Có người quan trọng chờ anh rồi..