Lúc Nolan đưa Lục Trăn trở về, đã giờ tối.
Lục Trăn toàn thân vô cùng bẩn, tản ra mùi hương vị không tốt, đám người An Tiêu Dao kinh ngạc đến cực điểm, cũng không dám đến hỏi, Nolan giúp anh ta xả đầy nước tắm, đem quần áo của anh ta đặt trên cái ghế bên ngoài phòng tắm.
Đây là một lần cuối cùng anh vì Lục Trăn làm việc này.
Tuy rằng nửa năm qua, việc này, anh làm rất quen thuộc.
Lục Trăn tự giam mình ở trong phòng tắm, đắm mình trong bồn tắm lớn đã được xả đầy tinh dầu, cô đơn lạnh lẽo như nước, đem anh bao phủ.
Anh đẩy Nolan ra khỏi cuộc sống của mình.
Từ nay về sau, sẽ không còn được gặp lại.
Như thế cũng tốt.
Ngày sau, anh cũng sẽ không quá buồn.
Vài năm sau, chuyện gì, tình yêu gì, hẳn là cũng phai nhạt, anh sẽ không tuyệt vọng như vậy, sẽ sống tốt.
Anh đã không có gì nhớ nhung muốn suy nghĩ.
An Tiêu Dao hỏi Nolan, “Các anh đi chỗ nào, như thế nào biến thành chật vật như vậy?”
Nolan phiền chán đem tay cào ở trong tóc, “Chúng tôi chia tay.”
“Cái gì?” An Tiêu Dao, Mục Vân Sinh cùng Long Tứ đều cảm thấy không thể tiếp thu, Nolan bồi Lục Trăn thời gian dài như vậy, mặc dù đánh mắng, một lòng hiếu bạn trai, quả quyết sẽ không buông tay Lục Trăn.
Nói chia tay, khẳng định không phải Nolan.
“Vì sao?” Mục Vân Sinh hỏi, “Lục Trăn vì sao làm như vậy?”
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Mục Vân Sinh cũng không có lên tiếng.
Anh ta nghĩ đến những chuyện vui mừng năm đó.
Năm đó vui mừng nhưng sau khi nghe nói số mạng của anh không lâu, cũng là như thế, khẩn cấp muốn rời bỏ anh, thậm chí không tiếc cùng với Tần Mục kết hôn thoát khỏi anh, làm cho anh oán hận cô, nhớ tới đoạn ngày kia, còn muốn nghĩ Nolan cùng Lục Trăn.
Anh biết ý nghĩ của Lục Trăn, cũng biết đau buồn của Nolan.
Tiểu Tuyết ở bên cạnh cúi đầu, hai tay khẩn trương quấy vào nhau, sau đó thật sự bất an, cô đơn giản bưng cái ly uống nước, cúi đầu không nói lời nào, An Tiêu Dao cùng Long Tứ cũng biết chuyện sau này, tự nhiên sẽ không gạt Mục Vân Sinh.
Đến nay, cũng mấy người bọn họ biết, không có người nói cho Nolan.
Nếu đây là Lục Trăn lựa chọn, bọn họ đương nhiên đều tôn trọng Lục Trăn.
Phía trước không có cách nào cứu Lục Trăn, Tiểu Tuyết xác thực sẽ không nói cái gì.
An Tiêu Dao thản nhiên nói, “Lục Trăn cảm xúc cũng vẫn không ổn định, sau khi bị thương cũng trầm mặc ít lời, khả năng anh ta nhất thời còn không thể quên đi những bóng ma trong quá khứ, anh không cần hận anh ta, anh ta thật thực yêu anh.”
Hận anh ta?
Nếu anh có thể hận thì thật tốt.
Có một thực tế, anh một chút cũng không hận Lục Trăn, anh có tư cách gì đi hận Lục Trăn.
Nếu là mình biến thành hình dạng này, có lẽ, anh cũng không cho phép Lục Trăn nửa năm qua này luôn luôn ở bên người cùng chính mình.
Nolan đối với Tiểu Tuyết nói, “Bác sĩ Tiểu Tuyết, tôi có thể cùng cô nói chuyện không?”
“Có thể.” Tiểu Tuyết gật đầu, đám người An Tiêu Dao cùng Mục Vân Sinh trước tiên lui tránh né, Tiểu Tuyết uống một ngụm nước ấm, ôn hòa hỏi, “Anh nghĩ nói chuyện gì?”
Nolan hỏi, “Lục Trăn ở trong ngục rốt cuộc gặp qua cái gì, anh ta có thể có cùng cô nói qua?”
Tiểu Tuyết lắc đầu, “Nếu anh cũng không biết, tôi càng không thể nào biết.”
Nolan là người thân cận nhất của Lục Trăn, cùng giường cùng ngủ, anh biết Lục Trăn luôn luôn gặp ác mộng, nhưng hiếm khi anh ta nói mớ, có lẽ là đau đớn huấn luyện đã thành thói quen, chẳng sợ lại đau, cũng sẽ không nói chuyện lung tung.
Mỗi lần đều là đầu đầy mồ hôi tỉnh lại, bắt đầu táo bạo đả thương người, sau chốc lát mới có thể tiêu tan ngừng lại.
Anh cũng không biết, Lục Trăn mơ thấy cái gì, nhưng anh biết, nhất định không phải giấc mơ tốt.
Anh ta không muốn nói, Nolan cũng chưa bao giờ bắt buộc.