Sáng hôm sau, với tâm trạng vô cùng thư thái, mỗ nữ nào đó làm heo đến tận gần giờ đi học mới chịu dậy. May mắn thay hôm nay chỉ đi nhận lớp với khai giảng nên cô không cần lo cái quái gì.
Cầm cây kẹo mút trên tay, mỗ nữ nào đó bình thản đi vào trường với bộ dạng không cần hóa trang cũng kì dị. Với bộ đầm phục trường công thêm cái áo khoác ngoài bằng len mỏng tự đan, cùng cái bộ dáng không nói nổi làm cô trở thành tâm điểm của sự nói xấu.
- Nè, nhỏ đó là ai vậy? Dị dạng quá! - Một nhỏ nữ sinh lên tiếng.
- Phải đó, nên tránh xa đi! - Nữ sinh
...............................................
Có thể mọi người tưởng cô không nghe thấy nhưng thật ra cô là nghe được tất cả. Chỉ là đó mới là chủ ý của cô, với lại anh hai cũng không thèm để tâm, chỉ bảo nó giống như những con gì đang kế bên thôi.
Bỗng từ đằng xa mấy chiếc xe hơi chạy tới, từ trong xe bước ra thằng . Theo như những gì cô thấy thì chắc thằng đi kế bên là nam chủ Bạch Thượng Phong, kế nữa là nhỏ nữ chủ, thằng kia thì cô bó tay.
- Chị! - Nữ chủ đại nhân thấy cô thì vui vẻ chạy tới bám vào tay cô.
- Hả?Đó là nhỏ Trương Mỹ Tuyết sao, hèn gì dị dạng thế. Nghe nói mấy tháng trước nó bị tai nạn rồi bị bệnh gì đó nên giờ mới zậy.
- Thiệt hả? Hèn gì, đáng đời. Ai kêu dám hại nữ thần của tôi chứ.
- Phải đó!
Rồi hội bà tám, ông chín lại được lập nên vô cùng nhộp nhịp. Cô khẽ vuốt trán một chút, cố gắng bình ổn tâm trí.
- Chị à, chị mau xem này. Anh hai về rồi đó! - À mỉm cười chỉ tay vào tên tóc màu bạch kim kia.
- Anh hai? - Hờ, xem ra anh hai mình có đối thủ rồi đây.
- Phải đó, anh hai của chị em mình. Trương Tử Minh về rồi!
- Anh là anh trai tôi? - Cô chỉ mặt hắn hỏi.
- Không nhận ra sao? - Trương Tử Minh bước lại hỏi.
- À em quên nói, chị mấy tháng trước bị mất trí nhớ, người cũng trở nên kì cục đó anh hai!
- Hờ, chào. - Winter chen ngang vô cười hờ một cái rồi lạnh nhạt chào sau đó sải bước về trường.
Trương Tử Minh cùng Bạch Thượng Thiên ở đó, một người hơi bất ngờ, một người thì cười xót xa. Trương Tử Minh thì không ngờ em gái hắn lại thay đổi như thế, từ suốt ngày bám theo trai trở thành người xa cách lạnh lùng với tất cả mọi người. Bóng lưng cô lúc ấy thật cô độc, giống như mang trong mình một linh hồn khác và không muốn ai lại gần. Cô có thể không xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng, cao quý như một nữ vương đứng trên cao không ai có thể chạm tới.
Còn về phía tên kia. Chuyện này từ lâu hắn đã biết, về việc cô trở nên lạnh lùng xa cách như vậy. Vốn dĩ lúc đầu còn tưởng là gì nhưng đến phút cuối mới biết cô hoàn toàn trở thành một người khác. Có lẽ vì quá sốc chuyện của bản thân, bị mọi người xung quanh chèn ép, tạo áp lực, ngay cả người mình yêu cũng khinh bỉ. Bởi như vậy nên cô mới trở nên như vậy, đóng trái tim, tạo khoảng cách với tất cả để không bị tổn thương thêm một lần nào.
Về phía mỗ nữ nào đó, cô vẫn vô tư đi lại trên hành lang, tay cầm cây kẹo mút và cái cặp táp đen.
Không ngờ trường này rộng như thế, cô đi một hồi chắc cũng lạc quá!
Ngồi nghỉ ngơi tại một khuôn viên nhỏ cạnh hồ phun nước, cô moi cây bút chì cùng tập giấy vẽ ra, đuổi luôn ông anh kia lên cây nằm.
Cô thích vẽ mọi lúc mọi nơi, dù ở đâu cô cũng vẽ, kể cả kiếp trước lẫn kiếp này. Đơn giản vì cô không muốn bỏ lỡ một chút thời gian rảnh rỗi nào.
Ngắm cảnh, vẽ tranh một lúc thì giờ khai giảng bắt đầu. Lại phải lết mông đi ra sân trường nghe diễn văn, thứ mà cuộc đời học sinh ngán nghe nhất.
Sau một hồi dài dòng lưa thưa, lời của ông thầy hiệu trưởng vẫn không một chút lột vô tai cô, thay vào đó, cây bút chỉ vẫn hăng say phác họa cái ngôi trường lớn.
- Không ngờ em lại vẽ đẹp thế! - Nghe giọng nói trầm ấm kế bên cô vội quay qua bắt gặp cái bản mặt tên Trương Tử Minh.
Mọi người đừng tưởng hắn chỉ là anh trai của nữ chủ, hắn chính là nằm trong hậu cung kia. Hắn chỉ là con trai nuôi của ông ta, sau này chính tay hắn sẽ tiếp quản Trương thị, khiến cho nguyên chủ không có việc làm, chẳng ai chịu nhận vô vì sợ gây sự với Trương tổng. Đừng nhìn mà tưởng hắn tốt lành, bề ngoài là một họa sĩ, kĩ sư, thiên tài máy tính nổi tiếng, bên trong lại chính là chủ tổ chức hắc đạo lớn trong thế giới ngầm.
Ngay lập tức mắt tím có sự không ổn định nhưng mắt kia lại bình thường đến kì cục. Hắn nhìn chằm chằm vào bức tranh. Kết cấu và kiểu cách rất đẹp, khi vẽ ra chắc sẽ tạo nên bức tranh tuyệt vời. Cô gái này khẳng định không thua kém gì hắn, trong giới nghệ thuật chắc chắn sẽ nổi danh. Nhưng giá hắn biết bức tranh cô đang vẽ chỉ là........VẼ CHƠI cho vui, lâu lâu lại quẹt thêm vài nét cho đẹp chứ chả nghiêm túc gì. Hơn nữa, người mà hắn dù thế nào cũng không sánh nổi, bức tranh hắn bỏ khẩu súng AMAZWN để mua lại, cái con người được cả thế giới truy danh lại chính là đây. Một con nhỏ thần kinh thô không hơn kém gì cả với nghệ danh từ tên lúc trước Windy Maria.