Án sát liên hoàn tại nhà trọ Duyệt Lai khiến tên tuổi Trần Cẩn Phong nhanh chóng nổi như cồn, trong nhà ngoài ngõ đâu đâu cũng nghe thấy những lời khen ngợi tài năng của chàng.
Ngày chẳng mấy mà đến, hôm ấy Trần Cẩn Phong thức dậy từ sớm dọn dẹp đồ đạc, một đội vệ binh hộ tống chàng tới cung Đại Minh.
Có khoảng một trăm người đã tới, họ đều là những học sĩ đỗ tiến sĩ khoa thi năm nay.
Một vị thái giám cầm nghi trượng đang duy trì trật tự.
Ánh sáng mặt trời buổi sớm mai dịu nhẹ chiếu lên lớp ngói lưu li khiến đại điện như được khoác lên mình lớp áo ngũ sắc.
Cảnh cửa đại điện rộng mở, đang chờ chủ nhân của nó bước vào.
"Hoàng thượng giá đáo - Hoàng hậu nương nương giá đáo - An Lạc công chúa giá đáo.."
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Các tiến sĩ quỳ trước điện Hàm Nguyên, cúi rạp mình.
"Các vị tiến sĩ được tuyển chọn kĩ càng từ hàng ngàn người, chính là những nhân tài ưu tú của Đại Đường ta, là trụ cột tương lai, ta mong các vị sau khi làm quan trong triều sẽ tận tâm tận sức biến Đại Đường thành một vương triều thịnh vượng." Giọng nói trầm ấm pha chút mệt mỏi.
Nghe những lời này của Hoàng thượng, chư vị tiến sĩ không ai bảo ai đều dập đầu đầy kính cẩn, dáng vẻ sẽ dốc hết sức mình vì tương lai.
"Di giá Phù Dung viên." Một vị quan Thái giám cao giọng hô, Hoàng thượng còn chưa ngồi ấm chỗ đã phải rời đi.
Đợi Hoàng thượng đi rồi, các tiến sĩ mới đứng dậy.
Cái gọi là triệu kiến này thực ra chỉ là làm hình thức, từ lúc Hoàng thượng tới cho tới khi ngài rời đi, không đến thời gian đốt nửa nén hương.
Nhưng vì khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà các tiến sĩ phải chuẩn bị hết một ngày một đêm.
Bên ngoài chính điện cung Đại Minh, cảnh tĩnh người tĩnh, công công, cung nữ mỗi người một việc.
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, sẽ cảm giác như chưa từng có việc gì xảy ra.
Trương Liên Chi bước đến bên cạnh Trần Cẩn Phong, nhỏ giọng hỏi: "Cẩn Phong, đã nhìn thấy tôn dung của Hoàng thượng chưa?"
Cười nhẹ một cái, chàng lắc đầu: "Thiên tử tại thượng, sao có thể nói nhìn là nhìn được."
"Đệ đó, đúng là bảo thủ." Trương Liên Chi cười nói.
Nói đoạn hai người họ đứng vào hàng, chuẩn bị cùng những người khác xuất cung.
"Văn Trạng nguyên xin dừng bước, Hoàng thượng lệnh ngài đến Ngự Hoa viên." Lúc Trần Cẩn Phong đang định rời đi, một vị công công bước tới trước giữ chàng lại.
"Hoàng thượng muốn triệu kiến ta?" Mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng Cẩn Phong không có thời gian để suy nghĩ kĩ, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo vị công công kia tới Phù Dung viên.
Trong Phù Dung viên trứ danh, các loài kì hoa dị thảo đều đã nở rộ, tiếng chim họa mi hót lảnh lót êm tai.
Trên con đường nhỏ dọc hoa viên, đình đài lầu các, chấn song nạm ngọc không những không làm lấn át vẻ đẹp mà ngược lại còn tạo một phong cách vô cùng khác biệt, thật là một cảnh tượng thịnh hưng, trăm hoa khoe sắc.
Chuyển Chu các, Nhiễu Đoàn lương, trước mặt đột nhiên xuất hiện một biển hồng thơ mộng.
Những cây hoa đào vươn mình thẳng tắp, những đóa hoa trên cành nở rộ ngát hương, lưu giữ bước chân khách thưởng hoa, thật khiến người ta cảm thán không ngớt.
Trần Cẩn Phong đứng lặng giữa rừng hoa, gió thổi nhè nhẹ, những cánh hoa đào giống như bông tuyết đầu mùa bay nhè nhẹ, cả khung cảnh đã chạm đến nơi ấm áp nhất trong tim chàng.
Trước mắt Cẩn Phong lại hiện lên bóng hình một nàng thiếu nữ khoác áo bông xanh, nàng nhảy chân sáo, nàng đứng giữa rừng hoa, trên tay là một bông hoa đào đỏ thắm, đôi mắt như làn nước mùa thu của nàng ngại ngùng cụp xuống, giọng nàng mới ngọt ngào làm sao: "Phong ca ca.."
Khoé mắt chàng ươn ướt, Cẩn Phong theo bản năng chớp mắt mấy cái, kịp kiềm chế lại giọt lệ lấp lánh chực trào nới khoé mắt.
Nhã Lâm muội muội, muội rốt cuộc đang nơi đâu, ta vẫn nhớ lần cuối nhìn thấy muội, thúc phụ nắm chặt tay muội, đưa muội rời khỏi ngôi nhà đã không còn hơi người ấy.
Muội lúc đó ôm chặt cành đào, muội đáng thương như một đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi, chỉ biết kêu: "Phong ca ca, muội không muốn đi, cứu muội với." Tiếng muội gọi khiến trái tim ta tan nát.
Muội ở phương xa có sống hạnh phúc không, ở nơi đó liệu có ca ca nào yêu thương muội như ta không, ở đó cũng có một cây đào tươi tốt chứ?
Vụ án thứ hai bắt đầu rồi.
"Trần Trạng nguyên, Hoàng thượng đang đợi ở phía trước, mời ngài." Lời công công đưa Trần Cẩn Phong về lại hiện thực.
Đi qua rừng đào là tới một đình nghỉ mát rộng lớn, bên trong đình, một người khoác long bào màu vàng đang ôm một nữ nhân khoác áo may từ cung sa màu tím, một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp mặc áo đỏ đang đứng bên cạnh họ.
Thiếu nữ đang ôm vai nữ nhân mặc áo tím nhạt làm nũng.
Sau lưng ba người họ là hai cung nữ tay cầm quạt, đứng ngay ngắn nghiêm trang.
Thiếu nữ bên cạnh cầm chiếc khăn lụa, chén đĩa trên bàn không thiếu thứ gì.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Văn Trạng nguyên Trần Cẩn Phong đã tới." Công công cúi người nói với người mặc long bào.
"Truyền." Nói khẽ một tiếng, công công nhanh chóng lùi sang một bên.
"Truyền Văn Trạng nguyên Trần Cẩn Phong." Ở trong cung nhiều năm như vậy thật không uổng phí, giọng công công vang đến mức Trần Cẩn Phong đang đứng ở phía xa cũng nghe rõ.
Trần Cẩn Phong chỉnh lại mũ áo, bước đến trước mặt người mặc long bào, quỳ xuống: "Thần Trần Cẩn Phong khấu kiến Hoàng thượng."
"Bình thân." Giọng nói ấm áp vang lên, Trần Cẩn Phong đứng dậy.
"Ban ngồi." Một vị công công mang đến một chiếc ghế sơn son, Trần Cẩn Phong tạ ơn Hoàng thượng, sau đó ngồi lên ghế.
"Trẫm nghe nói Trần Trạng nguyên có tài văn chương xuất sắc, còn là một người có tài phá án.
Mấy hôm trước đã hiệp trợ Hình bộ phá được một vụ án sát liên hoàn, khiến trẫm vô cùng hài lòng."
"Hoàng thượng quá khen, thần chỉ là làm tròn bổn phận của bản thân." Sự khiêm tốn của Trần Cẩn Phong càng khiến Đường Trung Tông Lý Hiển không ngớt lời khen ngợi.
"Không biết trong nhà Trần Trạng nguyên còn những ai?" Vi Hoàng hậu mặc áo tím hỏi, giọng nói hiền hòa ấm áp như cơn gió ấm ngày đông.
"Bẩm nương nương, trong nhà thần còn cha mẹ già vẫn mạnh khoẻ."
"Ồ, vậy Trần Trạng nguyên chưa có thê tử sao?" Giọng nói của Vi Hoàng hậu mềm mại như làm từ nước.
"Thưa thần chưa có."
"Hahaha, tốt lắm tốt lắm." Hoàng thượng nghe thấy lời Trần Cẩn Phong, vui mừng cười lớn.
Trần Cẩn Phong nghe thấy tiếng cười, trong lòng liền cảm thấy hơi bất an.
"Lý công công." Vi Hoàng hậu nhìn chàng trai khôi ngô tuấn tú trước mặt mình, nói thầm mấy câu với một vị thái giám, từ đầu chí cuối mắt không rời khỏi Trần Cẩn Phong.
Người được gọi là Lý công công sau khi nghe Vi Hoàng hậu dặn dò liền lui xuống.
"Phụ hoàng mẫu hậu, xem ra An Ninh muội muội có phúc lớn, khiến hài nhi phải ghen tị rồi." Thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh nũng nịu sà vào lòng Hoàng hậu, môi trên của nàng cong lên.
"An Lạc, cái gì tốt nhất trẫm cũng dành cho con hết rồi, còn điều gì khiến con không hài lòng?" Hoàng thượng cười với con gái, lúc này trông ông không còn dáng vẻ nghiêm trang thường thấy ở một vị Hoàng đế.
"Vậy..
con muốn huynh ấy." An Lạc công chúa chỉ vào Trần Cẩn Phong.
"Không được nói linh tinh, con sớm đã yên bề gia thất, mau lui xuống đi." Nghe những lời giáo huấn của Vi Hoàng hậu, An Lạc công chúa có vẻ không vui.
"Con chỉ tiện miệng nói bừa chút thôi, tất nhiên con sẽ không cướp của An Ninh muội muội." An Lạc công chúa có chút xót xa nói.
"Con gái yêu của ta, nam tử trong thiên hạ còn không phải cho con tuỳ ý lựa chọn sao." Sự thân thiết của gia đình Hoàng đế khiến Trần Cẩn Phong khá ngượng ngùng, chàng chỉ biết cùi đầu nhìn chân, lòng mong muốn nhanh nhanh rời đi.
"Trần Cẩn Phong, ai gia xem văn thư ngươi viết nguyên quán ở Bính Châu, cha mẹ ngươi đều ở quê sao?" Vi Hoàng hậu nhẹ nhàng nói.
"Bẩm Hoàng hậu nương nương, cha mẹ thần đều ở quê." Trần Cẩn Phong cúi đầu, thật thà trả lời.
"Bính Châu cách Trường An một quãng đường xa xôi cách trở, đi về không dễ dàng, không biết Trần Trạng nguyên có dự định gì với cha mẹ?"
"Thần định nhanh chóng quay về Bính Châu phụng dưỡng cha mẹ.".