An Tiêu Dao cắt đứt hình ảnh hiện ra trong đầu não, lúng túng quay đi.
Trong tai chỉ nghe thấy âm thanh của những giọt nước.
Trên mặt không hiểu có chút nóng lên.
Anh nghĩ là hang động hơi nước quá lớn.
Hạ Thanh tắm rửa, đem quần áo mùa đông trùm lên, trực tiếp đem toàn bộ quần áo của cô giặt sạch, đưa lên một kệ, bỏ quần áo vào ở trên cái kệ sấy khô, cô thuận miệng hỏi An Tiêu Dao một tiếng, "Anh có muốn hay không tắm?"
Cô nói chưa dứt lời, vừa nói An Tiêu Dao cũng cảm thấy trên người có chút ngứa.
Đích thực là chừng mấy ngày không tắm.
Anh là đặc biệt người thích sạch sẽ, chỉ cần có điều kiện, nhất định đem mình thu thập được sạch sẽ, chỉ là trước mắt điều kiện không cho phép, anh thế nào rửa? Hạ Thanh đã đun nước sôi, "Anh so với phụ nữ còn xấu hổ, anh cởi hết với tôi nhưng một điểm hấp dẫn cũng không có, muốn tôi xem tôi cũng không nhìn đâu."
An Tiêu Dao nhíu mày, trả lời một câu, "Cũng vậy."
Hạ Thanh không phục, xoa thắt lưng, "Lão tử lại điểm nào không vào mắt của anh? Ít nhất cũng là một C, ngực lớn eo nhỏ chân lại dài, dáng người đẹp đến bất ngờ, anh tìm được vợ có dáng người tốt như vậy liền cảm tạ trời đất, đừng không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh."
An Tiêu Dao thổi một tiếng huýt gió, "Tôi xem cô chỉ có B, thật có C? Qua đây ca ca dùng tay thử một chút, nhìn cô có không có nói sai."
Một khối khăn lông ướt hướng An Tiêu Dao đánh tới, "Lưu manh!"
An Tiêu Dao theo trong không khí tiếng gió, nghiêng đầu đi, chuẩn xác nắm lấy khăn mặt, nếu không phải mắt anh lại là nhìn không thấy, Hạ Thanh cũng hoài nghi anh là giả trang heo ăn hổ.
Anh khó có được có một tâm tình tốt.
Hạ Thanh nói, "Đàn ông đều là sắc quỷ lưu manh, chỉ biết chú ý ngực phụ nữ."
An Tiêu Dao nói, "Cô đây là một gậy tre đả đảo một thuyền người."
"Kia độ chuẩn xác cũng là %, trừ gay, tất cả đàn ông đều có chung bệnh này." Hạ Thanh chống cằm, nghĩ nghĩ, lại đưa một cái kết luận, "Nói như vậy cũng không đúng, nói không chừng Lục Trăn đều cảm thấy mỹ nhân trung tá cơ ngực rất hấp dẫn đây."
An Tiêu Dao, "..."
Lục Trăn nằm cũng trúng đạn tỏ vẻ rất vô tội.
An Tiêu Dao nói, "Tôi nhìn phụ nữ sẽ không nhìn ngực lớn nhỏ, tôi không thíchphụ nữ ngực to."
"Vì sao?"
"Có câu tục ngữ nói đúng, ngực lớn nhưng không có đầu óc." An Tiêu Dao cười híp mắt trả lời.
Hạ Thanh cúi đầu xem ra nhìn bộ ngực của mình, thiếu chút nữa một cước đem anh đá xuống.
"Tôi liền biết, anh thích phụ nữ như chị gái nữ vậy."
"Cô đang nói Tiểu Tuyết vóc người không tốt sao?" An Tiêu Dao lắc lắc đầu, giọng nói như giáo dục người bạn nhỏ, "Sau lưng nói xấu chị gái, cô đối với cô ấy là nhiều trách cứ."
"Anh đừng cho tôi nói hươu nói vượn, ai nói chị lớn của tôi vóc người không tốt, tôi là nói anh thích cô ấy như vậy Bạch Liên Hoa một dạng khí chất của phụ nữ." Hạ Thanh nói, "Nhã nhặn, phong độ của người trí thức rộng, người lại thông minh, hiểu biết ý người."
An Tiêu Dao cười mà không nói, anh thích dạng phụ nữ gì, mình cũng không rõ ràng lắm, cô thế nào rõ ràng, chỉ là, anh thực sử thưởng thức Tiểu Tuyết giống con gái như thế, thẩm mỹ của anh cùng tất cả đàn ông trên toàn thế giới đều như nhau, người đàn ông nào không thích một đóa giải ngữ hoa.
Nước còn đang nấu, Hạ Thanh đột nhiên bát quái đứng lên, để sát vào An Tiêu Dao, "Này, tôi hỏi anh, anh đối với chị lớn của tôi, có phải có ý tứ hay không?"
"Người bạn nhỏ, cô suy nghĩ nhiều quá." An Tiêu Dao mỉn cười lại cô một câu.