Ánh mắt nặng nề nhìn bàn cờ, cô đối với cờ đen trắng có chút hiểu biết, cũng không phải là lâu, cơ bản là nhập môn cũng không học được, nếu hiếu thắng đi xông quan, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, Hạ Thanh chưa bao giờ làm cho mình đi vào con đường chết.
Cô đem đạn trên người mình lấy ra, lợi dụng đạn bằng cách gõ gõ trên mặt đất chỗ không có cảm ứng, dựa vào trí nhớ nhỡ kỹ, chỉ có biện pháp ngốc nghếch này, mặt dù ngốc nghếch, nhưng mà, đây là biện pháp duy nhất lúc này.
Bằng không, muốn có một cơ hội để chơi cờ.
Cho dù có, cũng không nhất định, có thể đi tới lối đối diện.
Mỗi một khoảng cách chỉ cho phép hai chân đứng thẳng, khoảng cách vô cùng nhỏ, có chừng một trăm khoảng cách như vậy, nếu muốn biết cái nào không có cảm ứng, kiểm tra cần rất nhiều thời gian, nhớ kỹ nó cũng vô cùng khó rồi, Hạ Thanh ví mình như một chiếc máy vi tính.
Bắt trước một bàn cờ, sau đó bắt đầu dùng đạn để kiểm tra, loại kiểm tra này cũng cần rất nhiều độ tinh xảo, bởi vì cô không có nhiều đạn, Hạ Thanh muốn bảo đảm, đạn bay ra ngoài, đập vào mặt kính, bắn ngược trở về.
Loại kiểm tra này vô cùng tốn thời gian, ở đây hơn một trăm ô vuông lớn nhỏ, đại đa số là có laser cảm ứng, chỉ có số ít để cho người của tòa nhà, bắt đầu kiểm tra, rất lãng phí thời gian.
Hạ Thanh kiểm tra tiếng đồng hồ, trên cơ bản là có bao nhiêu ô vuông kiểm tra xong hết.
Mỗi một ô cô có ký hiệu đặc biệt ở trong máy tính, tránh nhầm lẫn, cô nhớ thật kỹ, tất cả khu vực an toàn, An Tiêu Dao cười, không nói gì thêm nữa, bất kể là ai, cũng không lãng phí thời để kiểm tra khu vực an toàn như thế này.
Hạ Thanh bước vào ô vuông thứ nhất, đây là ô an toàn trong khu vực, có thể đi thông đến phía đối diện, vô cùng nhỏ, vòng qua bàn cờ một vòng mới có thể đi qua. Hạ Thanh đi tới không gian ở trung tâm, đột nhiên, có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Trên vách tường từ đó bắn ra một tía sáng xanh, nhằm hướng Hạ Thanh hướng tới, nhanh như chớp, Hạ Thanh kinh hãi, cấp tốc nhảy lên, nhảy lên cao nhất có thể, rồi co người lại, tia sáng xanh sượt qua đầu côlàm đứt vài sợi tóc, các sợi tóc đen rơi vào bàn cờ đen trắng phía trước.
Nghiêng người về phía sau, cô chậm chãi hạ xuống, vừa mới đặt chân xuống, kính đối diện lại phóng ra một tia sáng xanh, Hạ Thanh phi thân lên, vừa tránh nguy hiểm, vừa mới rơi xuống đất, đối diện tia sáng lại bay tới, Hạ Thanh căn bản không kịp suy nghĩ gì, chỉ có thể tránh, đời được bên phải cũng phóng tới, co nhạy bén nhận thấy được mùi của tử vong.
Đây là một loại biến hóa khó lường.
Cũng không phải là cố định những ô chết.
Khu an toàn tùy theo trọng lực mà thay đổi.
Đây rõ ràng là một ô an toàn, bây giờ lại thay đổi, bốn phía đều có tia nguy hiểm bắn qua, tia sáng hướng bốn phía bắn ra, cùng nhau bắn qua một lần, cao thấp không giống nhau, cô sẽ không có đường sống.
Hạ Thanh nghĩ tới việc thay đổi kế hoạch, thân thể vừa lăn lộn, vừa đứng đùng vào khu vực an toàn là ô màu trắng, chỉ có thể nói ngựa chết thành ngựa sống, nếu cô phán đoán sai, nhất định sẽ bỏ mạng tại đây.
Cô ngồi xuống, tường bốn phía đều có tia sáng, cao thấp phập phồng, hướng Hạ Thanh bắn đến, Hạ Thanh cắn răng, loại này lặp lại các tia sáng xiên chéo vào nhau, cô có thế nào sẽ không thể trách khỏi, cô đang muốn đánh cược một lần, xem xem tốc độ của cô nhanh, hay tốc độ của ánh sáng nhanh, nói chung là không thể ngồi chờ chết.
Nhưng mà, bắn ra được một nửa tia sáng, vội vàng lùi về.
Hạ Thanh thở phào nhẹ nhõm, nguyền rủa các cơ quan này.