Oa oa phát hiện mình nói sai, trầm mặc xuống, cô không rõ rốt cuộc là mình đang mộng hay là thực, sau đó, chính miệng thừa nhận mình còn có ký ức, đã không còn cách nào lật lọng.
Hạ Thiên nhìn cô trầm mặt, hơi đau lòng, thảo nào vào buổi tối kia, cô khóc thương tâm như vậy, anh lại hoàn toàn không biết gì cả, cho rằng cô là đau, thật ra là đau lòng.
Anh thực sự là một đứa ngốc.
Cô gái của anh đứng ở trước mặt anh, anh lại cho rằng, cô không nhớ anh.
Chỉ trách cô quá lạnh lùng, giấu được quá tốt, cũng trách anh năm đó tâm tư quá mức nhẹ.
"Thời gian qua thật nhanh, chỉ chớp mắt đã tám năm."Hạ Thiên khẽ nói, "Em những năm qua, tâm cũng trở nên cứng rắn, oa oa của anh chưa bao giờ cự tuyệt anh."
"Đứa nhỏ kia là anh tự tay giết." Sophia ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy rõ ràng một mạt trầm thống trong mắt Hạ Thiên, trong lòng Sophia cũng không chịu nổi, vốn không muốn nói lời khó nghe như vậy, cô hít sâu, "Ơn cứu mạng năm đó, ơn cứu mạng hôm nay, anh muốn báo đáp cái gì, em..."
"Lấy thân báo đáp thì thế nào?" Hạ Thiên tự tiếu phi tiếu cắt ngang lời của cô.
Sophia, "..."
Ca ca nói lộn xộn cái gì vậy?
Hạ Thiên khó có được thấy bộ dáng cô ngơ ngẩn ngây ngốc, kìm lòng không đậu cười, "Vì sao giật mình như vậy, ở nước của anh có một câu danh ngôn, ơn cứu mạng lấy thân báo đáp, năm đó anh dạy văn hóa Trung Quốc cho em, không phải có nói qua những lời này sao?"
Sophia, "..."
Năm đó dạy văn hóa Trung Quốc cho cô, cũng không phải là dùng như này a.
Dựa vào cái gì?
"Không muốn!" Sophia thật nhanh cự tuyệt, "Vui đùa một chút cũng không buồn cười."
"Ai cùng em nói đùa?" Hạ Thiên nhìn cô.
Sophia trầm mặc, cô hoàn toàn không hiểu rõ Hạ Thiên ý tứ, "Năm đó lúc rời đi, anh đã nói, vĩnh viễn cũng không cần xuất hiện ở trước mặt anh, anh oán hận em như vậy."
"Đúng vậy, anh nói rồi, anh vĩnh viễn không muốn thấy em xuất hiện ở trước mặt anh, nhưng em không nghe lời, năm năm trước ở Zurich, em xuất hiện ở trước mặt anh." Hạ Thiên càn quấy, hoàn toàn không buông tha nói với cô.
Sophia thế nhưng gia, nói đạo lý đáng tin với cô có thể sắp chết người, càn quấy mới là bản sắc a.
"Đây là lỗi của em?"
"Đương nhiên." Hạ Thiên đương nhiên nói, "Không phải lỗi của em là lỗi của ai?"
"Kỳ thực bây giờ nhớ tới, thế nào lại là lỗi của em đây, anh đã rời đặc công đảo, năm năm trước em tung ra tin tức, muốn bán đấu giá kim cương ở Zurich, Avrile cùng Liliane đều biết em ở Zurich, em cũng gặp cha mẹ của anh, lúc đó cũng không thấy anh bên cạnh họ. Ca ca, anh nói đạo lý một chút, rõ ràng là anh biết em ở Zurich, cho nên mới tới, cũng không phải là em muốn xuất hiện ở trước mặt anh, anh tự tát mình, đừng trách em."
"Chịu nhận anh?" Sophia nói một câu dài, Hạ Thiên đều tự động che giấu, như là nghe không hiểu châm chọc của Sophia, duy chỉ có nghe thấy cô gọi một tiếng ca ca, đã nhiều năm như vậy, cô cuối cùng cũng nguyện ý lại gọi anh một tiếng ca ca, cô nguyện ý nhận anh sao?
Oa oa của anh, vẫn thông minh như như vậy, đã liên tưởng đến là anh cố ý đi Zurich, chỉ là bởi vì cô ở Zurich, nhưng mà, oa oa, anh tại sao muốn đi Zurich đây? Bởi vì anh khát vọng nhìn thấy cô? Cô khóc thương tâm như vậy, có phải đã mong nhìn thấy ca ca hay không.
Cô nguyện ý lại nhận ca ca, phải không?
Sophia đạm đạm nhất tiếu, "Nhận a, vì sao không nhận, em vốn đã coi anh là ca ca."
Hạ Thiên cảm thấy, một cái tát vang dội đánh vào trên mặt của anh.