"Cái gì?" Long Tứ trợn tròn cặp mắt, không thể tin được rằng An Tiêu Dao lại nhếch nhác như vậy.
Cố Thất Thất hoảng hốt ngồi xổm xuống, khẩn trương nắm tay anh, đầu ngón tay hơi có chút run rẩy, "Tại sao có thể như vậy được hả Tiêu Dao?"
Hạ Thanh hơi lùi lại một bước, cô cũng chưa nói gì mà Thất Thất đã tỏ rõ sự quan tâm An Tiêu Dao không chút che giấu nào như vậy. Cô đã không khống chế được mà bộc lộ chân tình sớm như vậy. Trong lúc tính mạng của người quan trọng bị đe dọa thì cảm tình chân thật nhất sẽ được bộc lộ.
Bọn họ dường như người một nhà chân chính, có ăn ý, có quan tâm.
Mà cô, dường như là một người ngoài.
Cô cảm giác chính mình trong mười năm vừa qua tựa như một đứa ngốc.
Thành một hồi cười nhạo.
"Đám mafia đáng chết, lão tử nhất định sẽ san bằng hang ổ bọn chúng." Long Tứ tức giận, ngũ quan lãnh ngạnh càng thấy lạnh lùng sắc bén, lửa giận hừng hực sắp bạo phát thì máy bay trực thăng lại tới.
Hạ Thanh cũng không thể hiện, theo bọn họ lên máy bay trực thăng.
Tới thành phố, Long Tứ cùng Cố Thất Thất đưa An Tiêu Dao cùng Hạ Thanh đi bệnh viện, thế lực của bọn họ ở Nga cũng không quá lớn mạnh, nên bọn họ chỉ có thể đưa hai người đến bệnh viện địa phương. Vết thương của Hạ Thanh chỉ là vết thương nhẹ, chỉ cần khâu lại một lần nữa. Trong đó có một vết thương do bị đạn bắn, sau khi gắp lấy đạn ra thì cũng không nguy hiểm tới tính mạng.
Cô mệt mỏi quá độ, sau khi phẫu thuật kết thúc liền chìm vào giấc ngủ.
Long Tứ liên hệ Lục Trăn cùng Tiểu Tuyết, để cho bọn họ mau tới đây. Tình huống trước mắt của An Tiêu Dao không thích hợp di chuyển. Tiểu Tuyết phải tự mình qua đây một chuyến. Lục Trăn lo lắng không ngớt, anh để Mục Vân Sinh một người tọa trấn, liền cùng Tiểu Tuyết bay sang bên này.
Vết đạn trên bụng An Tiêu Dao rất sâu, bắn trúng nội tạng, mạch máu, có dấu hiệu xuất huyết, phẫu thuật nửa tiếng đồng hồ mà ba lần bệnh tình nguy kịch. may mắn chính là, hắn rất qua đây, đưa đến nặng chứng phòng bệnh.
Chân anh cũng bị thương, tối thiểu phải dưỡng thương bốn tháng mới có thể khôi phục đi lại bình thường.
Long Tứ thở phào nhẹ nhõm, tóm lại là sống sót. Chỉ cần vượt qua giai đoạn nguy hiểm một ngày một đêm, tình hình ổn định lại là tính mạng sẽ được bảo vệ. Người của William ở lãnh thổ Nga cấp tốc chuẩn bị bệnh viện.
Tình hình vết thương đạn bắn nghiêm trọng như vậy, nhất định là phải báo cảnh. Tình huống của bọn họ lại có chút đặc thù, không thể kinh động cảnh sát, nên William lần này phải lo tính cẩn trọng, ngăn miệng tin tức từ trong bệnh viện.
Cố Thất Thất dựa vào tường, trong lòng khó nén có lo lắng cùng mệt mỏi rã rời.
Trừ lo lắng cho vết thương của An Tiêu Dao, cô cũng đang lo lắng cho Hạ Thanh.
"Đừng lo lắng, cậu ấy sẽ tốt lên mà. Chúng ta không thể để Tiêu Dao có chuyện gì được." Long Tứ vỗ vỗ bả vai của cô, giờ khắc này, cô không phải là người con gái anh âu yếm, cô là người nhà mười mấy năm của bọn họ.
Là người thân quan trọng nhất của bọn họ.
Cố Thất Thất gật đầu, "Đã bao lâu rồi anh chưa thấy Tiêu Dao bị thương?"
"Rất nhiều năm rồi." Long Tứ nói, "Cậu ấy và Vân Sinh vẫn hoạt động ở phía sau, cũng không gặp chuyện gì quá. Cho dù bọn họ gặp chuyện ám sát cũng có thể xử lý rất khá. Mỗi lần anh bị thương, cậu ấy luôn vui sướng cười nhạo khi người khác gặp họa. Khi đó anh thường đáp trả rằng một ngày nào đó cậu cũng sẽ như vậy."
"Khi đó Tiêu Dao vẫn kiêu ngạo cho rằng mình vĩnh viễn không có ngày này, ai biết... Anh hy vọng thà rằng vĩnh viễn không có ngày này, thà rằng chính anh nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, cũng không hi vọng ai trong mọi người bị như vậy."
"Đừng nói vớ vẩn." Cố Thất Thất nói, "Em lo lắng nhất chính là mắt của anh ấy. Anh ấy vừa trải qua một lần phẫu thuật, cũng chưa nên tiến hành thêm một lần phẫu thuật nữa. Trị liệu cần đợi thêm khoảng thời gian nữa, nhưng cứ kéo dài thời gian trị liệu như vậy thì mắt anh ý có thể thực sự nhìn thấy lại không nữa."
"Có Tiểu Tuyết ở đây rồi, em đừng sợ." Long Tứ an ủi cô.
Cố Thất Thất mỉm cười, "Tiểu Tuyết dù sao không phải vạn năng."