Sau khi anh đưa cô về nhà thì cũng đi về căn hộ của mình. Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy như chưa biết gì, vẫn cứ đi làm bình thường. Nhưng hóa ra bình thường không có nghĩa là không có gì. Chưa kịp thức dậy, bên ngoài cửa đã nghe tiếng chuông vang lên. Lisa bước ra mở cửa thì như đứng hình.
- Có chuyện gì vậy Lisa? - Cô bước ra từ trong phòng, đồ công sở chỉnh chu nói.
- Hình như cậu có khách. - Nhỏ quay qua mặt cứng đờ nói. Hóa ra "khách" mà nhỏ nói tới là tên nam chủ Du Lăng Thành, Bạch Thượng Thiên, Diệp Phong, Trương Tử Minh. Khóe môi cô co giật liên hồi khiến Winter đang ở trong nhà bếp nấu bữa sáng phải bước ra xem thử.
- Có chuyện gì mà người biểu cảm ghê thế? - Anh hỏi rồi nhìn ra cửa. À! Thì ra lí do là đây.
người, cặp mắt nhìn nhau không chớp. Mấy tên nam chủ mặt xám xịt khi thấy Winter trong nhà cô. Du Lăng Thành không nhịn được bèn nói, trong lời tràn ngập giấm chua.
- Em với Lisa là con gái, sao lại để con trai vào nhà?
- Tôi thích để ai vào nhà thì tôi để, liên quan gì anh Du tiên sinh?
- Tôi chỉ là lo lắng em gặp chuyện không hay thôi.
- Thế thì anh khỏi phải lo, Winter ít ra còn tốt hơn mấy ai đó đấy. - Cô cố tình nhấn mạnh chữ "mấy ai đó" cho tất cả nghe.
- Nhưng dù sao con gái ở với con trai cũng không tiện. - Bạch Thượng Thiên lên tiếng nói.
- Trông tôi giống hạng người thế sao? - Winter hiếm hoi lên tiếng bất mãn nói.
- Còn hơn thế đấy, lâu lâu nhìn anh tôi cứ tưởng tên biến thái bám đuôi nào đấy chứ. - Lisa quay qua châm chọc nói.
- Cô không gây sự với tôi là chết sao?
- Ừ. Thế đấy rồi sao.
- Thôi hai người dừng lại giùm. Ngày nào không cãi lộn người không vui sao? - cô quay qua can.
- Hừ, nể mặt tiểu Tuyết, tôi không chấp nhặt với cô.
- Hứ, tôi mới là người không thèm chấp hạng như anh đấy!
Hai người quay mặt đi, Winter tiếp tục vào bếp còn Lisa thì đi trang điểm một chút.
- Winter, Lisa, hôm nay có nhiều việc lắm, mau đi làm thôi. Em phải đến sớm để chuẩn bị mọi thứ cho ngày mai. - Cô nhìn đồng hồ trên tay rồi sau đó quay qua nói
- Vậy em nên nói sớm đi chớ, anh đã chuẩn bị xong hết rồi.
- Thế thì ở nhà ăn đi, đừng đi làm nữa. - Lisa cầm túi xách bước ra nói.
- Cô đi làm hay đi dự tiệc mà trang điểm còn đẹp hơn cô dâu ngày cưới luôn vậy. - Anh nhìn từ trang phục đến khuôn mặt của cô rồi nói.
- Kệ tôi, tôi thích làm gì thì làm, liên can gì anh? - Nói xong thì xách túi bước đi.
- Hạ hỏa đi, nếu không lát nữa anh đốt nhà em biết đền tiền sao đây. Đi thôi. - Cô bước tới mỉm cười vỗ vai anh nói, hoàn toàn bỏ quên sự tồn tại của mấy ai đó.
Mấy tên nam chủ nghiến răng nghiến lợi nhìn tên nào đó thân thiết với cô, hận không thể một đao giết chết anh. Khi anh bước qua, Bạch Thượng Thiên lập tức kéo tay anh lại, khó chịu nói.
- Cậu rốt cuộc là ai? Tại sao lại thân thiết với tiểu Tuyết? Tôi cảnh báo lần cuối, nếu còn như vậy tôi sẽ cho cậu sống không bằng chết.
- Chỉ bằng ngài sao Bạch tổng? Không đủ khả năng. - Anh nhếch mép cười rồi giựt tay lại bước đi, bọn hắn liền ở phía sau âm thầm lên kế hoạch. Sóng gió bắt đầu hay là đã bắt đầu từ lâu rồi nhỉ?
----------------------------------------------------------------------------
Nga! Ta không nghĩ ra ý gì nữa nên quyết định sẽ viết về couple Winter - Lisa, ai không thích thi đừng đọc nha.
Sau khi đã giúp Mĩ Tuyết xử lí xong hết công việc. Lisa trở lại góc nhỏ của mình, lo cho buổi từ thiện với mấy bộ thiết kế. Mấy ngày nay quả thật cô cảm thấy rất mệt.
Cạch! Trước mặt cô là một lon cà phê.
Tiêu Hi Vũ, một thực tập sinh của phòng từ lâu đã đem lòng mến thương đến Lisa. Sinh ra trong gia đình khá giả, đã tốt nghiệp đại học. Với bề ngoài ưu tú, khôi ngô được rất nhiều cô gái để ý. Ngoài trừ Lisa. Ngay từ lần đầu tiên gặp, cái thờ ơ của cô khiến cậu để ý và thích cô. Vì vậy, để thể hiện tình yêu của mình, cậu vẫn thường quan tâm đến cô trong lúc làm việc và cả khi nghỉ giải lao.
- Cảm ơn cậu. - Lisa mỉm cười nói.
Nhìn thấy cái nụ cười ấy, tim cậu thiếu niên tuổi đầu liền đập thình thịch tới đỏ mặt tía tai.
- Tôi....tôi quay lại làm việc. - Tiêu Hi Vũ lắp bắp quay lại chỗ làm việc tiếp.
Còn cô ngồi đây chả biết gì, nhún vai quay vào làm việc tiếp.
Mà cái cảnh đó, vô tình lọt vào mắt ai đó. Ai vậy nhỉ?
- Giỏi lắm, em thích thả thính tới vậy sao? - Người đó nghiến răng, đôi mắt híp lại nguy hiểm nói.
tiếng sau, ở nhà xe.............. MUHAHA!
Lisa đang đứng chờ Winter, hôm nay Mĩ Tuyết bận việc nên bảo cô về trước. Thường thì giờ này cái tên chết tiệt đó phải ở đây rồi chứ? Sao biến mất tiêu vậy!?
- Lisa, cậu chờ ai sao? - Tiêu Hi Vũ chạy xe tới hỏi.
- Ờ. - Cô mỉm cười vén tóc ra đằng sau.
- Có cần quá giang không? - Cậu đưa một cái nón bảo hiểm cho cô nói.
- Không cần đâu, tôi sẽ chờ thêm chút nữa. - Cô nói.
- Vậy thôi, tôi về trước. - Cậu hơi hụt hẫng nói rồi chạy xe đi, trước khi đi còn quay lại nhìn cô.
Lisa ở lại tới tận lúc tất cả mọi người tan làm, về hết, tâm tình bực nhọc. Thấy Winter từ xa bước tới định la anh một trận thì.
- Tên nhóc lúc nãy là ai? - anh chống một tay lên chiếc xe phía sau nheo mắt hỏi.
- Ai cơ? À, Hi Vũ sao? Cậu ấy làm cùng bộ phận với tôi. Bình thường cũng rất tốt với tôi, có chuyện gì sao? - Đột nhiên cô thấy cái hành động, tính cách của Winter như thế này có chút nguy hiểm, hơi sợ sệch nói, hoàn toàn quên mất cái việc la mắng.
Anh đột nhiên cúi sát mặt xuống, mái tóc rũ xuống càng tăng thêm sự bí ẩn, đôi ngươi hổ phách nheo lại. Lisa không biết làm gì, mặt đỏ lên, hai mắt nhắm lại không dám mở ra.
- Sau này bớt tiếp xúc đi. - Hơi thở ấm nóng từng đợt thổi vào tai cô. Hương bạc hà tự nhiên khiến cô có chút lâng đâng, tựa như đang say rượu vậy.
Sau đó thì anh bỏ đi ra xe, khuôn mặt lạnh lùng, đáng sợ. Quả thật cô rất ít khi được nhìn thấy một Winter như thế này. Thật đáng sợ!
----------------------------------------------------------------
Sau ngày hôm đó, Lisa cứ mỗi lần gặp bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ cố tình tránh đi, nếu như có ai nói chuyện thì cũng nói qua loa sau đó tìm cớ lánh mặt. Cả Tiêu Hi Vũ mỗi lần cố bắt chuyện đều chỉ có thể nói được vài câu rồi bị cô tìm cớ bỏ đi.
Thật ra mà nói thì Lisa cũng muốn nói chuyện với họ một cách tự nhiên nhưng mà không hiểu sao mỗi lần gặp ai là hình ảnh Winter ngày đó cứ hiện lên trong đầu khiến cô bỗng chốc rùng mình sợ hãi.