Máy Tính Sát Thủ

chương 16

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Logicielle đã giữ lời. Cô đi nằm ngay sau khi tắm xong rồi thiếp ngủ luôn. Nhưng cô tỉnh giấc vào năm giờ sáng và không tài nào ngủ lại được.

Cô phấn khích như lúc sắp đi chơi ngày hôm trước.

Ở đại lộ dưới nhà, chỉ có tiếng chim rộn rã như đang hối thúc ngày mới thức dậy. Nằm im trên giường, Logicielle chờ đợi những tia nắng nhạt đầu tiên xua đi bóng đêm.

- Nào, sáng rồi! Cô đột nhiên quyết định.

Cô hất chăn ra, đứng dậy đóng cửa sổ và bật điều hòa. Rồi cô bật máy tính.

- Xin chào Logicielle, giọng nói rất dễ chịu của OMNIA vang lên. Hôm nay bạn muốn làm gì?

- Điều tra kỹ hơn vũ khí gây án, cô trả lời cái máy vi tính. Và có thể tóm luôn kẻ sát nhân.

- Tôi không hiểu mệnh lệnh của bạn, Logicielle, chiếc máy vi tính ngao ngán nói. Bạn có thể diễn đạt theo một cách khác không?

- Tôi muốn máy đọc nội dung của đĩa HDX.

Ngay lập tức, hình ảnh nhòe nhoẹt khởi động của phần mềm TTCT nhảy múa trên màn hình; chúng chậm dần rồi đặc lại thành một khối trừu tượng kỳ lạ. Tiếng nhạc thời Trung cổ quen thuộc lại vang lên trong loa.

- Mình thật là ngốc! Logicielle lẩm nhẩm. Mình phải nghĩ ra ngay từ đầu mới phải.

Cô quay màn hình để ánh sáng cửa sổ phản chiếu lên. Đó chính là lý do tại sao cô luôn cảm thấy khó chịu khi thực hiện điều tra tại nhà các nạn nhân vì luôn có ánh sáng từ cửa sổ hoặc đèn phản chiếu lên màn hình: không những không hề bất tiện mà ngược lại sự phản chiếu đó khiến mắt tập trung vào những điểm bất định, cách duy nhất có thể - biết được ý nghĩa - và tạo ra hình nổi - từ những hình không ăn nhập với nhau.

Tim đập thình thịch, cô cố gắng tập trung nhìn, không phải lên màn hình mà lên trên những chấm hình đó.

Bài tập mắt kéo dài khoảng một đến hai phút; rồi đột nhiên, giống như những hình D từ quyển sách, cô nhìn thấy... một phong cảnh lộng lẫy: một tòa lâu đài nằm trên đỉnh núi đá, bên dưới là thung lũng xanh rờn.

Hình nổi tưởng như sờ vào được khiến cô lùi hẳn về đằng sau. Cô đã sợ chuyển động nhỏ có thể làm hình biến mất - nhưng không: chừng nào mắt cô còn nhìn được chi tiết này hay chi tiết kia của toàn cảnh lâu đài, cô có thể di chuyển chỗ ngồi, lùi về sau hoặc tiến lên trước mà không làm hình ảnh mất đi.

- Chết tiệt... nó là từ video cơ đấy!

Vài đám mây trắng bồng bềnh trôi trên bầu trời. Một cơn gió nhẹ khẽ lay động cây trong thung lũng. Hình ảnh chính xác gần như hoàn hảo; một bộ phim kỹ thuật số cũng không thể tái hiện hiện thực tốt hơn được nữa.

Mắt Logicielle nhìn xuống bức tường bao quanh có sơn một dòng chữ theo kiểu gô tích:

Tòa Tháp, Cẩn thận!

- Đây rồi, cô thì thầm. Hóa ra TTCT là Tòa Tháp, Cẩn Thận!

Cô nhớ ngay đến bài đồng dao cổ thuở ấu thơ với điệp khúc: Tòa Tháp, cẩn thận!

Tòa Tháp, cẩn thận đừng để đánh bật!

Rồi, đột ngột khung cảnh sững lại. Logicielle thấy mình như đang trong tình huống của một kẻ bộ hành bỗng dưng khám phá ra nơi đường vòng một bức tường với cửa chính vây quanh bảo vệ hoa viên lớn ngập trong cỏ dại.

Lâu đài trông có vẻ giống lâu đài của Louis II de Bavière, ở Neuschvvanstein hoặc là một cái khác ở Disneyland Paris. Tuy nhiên đây không phải là dàn dựng cũng không phải là hình dựng ma két.

- Rồi. Gì nữa nào?

Không biết có phải do cô nói? Hay do mắt cô điều chỉnh đã giải mã được tên của chương trình? Hàng chữ trước đó mờ dần, nhường chỗ cho một hàng chữ khác với kiểu chữ thông thường:

Để khởi động chương trình, hãy nhìn chăm chú vào ổ khóa cửa chính.

Thật dễ dàng: cái ổ khóa khổng lồ trên chấn song hàng rào trông giống hệt bia ngắm. Logicielle cố gắng không rời mắt khỏi ổ khóa. Mười giây sau, hàng rào sắt từ từ mở ra kêu kèn kẹt nghe rất sầu thảm.

Đột nhiên, cô hiểu ra: chương trình này chỉ chạy chừng nào mắt của người sử dụng còn tập trung vào một điểm cố định nào đó trên màn hình. Camera gắn trên OMNIA sẽ ghi lại trạng thái ngừng chuyển động của con ngươi mắt trên điểm đó và khởi động chương trình ngay lập tức.

Hiện giờ, trông có vẻ như Logicielle đã đi vào trong hoa viên của lâu đài. Ở mỗi bên lối đi rải sỏi trắng là hàng cây cổ thụ: sồi, tần bì, cù tùng, thông bá hương từ Liban... Nhưng chúng bị thường xuân che kín; đám cây ngấy đầy gai phủ kín bãi cỏ và những bụi cây nhỏ đan rối vào nhau ngập cả khuôn viên.

- Ôi, không...

Ánh mắt của cô chậm lại phía những bụi cây, hình ảnh trôi đi thật chậm, rồi cô nhìn ra xa về phía đám lá rụng, như thể Logicielle đang rất muốn nằm dài lên đó. Rất nhanh chóng, cô quay ra hướng bên phải nơi có con đường mòn... Và đúng như đã kỳ vọng, cô đang ở ngay đó, đi bộ về phía tòa lâu đài, bóng của nó đổ xuống ngày một rõ nét hơn.

Tiếng chim hót vang quanh cô. Liệu đó là âm thanh do phần mềm giả lập, hay là tiếng chim sẻ và chim én đại lộ dưới nhà cô nhỉ? Lại nữa, cô còn cảm thấy gió đang mơn man thổi trên mặt mình, rồi cả tiếng sột soạt của lá khô cũng rát gần như một minh chứng - tuy nhiên biết đâu đó lại là gió từ chiếc điều hòa cùng tiếng động cơ chạy ro ro lẫn với tiếng máy tính chạy. Ngay lúc ấy cô đã đi đến chân cầu thang lớn dẫn vào mặt tiền lâu đài. Ánh mắt cô dừng lại chỗ mấy bức tượng bằng đá cẩm thạch đặt trên bệ, ngay lập tức, hình ảnh dừng lại một cách ngoan ngoãn rồi trôi nhòa đi khi Logicielle nhìn sang bậc thềm đá.

Cô leo lên cầu thang - đúng vậy, dù rõ ràng đang ngồi yên một chỗ nhưng cô vẫn có cảm giác như mình đang leo lên cầu thang thật.

Cuối cùng, cô dừng lại trên sân hiên rộng lớn rồi quan sát mặt tiền lâu đài. Có thể nhận thấy, ở ba tầng, những dãy cửa sổ với những ô kính màu được bao quanh bằng lớp dây dọi dày không theo quy tắc trật tự nào. Ở chỗ này chỗ kia, có những ngọn tháp nhỏ mọc lên phá vỡ sự hài hòa của tổng thể. Ở sườn phía Tây, mái của một nhà nguyện nhỏ kế bên nổi bật lên nhờ mái vòm chống và gác chuông đá được khía răng cưa.

- Đây hẳn là lâu đài có từ thế kỷ XV hoặc XVI, Logicielle khẽ nhận định. Phần nền móng chắc chắn lâu hơn nữa nhưng tổng thể lại theo phong cách Phục hưng.

Cô tự hỏi cần bao nhiêu triệu byte để số hóa những hình ảnh dạng video này nhỉ - video tương tác này cho phép khám phá từng góc nhỏ nhất nếu muốn! Cô cũng thắc mắc về một số hạn chế như: người viết phần mềm này đã dựng cả môi trường xung quanh, cái này liệu có cho phép xác định tòa nhà này ở đâu không? Cô cũng chắc chắn đây không phải là hình ảnh trong thế giới tưởng tượng mà được tái hiện một cách trung thực từ một địa điểm có thật. Người viết phần mềm này hẳn phải đạt trình độ bậc thầy của Chương trình xử lý dữ liệu ảnh CAO.

Cô quan sát cánh cửa gỗ được chạm khảm. Mắt cô dừng lại trên lỗ khóa. Như cô mong muốn, hai cánh cửa oai vệ từ từ mở ra.

Đoạn nhạc thời Trung cổ lại vang lên, lần này dựa trên hòa âm tiếng kèn đồng, và tạo cảm giác trang trọng hơn nữa nhờ hiệu ứng vọng ấn tượng.

Logicielle đi vào một phòng rộng lớn, chắc chắn là sảnh tiếp khách. Sàn được lát đan xen đá cẩm thạch đen và trắng; trên mấy bức tường, nơi có khoảng mười hai cánh cửa tỏa ra khắp chốn có treo vô số tranh. Đồ đạc trong phòng cũng chỉ có vài chiếc ghế phô tơi nặng nề bằng gỗ sồi và một chiếc rương gỗ chạm khảm; mặt trước chiếc rương bằng gỗ mun, ngà voi và gỗ hồ đào màu gụ tái hiện một cảnh trong truyện thần thoại.

- Xin chúc mừng cô, Logicielle! Một giọng nói cất lên nghe như có vẻ vọng đến từ mọi phía hoặc chẳng từ phía nào cả.

Cái âm điệu vừa giễu cợt vừa khiêu khích của người đang nói không thể xác định nổi. Đây là giọng của một người phụ nữ trẻ hay một thằng bé mới lớn nhỉ? Logicielle ngờ rằng giọng nói đó được lọc rất nhiều lần nên đã bị biến đổi.

- Trí tuệ minh mẫn đã giúp cô vượt qua những thử thách đầu tiên từng cản bước cô đến được đây. Tôi muốn chào mừng cô đã đến với chương trình Tòa tháp, Cẩn Thận của tôi. Tôi sẽ giải thích cho cô, Logicielle ạ, những tác phẩm nổi tiếng mà cô có thể có được với những điều kiện ngoài sức tưởng tượng...

Vậy là kẻ viết chương trình TTCT này biết biệt danh của cô! Cô tìm cách lý giải... Suy nghĩ kỹ thì chẳng có gì kỳ diệu hết: đơn giản là OMNIA đã chia sẻ với phần mềm mới các chỉ thị của cô ngày hôm qua! Một trò ảo thuật mà kẻ sát nhân thêm vào.

- Như cô có thể đã biết, Logicielle, ở khắp Châu Âu, đặc biệt là Pháp, có một số lâu đài, nhà thờ hoặc trang viên bị bỏ hoang hoặc vô chủ. Những công trình như thế này đôi khi lại chứa đựng những kỳ quan tuyệt vời. Để được sở hữu chúng, có hai điều kiện quan trọng: đầu tiên, cô phải biết những tòa nhà đó nằm ở đâu và làm thế nào để đi vào bên trong; sau đó cô cần táo bạo thâm nhập vào bên trong và chiếm lấy đồ đạc, tranh ảnh cùng các tác phẩm nghệ thuật mà tòa nhà ấy có. Nhờ chương trình của tôi, Logicielle thân mến, và cũng nhờ tài khôn khéo cùng sự bền bi của mình, ngay từ bây giờ cô đã có thể nhận diện lâu đài, khám phá những khó khăn chờ đợi cô như trong thực tế mà không cằn phải rời ghế ngồi; vì phần mềm TTCT tái hiện trung thực khung cảnh, từng đồ vật cũng như tình huống báo động và hệ thống bẫy mà chủ nhân lâu đài sử dụng để ngăn cản sự xâm nhập của các vị khách khiếm nhã. Khi cô đảm bảo đã có đầy đủ thông tin, cô có thể vào vị trí và chuyển sang hành động... tất nhiên là sau khi đã nhận thức toàn bộ trách nhiệm của mình. Vì cô phải tự mình đối mặt mọi nguy hiểm, giờ tôi chỉ việc mở đường cho cô thôi.

Có một khoảng im lặng. Logicielle nhìn hết cánh cửa này đến cánh cửa khác. Người đối thoại lại tiếp tục:

- Cô có câu hỏi gì không, Logicielle? Chương trình của tôi được lập trình sẵn để trả lời cô.

- Ông là ai?

- Tôi tên là Pyrrha... Tất nhiên đây là tên giả!

- Hãy cho tôi biết, Pyrrha. Phải làm gì để... bắt đầu chơi?

- Cô đang ở trong một tòa lâu đài bỏ hoang. Bản sao ảo mà cô đang khám phá rất giống với thực tế. Vì lâu đài này có thực, cũng giống như tất cả những đồ vật trong đó; trong đây có một đồ vật vô giá được người chủ cất giấu. Để đơn giản, ta hãy gọi nó là Kho Báu. Nếu sau này cô muốn khám phá những lâu đài khác trong phần mềm, trước tiên cô phải tìm ra Kho Báu này đã.

- Nhưng... tại sao lại bắt buộc như thế? Thử hình dung nếu tôi... tôi không tìm ra Kho Báu thì sao?

Lại một khoảng im lặng nữa. Như thể cái phần mềm này gặp khó khăn trong việc dịch mã câu hỏi vừa rồi. Logicielle hiểu là cô phải chọn cấu trúc câu đơn giản và thuận hơn.

- Trong phần lớn các trò chơi kiểu này, người sử dụng phải chứng tỏ nhiều phẩm chất trước khi có thể đạt đến một trình độ khó hơn: khéo léo, tốc độ, suy nghĩ thấu đáo, khả năng suy luận tốt... Cô ngờ là mình, Logicielle, không phải là người duy nhất chơi TTCT. Những người chơi trước có thể vượt qua cô và vét sạch toàn bộ lâu đài mà cô đang chơi. Nói cách khác, chỉ những người sáng suốt nhất mới khám phá ra nhiều địa điểm nhất; mỗi người phải vượt qua thử thách cuối cùng để có thể lấy được báu vật và có quyền khám phá những lâu đài tiếp theo... Càng đông người chơi, mọi người càng phải tiến xa trong trò chơi để loại bỏ những người chơi sau và đặt những bước chân đầu tiên đến nơi còn nguyên vẹn. Người giỏi nhất sẽ thắng cuộc!

- Khoan đã! Khoan đã, Pyrrha! Logicielle thốt lên. Vì ông biết rõ lâu đài cất giấu nhiều báu vật, có nghĩa là ông đã đột nhập vào rồi! Vậy tại sao ông không tự đi mà tìm mấy cái báu vật đó?

Một lần nữa, lại là sự im lặng. Như thể Pyrrha đang suy nghĩ.

- Ai nói với cô, Logicielle, là tôi muốn chuốc lấy những rủi ro đó? Ăn trộm ở những nơi như thế là phạm tội! Mà tôi thì không phải kẻ gian cũng chẳng phải tên chứa chấp...

- Hiểu rồi, Logicielle thầm thì, ông là một kẻ trong sạch!

- ... Tôi bằng lòng với việc bán chỉ dẫn, Pyrrha tiếp lời.

Logicielle tập trung nhìn vào một trong những cánh cửa trong phòng khách. Ngay lập tức, hình ảnh cánh cửa xích lại gần, nó không có khóa.

- Cẩn thận! Chuyến thám hiểm đầu tiên này không phải là màn mở đầu giải thích cách chơi đâu. Từ giờ trở đi, cô chỉ có thể đột nhập vào lâu đài bằng cách bẻ khóa. Rất nhiều công cụ dùng cho việc đó. Việc của cô là tự mình khám phá. Nếu cô muốn ngắt kết nối ngay bây giờ, cô chỉ cần nhìn chăm chú vào chiếc rương lớn ở phòng khách là đủ.

Logicielle muốn hỏi Pyrrha hàng nghìn câu. Nhưng cô quyết định thong thả...

Vì giờ cô đã hiểu cách khám phá lâu đài. Đúng vậy, cô sẽ đi lại đúng con đường mà các nạn nhân đã đi. Để phá hỏng hệ thống bẫy của Pyrrha. Dù cô biết đang mạo hiểm tính mạng mình - nhưng không biết trong hoàn cảnh nào, lúc nào và nơi nào. Cô quay lại nhìn chiếc rương. Cô xem xét phần được chạm trổ, đập ngay vào mắt cô trông có vẻ như một chiến binh Hy Lạp sắp sửa xông vào một túp lều; xa xa có thể đoán biết một toán lính cùng ngôi làng bị vây hãm.

Đột nhiên, một tia chớp sáng trắng lóe lên. Logicielle hét lên, giật nảy mình rồi nhắm chặt mắt.

Khi mở mắt trở lại, cô gần như rất bất ngờ thấy mình đơn độc trong căn hộ, ngồi đối diện với chiếc máy tính OMNIA .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio