Có người len lén lôi cô một cái, ý bảo cô không nên nói, đã có hai cô gái trẻ nghe thấy, ánh mắt kia lộ ra một chút hàn khí, các cô thức thời không nói cái gì nữa.
"Mắc mớ gì đến các cô, kéo Anna đi, đừng tới nơi này phiền Oa oa." Có một đứa nhỏ lớn khó chịu nhìn các cô liếc mắt một cái, các cô đi xa, những người khác lắc lắc đầu, quay đầu lại tiếp tục đùa Tiểu manh oa.
Hạ Thiên đi lấy hộp đồ ăn của mình, có người hướng cậu phất tay một cái, hai cô gái đi tới, bộ dáng bảy tám tuổi, một người cắt tóc húi cua, một người bím tóc, tiểu cô nương bím tóc màu tóc nắng rám, một đôi mắt đẹp con ngươi màu lam, làn da trắng nõn, đồng phục huấn phục của đảo Vô song mặc thống nhất, đường nét khuôn mặt rõ ràng, xinh đẹp và đáng yêu, dáng dấp hết sức xinh đẹp.
"Anna, Đan Đan..." Hạ bảo bối cùng các cô chào hỏi, ba người thường xuyên cùng một chỗ huấn luyện, đặc biệt là Hạ bảo bối cùng Anna, có thể nói là Kim Đồng Ngọc Nữ trên đảo.
"Thế nào đến trễ như thế?" Anna hỏi.
"Tiêu Dao bọn họ tới, tôi đi qua một chuyến."
"Là boss của chúng ta?" Anna ánh mắt sáng lên, hơi hiện ra một chút vui sướng, "Nghe nói bọn họ rất lợi hại, hồ sơ của anh ấy ghi lại bây giờ còn vẫn duy trì."
Hạ bảo bối gật đầu, "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tôi khẳng định đem anh ấy đập chết ở trên bờ cát."
Hai cô bé cười, Đan Đan nhìn Anna liếc mắt một cái, cười hỏi, "Có thể giới thiệu cho chúng tôi quen biết một chút không?"
"Được."
Hạ bảo bối quay đầu lại cùng bếp trưởng nói, "Bếp trưởng, cháo của Tiểu manh oa nấu xong chưa?"
"Rồi. Sáng sớm hôm nay, tiểu gia cậu liền chạy tới để tôi chuẩn bị cháo cua cho cô bé, tôi có thể không chuẩn bị sao?" Bếp trưởng cười, "Cậu đợi tôi đun nóng lên."
"Tốt lắm."
Đan Đan mỉm cười, "Cậu cũng nên để cho Oa oa chính mình ăn cơm, trên đảo nhiều người như vậy, cậu bận rộn như vậy, chỗ nào chiếu cố được đây."
"Không có việc gì, tôi có thể ứng phó." Hạ bảo bối trái lại không sao cả, đã gặp các cô cầm hộp cơm, thuận miệng nói, "Cùng một chỗ ăn."
Anna vừa mới muốn nói gì, Đan Đan một ngụm đáp ứng, "Được."
"Chúng tôi ba tuổi liền chính mình ăn cơm, chỗ nào yếu ớt như thế a, cũng không thích đi, thảo nào lớn lên không mập, ngày đó bác sĩ Lâm nói, con nít cứ lớn như vậy phải cân." Đan đan trêu tức nói.
Hạ bảo bối phản ứng đầu tiên là, tôi lau, tiểu gia phải ăn bao nhiều thứ mới được cân?
Không được, phải để cho cô bé giảm mập!!!
"Cô bé cùng chúng ta không đồng nhất dạng."
"Chỗ nào không giống nhau? Anna, thời gian này năm ngoái, cậu cũng có thể chạy km việt dã đi, nhìn cô bé một chút, đi bộ cũng không muốn."
Hạ bảo bối nhíu mày, ánh mắt xẹt qua Đan Đan, trên mặt tuy mang theo tiếu ý, không nói gì, ánh mắt cũng đã có lãnh ý, Anna nói, "Oa oa còn nhỏ, lại không huấn luyện qua, trẻ em bình thường đều như vậy."
"Muốn tôi nói a, chính là quá yếu ớt."
"Hạ Thiên, cháo được rồi." Đại sư phụ đem một chén cháo đưa ra, cháo cua thơm ngào ngạt, trên đảo đứa nhỏ không thể gọi cơm, căn tin cho bé ăn cái gì, bé phải ăn cái ấy, mấy người nhìn cháo cua đều chảy nước miếng.
Bếp trưởng nói, "Dạ dày của Oa oa ăn cháo cua không có vấn đề sao?"
"Không có vấn đề, cháu hỏi qua bác sĩ." Hạ Thiên đang cầm cháo và cầm hai hộp đồ ăn của mình, lại ngậm túi hoa quả nhỏ trở lại, Đan Đan nói, "Cậu đưa cháo cho tôi đi, tôi giúp cậu cầm."
Cậu cầm như thế thực sự tức cười, thế là đưa cháo trước cho cô, ai biết Đan Đan không cầm chắc, một chén cháo cua cứ như vậy bị đổ trên mặt đất, Anna cuống quít hướng bên cạnh một trốn, ngẩng đầu nhìn Đan Đan, "Cậu, thế nào không cẩn thận như thế a."