Nolan thầm nghĩ, anh vẫn không hiểu Hạ Thanh thường kiêu ngạo là như thế nào. Cho tới hôm nay, anh mới chính thức hiểu kiêu ngạo là như thế nào. Tiểu Trăn của anh, sống thoát thoát một ngạo kiều thụ.(quá mức kiêu ngạo)
"Mặc kệ bọn họ suy nghĩ gì, người khác nghĩ như thế nào là chuyện của người khác, ngày ngày là chúng ta ở với nhau thì hà tất gì phải quản bọn họ nghĩ như thế nào." Cuối cùng Nolan cũng nói một câu trấn an Lục Trăn.
"Lại nói, bọn họ cũng không biết cậu, gương mặt này đối với bọn họ mà nói chỉ là một khuôn mặt mà thôi, bộ dáng thật của cậu như nào bọn họ cũng không biết, hà tất quản bọn họ ý dâm thế nào. Chuyện kia là chuyện của bọn họ, ra tới cửa thì cậu cùng bọn họ không còn quan hệ gì thì cậu để ý làm gì mấy người qua đường nghĩ gì chứ?"
"Tôi cảm thấy không thoải mái." Lục Trăn thầm nghĩ, tối thiểu cũng phải đem ca ca tưởng tượng thành tiểu công, vì sao đem ca ca tưởng tượng thành tiểu thụ, quả thực là tội không thể tha thứ, quá không thể tha thứ.
(: hai vai trò của đam mỹ chắc ai đọc sẽ hiểu, mà H chưa đọc cũng tưởng tượng được)
Nếu là ý dâm anh là tiểu công, anh còn có thể buông tha bọn họ.
Hai người cùng đi chỗ cũ ăn cơm, Nolan nhẹ giọng nói, "Quyết định bổ nhiệm tôi đã nhận được, ba ngày sau đi."
Lục Trăn ngẩn ra, ánh mắt ảm đạm muốn che giấu đi, liền chợt lóe lên, không muốn để Nolan phát hiện, anh cười nói "Chức vụ gì vậy?"
"Đội trưởng trung đội ." Nolan nhàn nhạt nói, đối với chức vụ gì gì đó, anh cảm thấy rất vô nghĩa.
"Rất giỏi, bộ đội đặc chủng vùng châu thổ." Lục Trăn tươi cười xán lạn, tròng mắt đen nhánh xẹt qua một mạt tiếu ý, "Tôi nhớ tôi cùng trung đội đã từng có một trận chiến, tiểu mỹ nhân, chúng ta thật có duyên phận."
Không thể không khẳng định rằng thế lực chống lưng của nhà Nolan thật là mạnh, vậy nên mới có thể cho anh một chức vụ trung đội trưởng như vậy.
trung đội là bộ đội đặc chủng vùng châu thổ, địa phận Trung Đông cùng tây Bắc Phi. Phạm vi này rất lớn, quản lý bộ tư lệnh chiến khu là bộ tư lệnh trung ương, là một đội ngũ có quyền thế đặc chủng.
Chức vụ trung đội trưởng bình thường cũng do người có thâm niên phục vụ ở trung đội nhiều năm tới đảm nhiệm, người này phải có chiến công hiển hách, được người trên kẻ dưới tin phục, đã rất nhiều năm rồi chức vụ trung đội trưởng chưa bao giờ do người ngoài tới tiếp quản, đây coi như là một đặc quyền.
Nolan coi như là người nhảy dù.
Người khác nhất định sẽ có lời ra tiếng vào, Nolan cũng không để ý, anh không cảm thấy mình không có năng lực tiếp nhận mười chín trung đội này.
Vừa lúc trung đội trưởng của bọn họ được điều đi nên Nolan đã bổ khuyết ghế trống này.
Thượng tướng Shawn sẽ không để cho Nolan thất vọng.
"Tôi nghe dượng tôi nói, bên kia rất nhanh sẽ kiểm tra, dự đoán sẽ là một người một ngựa chiến đấu.” Ngữ khí của Nolan rất bình thản, lộ ra một sự tự tin cùng kiêu căng, anh cũng xuất thân từ bộ đội đặc chủng, không sai biệt lắm so với bọn họ.
Lục Trăn không để bụng liền hỏi "Anh đánh thắng được Hạ Thanh sao?"
"Tùy từng tình huống." Nolan cân nhắc trả lời.
Lục Trăn nói "Trên cơ bản những người đánh thắng được Hạ Thanh đều là các lão đại trong bộ đội đặc chủng rồi."
Nolan rất muốn nói, kỳ thực anh và Hạ Thanh cực ít tỉ thí, đánh thắng được Hạ Thanh cũng thực không coi là nhiều, anh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề "Nói như vậy thì thân thủ của An Tiêu Dao thực sự rất lợi hại."
"Chẳng lẽ tôi chưa nói với anh rằng trong tất cả học viên thì cậu ta là học viên có thành tích học tập tổng hợp xuất sắc nhất sao?"
"Chưa nói!"
Lục Trăn chững chạc đàng hoàng nói, "Được rồi, vậy bây giờ anh đã biết rồi thì nhớ kỹ là những lần tới nhớ cách Tiêu Dao xa một chút."
Nolan mỉm cười, nhẹ giọng hỏi, "Cậu có muốn đi Prague một chuyến cùng tôi không?"
"Tiểu sinh..." Lục Trăn vốn muốn nói chính mình nào có nhiều thời gian cùng anh chu du thiên hạ như vậy, kết quả lời nói đến miệng rồi thì chuyển thành, "Còn nhiều thời gian mà."