Editor: thanh huyền
"Tôi hỏi anh, công trình Hằng Kim sụp xuống, anh rốt cuộc động tay động chân cái gì? Hạ bảo bối theo bóng mờ đi ra, cả người lộ ở tia sáng, bé không sợ Triệu Phong nhìn thấy mặt.
Chỉ cần hắn dám nói ra, bé tuyệt đối sẽ khiến hắn hối hận vì đã đến thế giới này.
"Cậu nói bậy bạ gì đó, tôi cái gì cũng không làm, mặc kệ chuyện của tôi, là Hạ Thần Hi phụ trách , chuyện không liên quan đến tôi." Triệu Phong kêu, anh cuối cùng cũng hiểu ý đồ của Hạ bảo bối.
"Triệu Phong..." Hạ bảo bối cười híp mắt hô tên của anh ta, thái độ ưu nhã lại thân sĩ, khiến người bên cạnh cảm thấy, a, con cái nhà ai phong độ siêu nhiên như thế a, thật có giáo dưỡng.
Nhưng mà, việc bé làm sẽ không có giáo dưỡng như thế.
"Anh không có gì kiên trì." Hạ bảo bối vươn tay ra, "Cho tôi một khẩu súng."
Liễu An đưa khẩu súng đưa tới, Hạ bảo bối lên cò, chuyển chuyển, hướng Triệu Phong, "Nói, anh động chân tay gì?”
Triệu Phong có chút sợ hãi, nhưng anh lại cảm thấy khẩu súng đứa bé cầm trên tay là giả, thế là, Triệu Phong lại không sợ như vậy sợ, "Cậu không cần lấy một khẩu súng giả đến uy hiếp tôi, tôi ta cái gì cũng không biết."
"Súng giả?" Hạ bảo bối nhíu mày, cười đến biếng nhác cực điểm, giống như trên tay đang cầm đồ chơi thật sự.
Chợt, bảo bối bóp cò, đạn bắn ra, rơi vào bên người Triệu Phong, trên mặt đất đánh ra một động, Triệu Phong thoáng cái bối rối, không thể động đậy, Hạ bảo bối lại động một cái.
"A..." Một tiếng hét thảm, Triệu Phong bưng chân oa oa kêu to, đau đến lăn trên mặt đất.
Hạ bảo bối không có ý tứ thổi thổi họng súng, cái động tác kia, giống như sát thủ hắc đạo lăn lộn nhiều năm.
Đột nhiên cười, cười đến rất áy náy, rất có dáng vẻ không có ý tứ.
"Không có ý tứ, thương pháp của tôi không quá chuẩn."
Nói xong còn lộ ra một nụ cười rất ngượng ngùng, Liễu An sợ đến thần kinh run lên, thiếu chút nữa khóc gào, vì sao người đứng đầu vương bài lính đánh thuê lại giống người biến thái a a a a.
Anh cho rằng Lục Trăn đã đủ biến thái.
Không ngờ, còn có người biến thái hơn tồn tại.
Đột nhiên, họng súng Hạ bảo bối lại một lần nữa nhắm ngay anh ta, thanh âm lạnh lẽo, "Nói, vì sao hãm hại Hạ Thần Hi?"
Giờ khắc này, bộ dạng vừa cười đùa biến mất, đứa nhỏ trước mắt, ánh mắt lãnh lệ, sát khí văng khắp nơi, mang theo một cỗ khí trời sinh, không khí chung quanh ngưng tụ.
Khí phách, mười phần khí phách.
Mang theo một loại khí lực non nớt cùng kết hợp.
Một đứa nhỏ, lại có khí thế như vậy.
Có thể nghĩ, tương lai là nhân vật hô phong hoán vũ như thế nào.
"Tôi không có hãm hại cô ta, không có hãm hại cô ta.” Triệu Phong sắp chết giãy giụa, bưng vết thương khóc gào, thanh âm vô cùng khó nghe.
Hạ bảo bối tươi cười xán lạn như một đóa hoa, "Triệu Phong, công trường Hằng Kim, anh là chủ kỹ sư, xảy ra chuyện, anh không gánh trách nhiệm,sự tình, để Hạ Thần Hi gánh, chỉ số thông minh của tôi là , anh nghĩ rằng tôi thực sự là đứa trẻ bảy tuổi sao?"
"Tưởng thị trưởng nâng đỡ anh, cho nên anh không sợ có phải không?”
"Bản lĩnh Hạ Thần Hi, tôi tin tưởng, nếu quả thực dựa theo bản thiết kế của cô ấy, không thể xuất hiện sụp xuống."
"Triệu Phong, mặc dù tôi rất ôn nhu, nhưng anh cũng đừng khiêu chiến tính nhẫn lại của tôi.”
"Tôi thực sự không biết, thực sự không biết..." Triệu Phong khóc gào.
Hạ bảo bối xán lạn cười, nói, "Đem anh ta kéo tới trên boong thuyền đến."
Không đầy một lát, Triệu Phong đã bị kéo trên sàn tàu.
Hạ bảo bối nói, "Triệu Phong, tôi có rất nhiều thời gian, nếu anh không muốn nói, nếu không, ... Trò chơi này sẽ không chơi thật khá ."