Buổi tối, Ti Điềm làm mấy món ăn, Thương Vũ cũng ở lại đây không về phủ. Dưới ánh đèn, Thương Vũ viết thư cho Thất thúc, để ông ấy lập tức đến Đông Đô hội hợp.
Tư Điềm khó hiểu nói: "Tại sao Thất thúc cũng phải lặn lội đường xa đi một chuyến? Ông ấy lớn tuổi rồi, đi đi về về bôn ba rất vất vả."
Thương Vũ dán thư lại cười, nói: "Muội không biết sao, Thất thúc mới là chủ nhân chân chính của Thất Thế Môn." Tư Điềm sợ ngây người!
Thương Vũ lại cười nói: "Thất thúc cũng không phải là lão nhân bình thường như trong mắt muội, mấy năm nay, thế lực của Thất Thế Môn như gió nổi nước lên, việc buôn bán của ông ấy cũng trải rộng khắp Đại Lương. Ông ấy chuẩn bị những thứ tài lực nhân lực này, đều là vốn liếng để ta trở lại Thương Lan."
Tư Điềm suy nghĩ một chút, hỏi: "Thương Lan Vương hiện tại chẳng phải cũng là cháu của ông ấy ư, vì sao ông ấy lại yêu quý huynh như vậy, một lòng giúp huynh?"
Thương Vũ nói: "Bởi vì lão An Khánh vương cậu của ta đã từng cứu ông ấy. Ông ấy từ nhỏ đã rời khỏi Thương Lan đến Đại Lương, cậu chiếu cố ông ấy rất nhiều. Về sau mẫu thân của ta đến Thương Lan, hai người thành thân thích, càng lui tới mật thiết. Sau khi mẫu thân chết thảm, ta lẻ loi một mình, ông ấy yêu mến xem ta như thân sinh, cho nên ông ấy đương nhiên một lòng hướng về ta."
Trong lòng Tư Điềm thoáng qua một nghi hoặc, nàng do dự một chút, vẫn nhịn không được hỏi: "Lần trước huynh mang muội đi đến chỗ rừng trúc nơi Thất thúc ở, ngồi một chút lại kéo muội đi ra, là có ý gì?"
Thương Vũ điểm trán của nàng cười nói: " Nha đầu muội thật là ngu ngốc, ta muốn cho Thất thúc nhìn muội một cái, xem ánh mắt ta chọn vợ như thế nào."
Khuôn mặt xinh đẹp của Tư Điềm lập tức ửng hồng, thì ra là như vậy.
Thương Vũ cười hắc hắc, "Thất thúc vừa thấy liền thích, từng lén lút nói với ta, dáng dấp này của muội dễ sinh con trai." Nói xong, hắn ý vị thâm trường cười cười.
Mặt Ti Điềm càng thêm hồng, xấu hổ đạp hắn một cước. Hắn vòng qua eo nàng, cười nói: "Muội bên ngoài nhìn có vẻ dịu dàng, thật ra rất đanh đá."
Nàng còn muốn đanh đá hơn nữa kìa, lại bị hắn chế trụ. . . Nàng không thể làm gì mặc cho hắn "khi dễ" một phen, trong lòng cũng xem như đồng ý với hắn. Nếu đã bỏ lỡ cơ hội vào cung, nếu như hắn đã thay đổi nàng từ Chu Tước Thất Thế Môn biến thành vợ của hắn, như vậy sau này cũng chỉ nhớ mong hắn thôi, những quyền mưu trong cung đình kia hết thảy đều bỏ qua.
Thất thúc tới rất nhanh, buổi chiều hôm sau đã đến, còn dẫn theo vài nam tử trung niên. Những người này mang theo đao kiếm tùy thân, thân hình to lớn, vừa nhìn chính là người có võ công. Thương Vũ và Thất thúc ở trong phòng nói chuyện ước chừng một canh giờ, Ti Điềm rất thắc mắc không biết hai người thương nghị cái gì, nhưng nghĩ là chuyện nhà, không nên hỏi thăm liền đi làm cơm.
Ban đêm, Thương Vũ đi vào phòng Ti Điềm, nàng hỏi tỉ mỉ về việc xuất chinh, nhưng hắn chỉ qua loa đáp vài câu, liền thổi tắt nến. Trong bóng tối hắn ôm nàng, hôn như mưa rơi mù trời, toàn bộ rơi vào mặt nàng, môi nàng.
Nàng bối rối đẩy hắn ra, nhưng chống đỡ không lại với khí lực của hắn. Đêm yên tĩnh, hô hấp của hắn mang theo mùi vị xâm lược, dường như muốn cắn nuốt lấy nàng.
Nàng cảm giác mình như bị cuốn vào trong cuồng phong, dáng người phiêu diêu, bị hắn ôm đến bên giường, Phù dung mềm mại màn trướng rơi xuống, lòng của nàng nãy lên, hắn muốn làm cái gì? Hắn nằm ở cạnh ngoài giường, nàng lo lắng hắn sợ động thủ động cước không thành thật, thế nhưng hắn lại đưa lưng về phía nàng ngủ. Người này, thật kỳ quái.
Đầu tháng năm, đại quân tiếp viện bình định thổ phỉ xuất phát, Ti Điềm và Thất thúc cũng đi Thượng Kinh, đến ở Hách phủ. Ti Điềm kịp phản ứng, "Hách" hẳn là trong chữ "Hạo", danh tự Thương Vũ ở Thương Lan, vì che dấu tai mắt người nên cố ý như thế.
Thương Vũ cũng không cáo biệt hai người mà theo đại quân ngựa không dừng vó ngựa hướng về Yến Châu. Hắn đi lần này, Ti Điềm chính thức cảm nhận được tư vị sống một ngày bằng một năm, thậm chí tự mình đánh cược thua cũng không sao, chỉ cần hắn bình an trở về.
Mùa xuân ở Thượng Kinh luôn ngắn, tới muộn đi nhanh, đảo mắt đã là mùa hạ nóng bức. Long thể của hoàng thượng chuyển biến xấu, không thể lặn lội đường xa, cho nên đến đầu mùa hạ cũng không quay về Đông Đô. Mùa hạ ở Thượng Kinh thiếu đi ý vị ở kinh đô, ngược lại so với ngày thường vắng vẻ hơn nhiều.
Thương Vũ đến Yến châu không lâu liền truyền đến tin tức, Lâm Giang vương tạo phản! Lời này rơi vào tai Tư Điềm, không thể nghi ngờ là hoạ vô đơn chí. Thời điểm ra đi hắn chỉ nói là đi tiếp viện Lâm Giang vương tiêu diệt phiến loạn, nàng cũng không quan tâm, quân đội chính quy của triều đình đi đối phó một đám ô hợp, nàng cảm thấy nắm chắc thắng lợi trong tay, sao cũng không nghĩ tới Lâm Giang vương sẽ mưu phản. Trừ phiến loạn và bình định quân tạo phản rốt cuộc là hai việc khác nhau, vế sau đương nhiên hung hiểm hơn nhiều, đối thủ lại là Lâm Giang vương. Nàng hoàn toàn lâm vào cảnh lo lắng khôn cùng.
Trời càng nóng, Tư Điềm càng phiền muộn. Thất thúc thấy nàng bực bội, liền chơi cờ với nàng, lại nói đạo lý buôn bán cho nàng nghe. Ti Điềm thế mới biết, thì ra cửa hàng Long Khánh Đường trải khắp thiên hạ là sản nghiệp của Thất thúc. Từ nhỏ Thất thúc đã rời khỏi Thương Lan, say sưa trà trộn vào việc buôn bán ở Trung Nguyên, về sau tiền tài quyền thế dần dần to lớn, liền chiêu tập một ít giang hồ hào kiệt thành lập Thất Thế Môn, từ đó chọn lựa một số người mới bồi dưỡng làm tử sĩ cận vệ cho Thương Vũ. Vì không thể bại lộ thân phận của mình và Thương Vũ, đối ngoại vẫn do Thiệu Bồi đảm nhiệm chức môn chủ Thất Thế Môn. Ông còn nói cho Ti Điềm, lần xuất chinh này, ông đã phái rất nhiều cao thủ Thất Thế Môn âm thầm bảo hộ, Thương Vũ tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.
Lời này rất có tác dụng an ủi, lo lắng của Tư Điềm rốt cuộc thoáng giảm bớt. Thất thúc an ủi nàng nói: "Thương Vũ rất lanh lợi, đứa nhỏ này hữu dũng hữu mưu, lại bảo trì bình thản. Vả lại một thân công phu của nó, là Thiệu Bồi không biết đã bỏ ra bao nhiêu bạc, mời bao nhiêu sư phụ dạy dỗ, con không cần lo lắng."
Nàng sao có thể không lo? Quan tâm sẽ bị loạn. Biệt ly thường sẽ làm cho con người thấy rõ ràng thứ đồ vật ngày thường hay xem nhẹ, cũng sẽ làm một ít tình cảm phá kén mà ra, ví dụ như tưởng niệm. Loại tình cảm này nếu có hai người phối hợp, so với một người nhớ nhung thì có sức mạnh hơn, càng thêm khắc sâu. Nàng thường phát hiện ngay trong giấc mộng nàng cũng bị hắn chiếm cứ. Nhớ lại những lúc không mời mà tới, từng giọt từng giọt tích tụ lại, như một bức tranh thiên nhiên đẹp ở trong lòng chầm chậm mở ra. Chẳng biết lúc nào, hắn vậy mà đã lặng lẽ đi vào lòng nàng, làm cho nàng rơi vào tay giặc mà không biết.
Thời hạn đánh cuộc với hắn vào đã tới, trong lòng nàng vừa khẩn trương vừa chờ đợi trông mòn con mắt. Dần dần từ Yến Châu truyền tới đều là tin tức tốt, phản tặc Lâm Giang vương chạy thục mạng về hướng Thương Lan, đại quân bình loạn một đường gió cuốn mây tan truy đuổi đến Bắc Thượng. Bọn họ cách Thượng Kinh càng ngày càng xa, mà tin tức của Thương Vũ tới càng ngày càng ít. Hắn sẽ trở về như ước hẹn sao?
Sau một trận mưa lớn, nóng bức ở Thượng Kinh cuối cùng đã giảm bớt, trong gió dần dần đã có một ít mát mẻ của mùa thu. Cuối tháng tám, từ Đông Đô truyền đến tin tức, Lý Trăn Đế băng hà! Ti Điềm nghe được tin tức này, ý niệm đầu tiên chính là mừng rỡ, tâm nguyện của Bùi Vân Khoáng rốt cuộc đã thành hiện thực.
Không lâu, từ biên cảnh Bắc Cương cũng truyền đến tin tức tốt, Lâm Giang vương đã bị trấn áp, Thượng tướng quân sắp áp giải người liên can đến Đông Đô chịu thẩm. Đại quân quay về Đông Đô đương nhiên phải đi qua Thượng Kinh, Ti Điềm ngày ngày kiểng chân trông mong, nhưng không thấy tin tức Thương Vũ đưa tới, lại càng không thấy hắn tranh thủ trở về một chuyến. Chuyện này không hợp với lẽ thường, hắn làm sao vậy? Nàng càng lo lắng, cơ hồ hằng đêm không thể say giấc.
"Thất thúc, thúc đi hỏi thăm một chút đi." Nàng nhịn một ngày, rốt cuộc sa sầm mặt cầu Thất thúc phái người đi hỏi thăm tình huống.
Thất thúc không nóng không vội mà nói cho nàng biết, "Tiểu tử này, thích gì cũng sẽ an bài thỏa đáng rối mới nói cho người khác biết. Nó không có tin tức gì chính là không có việc gì, con đừng vội, chờ một chút đi."
Lại đợi vài ngày, Thương Vũ mới đưa tin, bảo Thất thúc và Tư Điềm cùng đi tới Lang Thành giao giới giữa Thương Lan và Bắc Cương.
Tư Điềm giật mình hỏi Thất thúc, " Sao huynh ấy không cùng Thượng tướng quân quay về Đông Đô phục mệnh, sao lại chạy tới Lang Thành?"
Thất thúc nói: "Đây cũng là Vương Gia, không, hoàng thượng an bài. Chúng ta đi rồi sẽ biết." Giờ phút này, Bùi Vân Khoáng đã không còn là An Khánh vương, hắn thuận lợi trở thành tân quân, quốc hiệu " Thịnh Hòa "
Hai người được mấy vị cao thủ ở Thất Thế Môn hộ tống, xe đi nửa tháng mới vừa tới Lang Thành.
Lang Thành ở Yến Châu, là nơi tiếp giáp giữa Bắc Cương và Thương Lan, qua Lang Thành chính là Thương Lan. Ti Điềm phát hiện nơi đây đã có hương vị trời thu nồng đậm, gió mát thoải mái khô ráo, bích không vạn dặm, trời xanh bao la.
Đến Lang Thành, chỗ ở đều đã an bài thỏa đáng, nhưng vẫn không thấy thân ảnh Thương Vũ. Hỏi người hắn phái tới, cũng không hỏi ra cái gì, chỉ nói Thương tướng quân dặn dò, bảo phu nhân và lão gia an tâm chờ đợi.
Ti Điềm bị một người gọi "Phu nhân" liền đỏ mặt. Thất thúc cười ha ha, gọi Ti Điềm vào trong phòng, "Ti Điềm đừng nóng vội, đại khái Thương Vũ buổi tối sẽ tới."
“Thất thúc, làm sao thúc biết?"
"Nó lưu lại lời nhắn nói đi bộ lạc Mông Lý ở Thương Lan, buổi tối sẽ trở về."
Mấy ngày nay Ti Điềm và Thất thúc ở cùng một chỗ, đối với các bộ tộc ở Thương Lan đại khái có chút hiểu rõ. Hôm nay Thương Lan chủ yếu có bốn bộ tộc, bộ lạc Mông Lý là một bộ lạc có diện tích lớn nhất cũng giàu có nhất. Nó tiếp giáp với Đại Lương, sản xuất nhiều chăn lông ngựa cùng ngọc thạch, từ trước đến nay lui tới mật thiết với mậu dịch Đại Lương. Nhưng chính bởi vì giàu có, cũng bị Thương Lan Vương đương nhiệm Thường Vu Thang bóc lột vô cùng tàn nhẫn, hà thuế rất nặng. Cho nên thủ lĩnh Mông Lý Hàn của bộ lạc Mông Lý, vẫn mang lòng bất mãn đối với Thường Vu Thang, oán hận chất chứa đã sâu.
Thương Vũ đi bộ lạc Mông Lý là muốn xúi giục Mông Lý Hàn? Nàng âm thầm cầu nguyện hắn có thể thành công.
Sau bữa cơm tối, Ti Điềm cầm một quyển sách thuốc xem dưới đèn, ánh nến nhảy lên, dường như trong lòng cũng nhẹ nhàng nhảy theo tiết tấu của ánh nến, bao lâu hắn mới có thể trở về? Từng chữ trong sách nhấp nhô như sóng lúa. Không cách nào nhập vào mắt nhập vào tim, nàng thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ cát, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Chờ đợi là như thế làm cho người ta nóng ruột nóng gan, tinh thần chán nản.
Bỗng nhiên, trong đình viện truyền đến thanh âm quen thuộc, "Bọn họ đã đến rồi sao?"
"Vâng, thưa Tướng Quân, bọn họ vừa đến buổi sáng."
Nàng sách trong tay ba~ một tiếng rơi xuống đất. Nàng không kịp đi nhặt, liền sải bước bước qua quyển sách trên mặt đất, nhanh kéo cửa phòng ra.
Trong màn đêm, một thân ảnh cao gầy đang xoải bước đi lên bậc thang, ngọn đèn dưới hành lang như theo bước tiến của hắn, từng điểm từng điểm chiếu sáng dung nhan của hắn. Hắn hơi gầy đi, phong trần mệt mỏi mang theo tang thương, chỉ có đôi mắt như ngôi sao sáng nhất trong màn đêm, xuyên qua ngọn đèn yếu ớt, màn đêm nặng nề, rơi vào trên người nàng.
Nàng nhìn hắn, trong lòng lại có một loại chấn động kinh tâm động phách, làm cho nàng cơ hồ quên mất hô hấp. Nàng bị ánh mắt vững vàng của hắn khoá chặt, không di chuyển nửa phần. Giờ phút này nàng mới biết trong lòng mình, thì ra hắn đã đi vào lòng nàng sâu như vậy, phân lượng nặng như vậy.
Hắn ngắm nhìn nàng, bước nhanh đến. Mà nàng vẫn cảm giác được bước tiến của hắn không đủ nhanh, cự ly vài bước ngắn ngủn, dường như xuyên qua nửa năm thời gian. Hắn ghét hành lang không đủ sáng, không thấy rõ vẻ mặt của nàng, chỉ cảm thấy mặt của nàng mông lung, oánh nhuận như châu.
Hắn đang muốn vừa sải bước đến trước mặt nàng, Thất thúc đã nghe tiếng từ trong phòng đi ra. Hắn định trụ bước chân, hành lễ với Thất thúc, "Thất thúc, con đã trở về."
Thất thúc đỡ cánh tay của hắn, yêu thương cười nói, "Con về rồi à. Ăn cơm chưa?"
Thương Vũ lắc đầu cười, "Chưa ăn."
Thất thúc nhìn thoáng qua Ti Điềm, thức thời rời đi dặn dò làm cơm tối, lưu lại hai người bọn họ.
Quá mức nhớ nhung, nàng quên mất ngượng ngùng, càn rỡ đánh giá hắn tứ phía, không bỏ qua một đôi lông mày một đôi lông mi, mà chân mày khóe mắt hắn cũng lộ ra vẻ nhớ nhung, rõ ràng rành mạch.
Ngắm nhìn không đủ, ngôn ngữ nông cạn. Hắn kéo tay nàng vào trong phòng, từ trước đến nay hắn luôn thích lưu loát dứt khoát.
Đóng cửa lại, nàng còn chưa hỏi hắn được một chữ, môi lưỡi đã bị hắn chiếm lĩnh công thành đoạt đất. Hắn hôn vừa sâu vừa tàn nhẫn, giống như dời núi lấp biển, nàng chịu không nổi mà nghiêng người, khí lực toàn thân dường như bị hắn rút đi. Cánh tay cường tráng của hắn nắm lấy vòng eo tinh tế của nàng, mềm mại giống như thủy thảo trong đầm khẽ lay động, nhu tình như nước. Ngón tay của hắn nâng đầu nàng lên, cây trâm trên tóc nàng chẳng biết từ lúc nào đã rơi xuống đất, tóc đen thật dài rủ xuống dưới lưng, lay động theo động tác của hắn, như sóng xuân ấm áp. Như nắng hạn gặp mưa rào, không cần ngôn ngữ giải bày, cũng có thể giải trừ được nỗi khổ tương tư.
Hắn muốn nhiều hơn nữa, thế nào cũng không thấy thỏa mãn. Nàng thở dốc không thôi, mặt như hoa đào. Nàng ngửa đầu nhìn hắn, thì thào nói nhỏ: "Huynh sai hẹn rồi." Thiên ngôn vạn ngữ, tất cả nhớ nhung, đều hóa thành một câu nói đơn giản. Ánh mắt của nàng nửa oán nửa giận, nửa vui mừng nửa xấu hổ làm hắn càng thêm lún sâu vào bên trong, mê say cuồng nhiệt, không rượu mà say.
"Bởi vì sự tình bỗng nhiên đã có thay đổi."
"Huynh nói ba tháng là sẽ trở về, hôm nay đã nửa năm rồi."
"Muội muốn phạt ta?"
Nàng ngượng ngùng cúi đầu, việc đánh cuộc kia cho dù hắn thắng hay thua, cũng là một kết quả.
"Thật ra ta không tính là sai hẹn đâu. Lâm Giang vương vốn chưa có tạo phản nhanh như vậy, hắn không nghĩ tới biểu ca bỗng nhiên phái binh tiếp viện.”
Ta đi làm thuyết khách, khiêu khích khiến hắn muốn tạo phản, ta giả bộ đồng ý làm nội ứng cho hắn, cho nên hắn mới tạo phản nhanh như thế. Vạn Khắc Sung và một vạn binh mã của Bắc Cương đánh gọng kìm trước sau, nửa tháng liền bắt được binh mã của Lâm Giang vương."
"Sau đó Vạn tướng quân quay về Đông Đô, sao huynh lại tới đây nơi này?"
"Biểu ca bỗng nhiên đổi chủ ý, bởi vì mắt thấy lão hoàng đế sẽ băng hà, hắn mật lệnh cho ta và vạn Tướng Quân chờ lệnh ở Bắc Cương. Sau khi Tiên hoàng băng hà, vạn Tướng Quân mang theo nhân mã tiếp viện hồi triều, trước kia ở Bắc Cương còn lưu lại một vạn binh mã, có thể thu phục một ít tinh nhuệ tại Lâm Giang, hắn để cho ta mang theo những nhân mã này một lần nữa quay về Thương Lan."
"Tinh nhuệ của Lâm Giang vương sao có thể nghe lệnh của huynh?"
"Bọn họ đã bị mang lên danh hào phản tặc, vô luận là thật tình hay bị bức bách tham dự mưu phản, kết cục đơn giản là lưu vong, lao dịch hoặc là xử tử. Ta đưa bọn họ đến Thương Lan, chẳng khác gì cứu mạng của bọn họ, có lẽ vì vinh hoa phú quý sau này của bọn họ, bọn họ tự nhiên nguyện ý nghe chỉ thị ta thôi."
Nàng lo lắng vô cùng hỏi: "Mấy ngày nay huynh đã chuẩn bị xong chưa? Chừng nào sẽ động thủ?"
"Ta đã thuyết phục Mông Lý Hàn cùng ta định ra minh ước, ngày đó công thành, ta hứa sẽ miễn thuế ba năm, bộ lạc Đằng La cũng sẽ thành người Mông Lý."
Tư Điềm hỏi: "Muốn đánh từ bộ lạc Mông Lý?"
Thương Vũ gật đầu nói: "Đúng vậy. Thất thúc ở trong triều có không ít quen biết cũ, khởi binh cần danh chính ngôn thuận, còn cần mọi người ủng hộ, cho nên ta muốn Thất thúc cùng trở về. Muội ở đây đợi tin tức tốt của ta, chờ ta lấy được Vương Đình, lập tức phái người tới đón muội."
Nàng vội hỏi: "Muội có thể cùng đi với huynh không?" tư vị chờ đợi thật sự làm cho lòng người lao lực quá độ.
Hắn ôn nhu nói: "Lần này đi chiến tranh loạn lạc giết chóc, ta không muốn muội chịu khổ. Muội an tâm ở chỗ này chờ ta, nhanh thì hai tháng, chậm thì ba tháng, ta nhất định sẽ tới đón muội. Ta sẽ mang theo muội bước lên ngai vàng Thương Lan, muội chờ ta." Thần sắc hắn kiên định, đôi mắt ôn nhu, câu nói sau cùng âm điệu mạnh mẽ, có mùi vị của thề non hẹn biển.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, chưa kịp cảm nhận được niềm vui khi gặp lại, lại phải xa nhau nữa. Hắn dường như nhìn ra vẻ không muốn của nàng, cúi đầu hôn một đường từ bên tai đến dưới cổ nàng, hàm hồ nói: "xa nhau một lần cuối cùng, ta cam đoan." Nàng quả quyết, trong lòng mặc niệm, một lần cuối cùng, chỉ mong như thế thôi.
Thất thúc ở ngoài hành lang hô to một tiếng, "Thương Vũ, đồ ăn xong rồi."
Ti Điềm vội đẩy đẩy ngực của hắn, ôn nhu nói: "Nhanh đi ăn cơm."
Thương Vũ mở cửa phòng, cười cười với Thất thúc, "Thất thúc, con có tin tức tốt đang muốn kể tường tận với thúc."
Thất thúc nói: "Đến, vừa ăn vừa nói."
Thương Vũ vừa ăn, vừa bàn về bố cục chiến tranh cùng chuyện liên minh với Thất thúc. Nữ nhân thiên tính không thích phân tranh, Ti Điềm nghe vài câu liền ra khỏi phòng, đi chuẩn bị nước trà và nước ấm tắm rửa cho Thương Vũ.
Qua hai khắc, Ti Điềm bưng nước trà đến ngoài cửa phòng Thất thúc. Hai tay nàng bưng khay trà, nhất thời không cách nào gõ cửa, đang định trực tiếp dùng người đẩy cửa, đột nhiên bị một câu nói thấp giọng làm ngừng bước chân.
"Thất thúc, Mông Lý Hàn mặc dù là người thô kệch, cũng biết đạo lý cung tốt được cất đi, chó săn bị nấu, cho nên hắn muốn gả nữ nhi cho con, như vậy mới an tâm."
Theo Sử ký, khi bỏ sang Tề, trong thư Phạm Lãi gửi cho Văn Chủng có đoạn viết[]:
"Phi điểu tận, lương cung tàng. Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh. Việt vương vi nhân trường cảnh điểu uế, khả dữ cộng hoạn nạn, bất khả dữ cộng lạc. Tử hà bất khứ?"
Dịch nghĩa:
Chim bay mất hết, cung tốt được cất đi. Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu. Việt vương là người cao cổ, miệng chim, chỉ có chung hoạn nạn mà không thể chung vui. Thầy sao còn chưa lui về?
"Thế con có chịu không?"
"Con đã có Tư Điềm." thanh âm Thương Vũ trầm thấp lại hơi tối nghĩa.
Tư Điềm đứng ở ngoài cửa, bước chân chỉ cách thềm cửa vẻn vẹn nửa thước, nhưng nàng lại không có khí lực đẩy cánh cửa kia ra.
"Vậy con nói sao?"
"Nếu con cự tuyệt, sợ hắn khó xử, lòng có khúc mắc, nếu đồng ý, lại có lỗi với Ti Điềm. Dưới tình thế cấp bách, con nói Hoàng Đế Đại Lương hứa gả công chúa cho con, công chúa Đại Lương tính tình kiêu kỳ lại hay ghen không thể dung người, con sợ ủy khuất nữ nhi của hắn."
Thất thúc nói: "Nữ nhi của hắn quý giá cũng không thể hơn công chúa Đại Lương, cũng chỉ có nói như vậy mới có thể có lý do từ chối tương đối hợp lý, lại khiến hắn tin phục."
"Không nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện như vậy, lúc ấy con đúng là một rịn đầu mồ hôi." Thương Vũ cười khổ hai tiếng, Thất thúc cũng nở nụ cười.
Ti Điềm nhẹ nhàng dời bước, chậm rãi bưng nước trà trở lại phòng mình. Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, nàng chậm rãi ở ngồi xuống trước bàn. Hơi nước trà nóng lượn lờ, bay đến trước mắt liền tản ra, giống như niềm vui tương phùng, lại bị buổi nói chuyện của Thương Vũ dánh tan thành mây khói, không còn sót lại chút gì.
Thì ra, nàng vẫn nghĩ mọi chuyện rất đơn giản. Có đôi khi không phải mình muốn như thế nào liền như thế ấy, ví dụ như Bùi Vân Khoáng, hắn mặc dù có tình với nàng, cũng chỉ có thể xem nàng là một người đặc biệt nhất. Mà Thương Vũ, đại sự chưa thành, nhưng con đường đã gợn sóng phong ba. Tuy nàng biết hắn thân bất do kỷ, nhưng cám dỗ và lợi ích trước mặt, hắn lại sẽ tuân thủ đến khi nào?
Sự lo âu và khổ sở nảy sinh trong lòng làm nàng chua xót không chịu nổi.Vốn một mảnh trời xanh trong nay lại trở nên u ám. Hơn nữa trong lòng nàng còn dâng lên nỗi lo lắng sâu hơn, Bùi Vân Khoáng có thật sự muốn gả Vân Ý cho hắn hay không?
Hôm nay công chúa Đại Lương chỉ có một vị, chính là Bùi Vân Ý. Ngày Bùi Vân Khoáng bị nhốt trong đống đá, đã từng nửa thật nửa giả nói với nàng, muốn gả Vân Ý cho Thương Vũ. Như vậy Thương Vũ chối từ là thật hay giả? Nếu là giả, theo lời từ chối của hắn, ngày đó như thế nào chu toàn? Nếu là thật sự, nàng sẽ đối mặt như thế nào?