【 Ôn Ninh gọi tới mười mấy môn sinh, tự mình hộ tống bọn họ đến một tòa nhà lớn hoa lệ, lặng lẽ lẻn vào từ cửa sau, dẫn Ngụy Vô Tiện đến một gian phòng nhỏ.
Nhưng, Ôn Ninh mới vừa xoay người đóng cửa, chưa kịp lên tiếng, Ngụy Vô Tiện lại bóp cổ hắn, thấp giọng chất vấn: "Ở đây là chỗ nào?"
Cho dù là được Ôn Ninh cứu, hắn lại cũng không thể hoàn toàn buông đề phòng nhanh như vậy đối với người Ôn gia, vẫn luôn giữ cảnh giác. Vừa rồi theo Ôn Ninh lẻn vào, đi qua không ít phòng, không ít người bên trong nói chuyện với nhau dùng giọng Kỳ Sơn, từ khe cửa sổ lộ ra vài lời bị hắn nghe thấy hết, trong vài từ vụn vặt, bắt được ba chữ "Trại giám sát".
Ôn Ninh cuống quít xua tay: "Không phải.. Ta.."
Ngụy Vô Tiện nói: "Cái gì mà không phải? Còn không phải tính thiết lập ở trại giám sát Di Lăng sao? Lại chiếm địa bàn của thế gia xui xẻo nào nữa chăng? Ngươi mang chúng ta tới nơi này là muốn làm gì?"
Ôn Ninh nỗ lực biện giải: "Ngụy công tử, ngươi, ngươi nghe ta nói, đây là trại giám sát. Nhưng.. Nhưng ta tuyệt không có ý hại các ngươi, nếu ta muốn hại các ngươi, lúc đêm qua ta vào Liên Hoa Ổ, có thể lập tức đổi ý, cũng, cũng không cần đặc biệt dẫn các ngươi đến nơi đây."
Tinh thần Ngụy Vô Tiện đã căng thẳng nhiều ngày, chốc lát chưa thể buông, nghĩ một chút liền choáng váng đầu óc, nghe vậy vẫn nửa tin nửa ngờ. Ôn Ninh lại nói: "Nơi này thật sự là trại giám sát, nếu có chỗ nào để Ôn gia sẽ không tìm đến, cũng chỉ có nơi này. Các ngươi có thể đợi ở đây, chỉ là vạn lần đừng để những người khác phát hiện.."
Dừng một chút, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc buộc mình thu tay, thấp giọng nói một câu cảm ơn và xin lỗi, nhẹ nhàng đặt thân thể Giang Trừng lên giường gỗ trong phòng.
Ai ngờ, vào lúc này, cửa gỗ trong phòng nhỏ đột nhiên bị mở ra, có một giọng nữ nói: "Ta đang muốn tìm ngươi! Ngươi phải giải thích rõ ràng cho ta.." 】
"Bị, bị, bị.. Bị phát hiện sao?" Âu Dương Tử Chân khẩn trương đến nói lắp.
"Không, không, không.. Không thể nào." Biểu tình của Lam Cảnh Nghi y chang tiểu đồng bọn của mình.
"Là âm thanh của Tình.. Tiền bối Ôn Tình." Lam Tư Truy ép mình nuốt hai chữ "Cô cô" vào.
【 Màu da hơi đen, tướng mạo xinh đẹp ngọt ngào, gương mặt lại không quá cao ngạo. Trên người nàng mang giáo phục viêm dương liệt hỏa, ngọn lửa đỏ tươi sáng đẹp tựa như đang nhảy nhót ở tay áo và cổ áo nàng.
Phẩm cấp cực kỳ cao, cùng cấp với Ôn Triều!
Ba người cứng đờ nhìn nhau một lúc lâu, ngoài phòng truyền đến một hồi bước chân dồn dập. Ngụy Vô Tiện quyết tâm liều mạng, đang chuẩn bị động thủ, không ngờ rằng cô nương kia đã đi trước hắn một bước, một tiếng "bang", mạnh mẽ đóng sập cửa.
Một âm thanh ở ngoài cửa hỏi: "Ôn liêu chủ, sao vậy?"
Cô nương kia lãnh đạm nói: "Không có gì. Đệ đệ ta đã về. Lại tiếp tục ủ rũ. Đừng quấy rầy hắn. Đi thôi, về rồi hẳn nói tiếp."
Mấy người ngoài cửa lên tiếng, nghe nàng đồng loạt rời đi. Ôn Ninh thở phào nhẹ nhõm, giải thích với Ngụy Vô Tiện: "Tỷ tỷ của.. Của ta."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ôn Tình là tỷ tỷ của ngươi?"
Ôn Ninh hơi ngượng ngùng gật đầu, nói: "Tỷ tỷ của ta. Rất lợi hại." 】
Mọi người cũng thở phào, nếu là Ôn Tình thì không có gì phải lo lắng, chỉ bằng thái độ sau này của Ngụy Vô Tiện đối với một nhà bọn họ đã đoán được lúc ấy Ôn Tình khẳng định cũng cùng đệ đệ mình giúp hai người.
【 Giang Trừng vỗ hắn một chưởng. Một chưởng này rất yếu ớt vô lực, Ngụy Vô Tiện không lay động một chút nào, nói: "Đánh đi. Chỉ cần ngươi thoải mái."
Giang Trừng nói: "Có cảm giác gì không?"
Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, nói: "Cái gì? Cảm giác gì?"
Giang Trừng nói: "Cảm giác được linh lực của ta không?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Linh lực gì chứ? Ngươi vốn là không có dùng linh lực."
Giang Trừng nói: "Ta có dùng."
Ngụy Vô Tiện nói: "Rốt cuộc ngươi.. Ngươi nói cái gì?"
Giang Trừng lặp lại từng câu từng chữ: "Ta nói là ta có dùng. Một chưởng kia vừa rồi, ta dùng hết mười phần linh lực. Ta hỏi ngươi, ngươi có cảm giác không?"
Ngụy Vô Tiện nhìn hắn. Một hồi trầm mặc, hắn nói: "Ngươi lại đánh ta một chưởng thử xem."
Giang Trừng nói: "Không cần đánh. Có đánh thêm bao nhiêu chưởng, cũng là kết quả như vậy. Ngụy Vô Tiện, ngươi có biết, tại sao Hóa Đan Thủ được gọi là Hóa Đan Thủ không?"
Trái tim hoàn toàn chìm xuống. Một mình Giang Trừng tiếp tục nói: "Bởi vì đôi tay của hắn, có thể hóa Kim Đan, khiến cho người khác vĩnh viễn không thể kết đan lại lần nữa, linh lực tán loạn, trở thành phàm nhân.bg-ssp-{height:px}
" Mà khi con cháu tiên môn thành phàm nhân, cũng thành một phế nhân, chỉ có thể lãng phí cả đời, từ đây rốt cuộc không thể vọng tưởng đạt đỉnh.
"Mẹ và phụ thân chính vì bị Ôn Trục Lưu hóa đi Kim Đan, không có sức phản kháng, mới bị hắn giết chết."
Trong đầu Ngụy Vô Tiện hỗn loạn rối nùi, mờ mịt vô thố, lẩm bẩm: ".. Hóa Đan Thủ.. Hóa Đan Thủ.."
Giang Trừng cười lạnh: "Ôn Trục Lưu, Ôn Trục Lưu. Ta muốn báo thù, ta muốn báo thù, nhưng ta báo thù bằng cách nào? Ngay cả Kim Đan ta cũng không có, từ đây đã không thể kết đan, ta lấy gì để báo thù? Ha ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Ngụy Vô Tiện ngã ngồi trên mặt đất, nhìn Giang Trừng giống như điên khùng trên giường, một chữ cũng nói không nên lời.
Không có ai rõ hơn hắn, Giang Trừng là một tên cố chấp, cực kỳ coi trọng tu vi và linh lực. Mà hiện giờ, một kích của Hóa Đan Thủ, giẫm nát toàn bộ tu vi, tự tôn, hy vọng báo thù của hắn!
Giang Trừng như kẻ điên cười to một hồi, nằm xuống giường, mở đôi tay ra, tỏ ra cam chịu nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi cứu ta làm gì? Ngươi cứu ta thì có ích lợi gì? Để ta sống trên đời, nhìn Ôn cẩu kiêu ngạo, coi mình cái gì cũng không làm được sao?" 】
Tin tức Giang Trừng bị hóa đan lọt tai mọi người không thua gì một giọt nước rơi xuống chảo dầu nóng, nháy mắt nổ "bùm" "bùm" khắp nơi.
"A Trừng!"
Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên, mỗi người một tay kéo Giang Trừng, cẩn thận kiểm tra, lại phát hiện trong đan điền có một viên Kim Đan vô cùng lộng lẫy.
"Có chuyện gì?" Rõ ràng là sau khi bị hóa đan, cả đời cũng không thể kết đan lại, nhưng vì sao trong thân thể Giang Trừng còn có Kim Đan?
"Xem tiếp.. Sẽ biết.." Giang Trừng trầm mặc một lát mới thấp giọng nói.
【 "Ngụy Vô Tiện, ha ha ha! Ha ha ha ha ha! Ngụy Vô Tiện! Ngươi! Ngươi.."
Đột nhiên, một bóng dáng màu hồng đá văng cửa tiến vào, vỗ một chưởng, xẹt qua một ánh sáng màu bạc, đầu Giang Trừng bị ghim một châm, lập tức nằm về. Ôn Tình xoay người đóng cửa lại, tức giận quát khẽ: "Ôn Ninh, ngươi còn ngốc hơn được không? Để hắn vừa la vừa cười đùa lớn tiếng như vậy? Không sợ bị người phát hiện sao?"
Tựa như như gặp được cứu tinh, Ôn Ninh kêu: "Tỷ tỷ!"
Ôn Tình nói: "Kêu tỷ tỷ cái gì! Ta còn chưa hỏi ngươi, từ khi nào ngươi trở nên to gan lớn mật như vậy? Dám giấu người! Vừa rồi ta đã ngầm hỏi, chả trách bỗng nhiên ngươi muốn đi Vân Mộng! Ngươi ăn gan hùm mật gấu sao, lần này ai cho ngươi tự tin vậy? Nếu Ôn Triều mà biết ngươi làm ra chuyện gì còn không xé xác ngươi ra? Nếu hắn thật sự hạ quyết tâm muốn diệt trừ ai, ngươi cho rằng ta có thể ngăn được sao?"
Tốc độ nói chuyện của nàng cực nhanh, mồm miệng rõ ràng, ngữ khí vang dội mạnh mẽ không cho phản bác. Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không tìm thấy cơ hội ngắt lời. Mặt Ôn Ninh trắng bệch, nói: "Tỷ tỷ, nhưng Ngụy công tử.."
Ôn Tình nghiêm khắc nói: "Ta nể tình hành động của ngươi xuất phát từ lòng cảm kích, về tình cảm có thể tha thứ không nói gì. Nhưng hai người kia tuyệt đối không thể ở chỗ này lâu! Ngươi chợt đến chợt đi, bên Ôn Triều lập tức mất người, ngươi cho rằng Ôn Triều hoàn toàn bại não sao? Sớm muộn gì bọn họ cũng tới lục soát nơi này. Nơi này là trại giám sát ta quản lý, mà nơi này cũng là nhà của ngươi, bị người khác phát hiện ngươi che giấu ai sẽ là tội gì? Ngươi suy nghĩ cho cẩn thận!"
Nàng phân tích vấn đề thiệt hơn rõ ràng như vậy, thiếu điều chỉ thẳng mặt Ngụy Vô Tiện nói các ngươi mau cút đừng ở nơi này liên lụy chúng ta. Nếu người bị thương là Ngụy Vô Tiện, hoặc là những người khác cứu bọn họ, giờ phút này hắn nhất định kiên cường nói một tiếng sau này sẽ gặp lại, lập tức rời đi. Nhưng hiện tại người bị thương là Giang Trừng, không những bị thương, còn mất đan, tinh thần cực kì không ổn định, vô luận thế nào hắn cũng không thể kiên cường được. 】
Thiếu niên vốn là không chịu nổi ủy khuất, cắn răng trầm mặc không nói, mọi người xem đến chua xót không thôi.
Giang Trừng cắn răng trong lòng: "Ngụy Vô Tiện, tại sao lại nói ta bị thương ngươi liền không thể kiên cường được, thời điểm ngươi vì hai người kia nói với ta quên ngươi đi, tại sao không nghĩ tới ta!"
【 "Cách Ôn gia hành sự không thể đại biểu cách chúng ta hành sự, Ôn gia tạo nghiệt không có nghĩa chúng ta cũng phải gánh vác. Ngụy Anh, ngươi đừng nhìn ta như vậy. Oan có đầu nợ có chủ, ta là liêu chủ Di Lăng, nhưng ta là nhận lệnh của tiền nhiệm, ta là y dược sư vốn dĩ chưa từng giết người, ta càng chưa từng dính máu của Giang gia các ngươi!"
Đúng vậy, chưa từng nghe thuộc hạ của Ôn Tình ra tay chết người hoặc gây ra thảm án, chỉ có các nơi ngóng trông nàng đến tiếp nhận. Bởi vì Ôn Tình là người tác phong hành sự bình thường hiếm thấy trong Ôn gia, có khi có thể nói vài lời hay ở trước mặt Ôn Nhược Hàn, danh tiếng không tệ.
Một bầu không khí im lặng trong phòng. Sau một lúc lâu, Ôn Tình nói: "Cây châm kia đừng rút, tiểu tử này tỉnh lại liền nổi điên, la to đến bên ngoài còn nghe được. Chờ hắn dưỡng thương cho tốt thì rút, sau đó thì mau đi. Ta không muốn giao tiếp cùng Ôn Triều, đặc biệt là nữ nhân bên người hắn, ta thấy ghê tởm!"
Nàng nói xong quyết đoán ra cửa. Ngụy Vô Tiện nói: "Nàng.. Ý bảo chúng ta không thể ở lâu, nhưng có thể ở mấy ngày.. Sao?"
Ôn Ninh vội gật đầu, nói: "Cảm ơn tỷ tỷ!"
Ngoài cửa vứt đến một bọc dược liệu, Ôn Tình từ xa nói: "Muốn cảm ơn ta thì nỗ lực chút đi! Chén thuốc vừa rồi ngươi làm là cái quỷ gì, sắc lại!"
Ôn Ninh bị gói thuốc này đập trúng, rất cao hứng nói: "Thuốc mà tỷ của ta phối, khẳng định là rất tốt. Tốt hơn ta gấp trăm lần, tuyệt đối là tốt."
Ngụy Vô Tiện đã hoàn toàn yên lòng, nói: "Cảm ơn."
Hắn biết, đôi tỷ đệ này một người mở một mắt nhắm một mắt, một người chủ động viện trợ, đều là mạo hiểm cực lớn. Như Ôn Tình đã nói, nếu Ôn Triều hạ quyết tâm muốn diệt trừ người nào, chưa chắc Ôn Tình có thể ngăn được, nói không chừng còn liên lụy chính mình. Rốt cuộc người thân của người khác, tóm lại vẫn kém hơn người thân của mình. 】
Ôn cẩu? Không phải, bọn họ chỉ là người có thể xứng đôi với một thân viêm dương liệt hỏa kia.