Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

chương 33: nghệ thuật gia – 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ hai:

Nghệ thuật gia

.

“Anh ta không phải bác sĩ sao? Đa phần bác sĩ trước khi chạm tay tới thành công, chung quy sẽ phạm vào đôi ba sai lầm nho nhỏ, như vậy tay nghề mới có điều kiện phát triển ngày càng cao.” Đầu ngón tay Haley xẹt qua cằm Ian. Đối phương né đi. Y lại làm như không quan tâm, gọi điện thoại cho Cliff, “Cliff, tôi cần ông giúp điều tra thông tin của một vị bác sĩ, tên là Joshua Manning. Tôi muốn ông xem thử toàn bộ những ca điều trị từ trước đến nay của người này có từng phạm vào lỗi tắc trách, hay lạm dụng thuốc, hoặc đại loại như thế, chỉ cần là lý do để chúng tôi có thể giữ hắn ở lại trong cảnh cục là được”

“Đã hiểu.”

Hiệu suất của Cliff quả thật kinh người, ngay khi luật sư của bác sĩ Manning chạy tới, gã bác sĩ này đã bị vạch trần về hành vi lợi dụng thuốc chữa bệnh ung thư, giúp bệnh nhân điều chế thuốc phiện trong quá khứ. Mà quá trình cãi án này vốn vô cùng phiền toái, bọn họ không lo thiếu thời gian giữ chân bác sĩ Manning.

Tuy rằng bác sĩ Manning đang bị tạm giam, nhưng vụ án lại không có tiến triển nào đáng kể.

Bọn họ đã điều tra toàn bộ các mối quan hệ của Manning, cùng tất cả nhật ký trò chuyện của người này, nhưng trước sau vẫn không tìm được bất cứ bằng chứng nào để khép đối phương vào diện tình nghi.

Ian ngồi trước một đống tư liệu, cẩn thận phân tích từng cái.

Trong khi đó, Haley đem theo một túi giấy cùng ly cà phê, đặt vào bên trái tay hắn.

“Cám ơn.” Ian nói.

Haley ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc của Ian, cúi đầu nhìn hắn.

“Ian, mò kim đáy bể thế này thật sự không có kết quả đầu,chúng ta phải xác định được mục tiêu đã.” Thanh âm Haley rất nhẹ, “Cẩn thận suy nghĩ một chút đi. Anh rất thông mình mà, còn có khả năng quan sát nữa. Bằng không, tám năm trước, anh đã chẳng đủ sức cứu tôi khỏi tay đám người điên kia.”

Haley nói rất khẽ, tông giọng mềm như bọt biển, từng tầng từng lớp thẩm thấu vào thần kinh Ian.

“Cậu không cần lấy lòng tôi đâu. Nói đến khả năng quan sát, tôi đâu bằng được cậu.”

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng lời Haley vô thức khiến tâm trí Ian thả lỏng đôi phần.

Trong đầu hắn bắt đầu tiến hành sắp xếp lại mối quan hệ của tất cả những người có liên quan đến vụ án, bao gồm cả nạn nhân và những kẻ tình nghi.

Đầu tiên, nạn nhân nói thế nào đi nữa đều có quan hệ nhất định với Charles Van. Adam vì đẩy mạnh tiêu thụ bảo hiểm mà quấy rầy cuộc sống của Charles Van, Amanda muốn lợi dụng bệnh tình của ông ấy trở thành mánh lới hét giá tranh. Bọn họ đều là nguyên nhân gây khó chịu chó ông ấy. Về phần phu nhân Wendell, bà ta đưa ra lời bình luận hà khắc, đánh giá thấp tác của Charles Van, đồng thời vì địa vị khá cao trong giới nghệ thuật của người này, có thể kéo theo rất nhiều kẻ phản đối tác phẩm của ông ấy. Tất cả nạn nhân, dù ít hay nhiều cũng đã tạo thành thương tổn đối với Charles Van.

Quay lại với những kẻ bị tình nghi. Rõ ràng Norman Engle vì ngưỡng mộ Charles Van, cho nên mới nhận lời giúp bác sĩ Manning hoàn thành một phần trong kế hoạch giết người.

Mà bác sĩ Manning tuyệt đối không phải kẻ rat ay trong vụ án giết phu nhân Wendell. Lợi dụng thân phận bác sĩ của mình, đông chết Adam trong tình trạng ngẩng đầu, hay thuốc ngủ trong cơ thể Amanda, thuốc an thần trong người phu nhân Wendell, đã rõ ràng cho thấy tay bác sĩ này là kẻ lên kế hoạch cho tất cả các án mưu sát. Bác sĩ Maning giết người dựa theo tranh của Charles Van, coi như đó là một ‘lời giới thiệu’. Gã muốn dùng một loại phương thức đặc biệt ấn tượng để triển lãm tác phẩm của người kia.

Dựa vào bản đánh giá của các nhà tội phạm học, đây là phương thức biểu đạt tình yêu vặn vẹo của gã đàn ông này.

Nhưng dù là Norman Engle hay bác sĩ Manning, bọn họ đối với ba vụ án giết người đều có mục đích riêng rõ ràng, tự bản thân tin tưởng hành động của mình hoàn toàn chính nghĩa. Như vậy kẻ thực hiện ba vụ án này thì sao? Mục đích của gã là gì?

Ian ngẩng đầu nhìn sang Haley, “Ba bức tranh của Charles Van đều được trưng bày ở triển lãm hành lang Griffin sao?”

“Đúng thế.” Khóe môi Haley kéo thành nét cười, “Anh nghĩ đến gì thế?”

“Amanda Cook là người đại diện của triển lãm hành lang Griffin. Nghĩ thử xem, Charles Van không có cùng suy nghĩ với Amanda, hơn nữa ông ấy còn rất không tán thành việc dùng bệnh tình của bản thân để tuyên truyền cho tranh mình vẽ, cho nên theo đạo lý thì người này sẽ không tiếp tục giao tranh cho triển lãm hành lang Griffin nữa. Trừ phi có người cũng của triển lãm này, vượt mặt của Amanda, giành được sự đồng ý của Charles Van” Ian vô cùng nghiêm túc nhìn người đối diện.

“Chà, tôi hiểu ý anh rồi. Tôi từng được nghe một câu chuyện cũ thế này: Một nhân viên bán bảo hiểm giết chết một bé gái, lấy đi chùm chìa khóa trên người nạn nhân, mục đích chỉ vì muốn khiến cha mẹ bé gái kia rơi vào khủng hoảng, nhờ đó gã có thể bán được bảo hiểm.” Haley sờ cằm, trong ánh mắt là chút mơ hồ sâu kín.

“Mà người này, nếu giúp bác sĩ Manning hoàn thành kế hoạch của gã, cũng có thể mượn sức của truyền thông đẩy giá trị tranh của Charles Van lên một tầm cao mới.” Haley dùng điện thoại truy cập vào một trang web, sau đó đưa đến trước mặt Ian, “Đã có người nhìn ra được ba vụ giết người này có rất nhiều điểm tương đồng với tranh của Charles Van, mà giới sưu tầm tranh chỉ sợ đang sôi nổi bàn luận về việc này rồi. Bức ‘Mưa sao’ kia hiện tại đã được đánh giá ngang ngửa với một số bức tranh của các họa sĩ cận đại nổi tiếng. Vô luận kẻ nào giành được quyền sở hữu bức tranh này, một khi bán ra bên ngoài, số tiền này đủ cho một người cả đời ăn sung mặc sướng.”

“Này… Triển lãm hành lang Griffin.” Haley mím môi, sau đó nở nụ cười tán đồng.

Ian lập tức gọi điện thoại cho triển lãm hành lang Griffin, người tiếp điện thoại là thư ký của Griffin.

“Xin chào, tôi muốn hỏi ngài Griffin hiện có đang ở trong văn phòng không?”

“Ngại quá, ngài Griffin đang trên máy bay đến Washington.”

“Như vậy, tôi muốn thắc mắc một chút, hiện tại ai đang là người đại diện phụ trách những bức tranh của họa sĩ Charles Van?”

“Chính ngài Griffin tự mình phụ trách.”

Đáp án này Ian đã phần nào dự đoán được. Hắn nhàn nhạt nói lời cảm ơn đối phương, hơn nữa còn báo cho cảnh sát Washington bắt giữ Griffin ngay tại sân bay Washington.

“Bắt Griffin sao? Chúng ta cần có bằng chứng, Ian à. Bằng không hắn sẽ giống hệt như bác sĩ Manning vậy, nhất quyết đòi có luật sự. Đợi đến khi luật sự tới nới, chúng ta lại bắt buộc phải thả Griffin ra.” Haley xòe tay.

“Nếu cả ba vụ án đều do một tay hắn là ‘kẻ thực hiện’, tôi tin tưởng nhất định sẽ để lại dấu vết. Cứ để cho Fehn và nhóm người của cậu ấy tiếp tục kiểm tra xe tải của Engle, xem có để lại bất kỳ dấu vết nào không Còn cả tấm vải màn kia nữa, nếu Engle đã để lại tóc của mình trên đó, vậy có khi Griffin cũng vậy Nếu thật sự không được, vậy liền tìm biện pháp giữ người lại lâu hơn. Lái xe vượt tốc độ cũng được, bán tranh giả càng tốt, cậu nhất định có biện pháp, đúng không?” Haley nhìn về phía Haley, nhướn nhướn đuôi lông mày.

Haley nở nụ cười, “Tôi cứ nghĩ anh chán ghét phương thức lợi dụng địa vị để đạt được mục đích.”

“Quả thật chán ghét, có lẽ xuất phát từ ghen tỵ. Tôi là dân đen, cái gì cũng chẳng có.”

“Anh có tôi liền có được tất thảy a.” Haley nhàn nhạt cười, ngón tay chạm nhẹ lên chóp mũi Ian một cái.

Tại thời khắc đối phương xoay người đi, Ian bổng có ảo giác, chính mình được tên kia cưng chiều. Y là vì hắn, không tiếc làm bất cứ chuyện gì.

Nửa giờ sau, cảnh sát Washington thống báo cho Ian đã thành công bắt được Griffin, ba giờ sau nghi phạm sẽ bay chuyến khứ hồi trở lại New York.

Ian dựa lưng vào ghế ngồi, thở ra một hơi. Cùng lúc đó, Fehn và người của mình cũng đang giành giật từng giây quý giá để tìm kiếm dấu vết.

Chỉ là thời điểm Griffin được đưa vào phòng thẩm vấn, bọn họ vẫn như cũ không thu hoạch được gì mới.

Ian khoanh tay đứng cách một cửa thủy tinh nhìn Griffin. Hắn quả thật vô cùng khẩn trương, tay cố hết sức nới lỏng caravat, nhưng cái caravat này lại được thắt quá chặt.

Haley vỗ vỗ bả vai Ian, “Đi thôi, không có gì trong tay mà làm cho Griffin khai ra sự thực mới đúng là bản lĩnh thật sự.”

“Không cần, tôi ở lại đây quan sát phản ứng của hắn. Vừa lúc, cho tôi kiến thức một chút bản lĩnh của cậu đi.”

Ian hơi nhếch khóe môi, này là một nụ cười nhẹ, như có như không, lại tựa một lời cổ vũ.

Haley ngây ngẩn cả người, hướng Ian chớp mắt: “Chú Ian thân mến của tôi, cảm ơn sự cổ vũ của anh.”

Y cầm theo hai cốc giấy bước vào phòng, một đưa cho Griffin, cái khác đặt trước mặt mình.

Griffin hiển nhiên đang khát nước, gã ta bưng cốc nước lên uống một hơi cạn sạch. Như vậy, Haley chỉ cần đem cốc giấy cho Fehn liền có thể lấy được dấu vân tay cũng DNA của Griffin.

“Griffin, anh hẳn đã đọc được trên báo về ba vụ án giết người rồi, đúng chứ?”

Haley đem ba bức ảnh từng cái từng cái đặt xuống trước mặt Griffin.

Đối phương nuốt xuống một ngụm nước miếng, nhún vai: “Tôi đã xem rồi.”

“Anh xem rồi sao? Truyền thông chỉ cho đăng lên ảnh chụp hiện trường thôi, trong số đó không có nhiều những kẻ hiểu biết về nghệ thuật. Hơn nữa càng ít người có thể liên hệ những vụ án này với các tác phẩm của Charles Van. Nhưng vì cớ gì trên mạng đang điên cuồng truyền đi tin tức ba vụ án giết người này có liên quan đến tranh của vị họa sĩ này, hơn nữa còn thêu dệt thêm đủ thứ chuyện thần bí… Người đang bài viết này, thật ra là anh đi?” Haley dựa lưng vào ghế, mỉm cười, khoanh tay nhìn về phía đối diện.

Ánh mắt y sâu thăm thẳm, như thể đã sớm nhìn thấu chân tướng.

Griffin mím chặt môi, “Tôi muốn gặp luật sư. Trước khi luật sư đến đây, tôi sẽ không nói bất cứ lời nào.”

“Ừm – sự lựa chọn vô cùng sáng suốt. Xem thử trước khi luật sư đến được đây, chúng tôi có thể tìm ra bao nhiêu chứng cứ nha?” Haley mỉm cười đứng lên, cầm hai chiếc cốc, rời khỏi phòng.

Trước khi luật sư của Griffin đến, Ian và Haley rốt cuộc cũng moi ra được một tin tức đáng giá. Vào ba tháng trước, Griffin đã bán cho một nhà sưu tầm một bức tranh giả của vị họa sĩ cận đại nào đó. Mà đối phương đang chuẩn bị kiện gã ta ra tòa, cho nên Griffin đã hứa với người này sẽ hoàn trả lại toàn bộ số tiền mua tranh trước cuối năm nay.

Tranh của Charles Van đã bị đẩy giá lên tận trời, chỉ cần bán được một bức trong đó cũng đủ tiền cho gã ta thanh toán toàn bộ số tiền nợ nhà sưu tầm kia, tránh được một vụ kiện tụng gây tổn thất đến uy tín của mình trong giới nghệ thuật.

Griffin cùng luật sư của mình thương lượng gì đó, sau đó vị luật sư kia nói với Haley: “Thanh tra Russell, ngài Griffin nguyện ý phối hợp điều tra với các anh. Ngài ấy thừa nhận đã đăng lên Internet tin tức ba vụ án giết người có liên hệ với tranh của Charles Van, để nâng giá trị của những bức tranh kia. Nhưng đây không phải là hành vi trái pháp luật, chưa thể cấu thành lý do để các anh bắt người. Nếu ngài Charles muốn dùng lý do tổn thất danh dự để kiện ngài Griffin ra tòa, này vốn cũng là chuyện giữa hai người bọn họ, không cần đến sự can thiệp của Cục điều tra liên bang.”

Ian lại gọi điện thoại cho Fehn, nhưng bọn họ như cũ vẫn không tìm được bằng chứng chứng minh Griffin có tham gia giết người.

Cho nên hai người chẳng còn cách nào khác là để Griffin rời đi.

Trước khi đi, Ian túm lấy cổ áo Griffin, “Anh nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói xem, ba vụ án này thật sự không có bất cứ quan hệ gì với anh sao?”

“Không… Thật sự không có” Griffin lắc đầu thật mạnh, “Tôi chỉ là kẻ kiếm sống dựa vào nghề buôn bán tranh mà thôi Charles Van đã gần đất xa trời, không người nào biết rõ bức tranh cuối cùng của ông ta có thể hoàn thành được hay không. Dù sao thì, ba bức tranh của ông ấy được trưng bày trong triển lãm cũng đủ cho tôi kiếm miếng ăn Tôi thật sự không cần vì nâng giá trị của những bức tranh này đến nỗi phải giết người Việc này quả thật không đáng”

“Ian.” Haley hếch hếch cằm, ý bảo Ian buông Griffin ra.

“Có việc gì?” Ian bước đến trước mặt Haley.

Đối phương ghé vào bên tai hắn nói: “Thời điểm xảy ra vụ án của Wendell, Griffin không có mặt ở New York, gã đang đánh bài ở Las Vegas. Còn thẳng được một khoản không nhỏ.”

Hết thảy trở về điểm xuất phát, trừ phi bọn họ có thể cạy được miệng của bác sĩ Manning.

“Bác sĩ Manning có vẻ như rất bảo vệ kẻ ‘thực hiện’ này. Mặc kệ chúng ta có nghi ngờ hắn ta, tên này đều có thể đem toàn bộ tội trạng đổ lên đầu Engle.”

“Có lẽ kẻ ‘thực hiện’ này rất quan trọng đối với Charles Van. Nếu không phải Charles Van thật sự bị ugn thư, bằng không tôi đã nghi ngờ ông ta tự mình làm tất cả.” Haley vẫn thong dong như trước, “Ian này, anh nên ngủ một giấc đi, nhìn vành mắt anh kìa, đen thùi lùi rồi đó.”

Ian hít vào một hơi, quả thật đã đến giờ trở về nhà. Không rõ Lance như thế nào rồi, mấy ngày nay hắn không rảnh quan tâm đến cậu nhóc này, chẳng rõ người kia có ăn uống đàng hoàng hay không nữa.

“Haley, ngoại trừ Griffin, cậu hẳn còn quen biết rất nhiều người đại diện nghệ thuật đi?”

“Sao thế?” Haley mỉm cười, hai con mắt cong cong.

Ian nghĩ ngợi một chút, vẫn cảm giác không nên nói ra khỏi miệng.

“Không việc gì, tôi về đây.”

Ian vừa định nhấc chân rời đi, phía sau bất ngờ bị người ôm lấy. Thời điểm sườn mặt Haley dán sát vào bên gáy mình, hắn chợt hoài niệm thân hình thiếu niên gầy yếu của tám năm trước.

Cánh tay Haley càng lúc càng siết chặt hơn. Ian có thể cảm giác được phía sau lưng truyền tới từng nhịp thở rõ ràng của đối phương.

“Anh muốn nói gì vậy? Vì sao cuối cùng lại không nói ra khỏi miệng. Anh biết chỉ cần anh nói một tiếng, tôi nhất định sẽ thay anh hoàn thành nó.”

“Tôi rất mệt, Haley à. Chính cậu nói, tôi nên về ngủ một giấc.”

“Được rồi, tạm biết. Chú Ian của tôi.”

Haley nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đối phương.

Ian không rõ từ lúc nào, bản thân lại trở nên mẫn cảm đến vậy. Mặc cho cách một tầng tóc dày, hắn vẫn có thể cảm giác được độ ấm đôi môi của Haley cùng với toàn bộ tình cảm chất chứa trong cái ôm này.

“Ian, anh sẽ không thật sự xin đổi đi nơi khác chứ?”

“Không phải cậu đã từng nói, muốn thoát khỏi cậu trừ phi tôi lên được đến Thiên đàng sao?”

Ian gỡ tay Haley ra khỏi người mình, rời đi.

Lúc này đang là giờ cao điểm tan tầm, trên đường chật ních xe với xe. Cùng lúc đó, Ian nhận được điện thoại của Maddi Ronald.

“Hắc, nghe nói thanh tra Russell đã thông qua bài khảo sát bắn súng, đủ tiêu chuẩn để mang súng trong người. Tôi hẳn là nên cảm tạ cậu đi? Hay là chúc mừng mới đúng nhỉ?”

Ngữ khí nói chuyện của Maddi Ronald từ đầu đến cuối đều như muốn chịu đòn.

“Hiện tại đã là giờ tan tầm, tôi nghĩ mình có quyền từ chối nghe anh nói những thứ vô nghĩa.”

“Thôi được rồi, chúc cậu và Haley phối hợp thật ăn ý, sớm ngày kết thúc vụ án lần này.”

Thời điểm điện thoại sắp bị ngắt, Ian lại nhịn không được mà nói: “Tôi muốn hỏi anh một vấn đề.”

“Hử? Vấn đề gì?”

“Anh từng nói Haley đã hợp tác qua với sáu vị đồng sự khác. Như vậy thời điểm tên kia rơi vào ảo giác, dẫn đến tim ngừng đập, bọn họ làm cách nào đánh thức hắn?”

Maddi Ronald im lặng.

Thật lâu sau, ông mới nói tiếp: “Chưa từng ai kể với cậu sao? Haley hẳn nên nói cho cậu mới đúng a.”

“Tên kia chưa từng nhắc đến.”

“…Được rồi. Cậu hẳn đã biết nếu trong tim ngừng đập trong vòng ba đến năm phút sẽ tổn thương vĩnh viễn đến đại não. Trước đây, trên người Haley luôn mang theo adrenaline. Nếu xuất hiện tình huống này, đồng sự của Haley sẽ tiêm adrenaline cho cậu ta.”

“Tên kia chưa từng nói cho tối biết trên người hắn có thứ này. Bằng không, tôi căn bản chẳng cần…”

“Không cần đạp tên nhóc kia hai cái, hoặc là đâm thủng ngón tay cậu ta? Có lẽ với người này mà nói, đau đớn cậu gây cho hắn còn có ý nghĩa hơn thứ dung dịch lạnh lẽo đó.”

“…Tên điên này.”

Điện thoại bị ngắt, Ian đem xe tấp vào bên đường, im lặng nhìn dòng xe chạy vượt qua mình.

Hắn chợt nhớ đến tám năm trước, thời điểm chính mình mang theo Haley tìm đường ra khỏi khu rừng nhưng cuối cùng luôn bị người của ‘Hunter’ tìm thấy trước. Vì thế, hắn bắt đầu hoài nghi Haley có vấn đề, sau đó mới phát hiện phía sau lưng đối phương đã bị ‘Hunter’ cấy vào thiết bị định vị giành cho gia súc. Trong tình huống không có thuốc tế, hắn buộc lòng phải dùng dao xếp Thụy Sĩ trên người, khoét bỏ một phần da thịt của y, đem máy định vị lấy ra.

Khi đó, Haley chỉ ôm hắn thật chặt, cho dù đau đớn cỡ nào cũng không hé môi rên rỉ.

Từ khi còn rất nhỏ ấy, y đã có thể chịu đựng tất thảy, dù là đau đớn hay cô độc.

Ian bóp mạnh trán mình. Hắn không có cách nào tiếp tục lái xe, đành phải ghé một chuyến vào siêu thị, chọn mua hai miếng beefsteak.

Mãi đến khi cảm xúc đã bình tĩnh trở lại, hắn mớ lái xe trở lại chung cư. Cửa vừa mở ra, hắn bắt gặp Lance vẫn như trước ngồi ở trước giá vẽ, tô tô vẽ vẽ vô cùng chuyên chú.

Ian không quấy rầy cậu ta, lẳng lặng mang beefsteak hướng phòng bếp mà đi. Hắn bỏ vào nồi một ít mỡ bò, thắng cho tan ra, sau đó cắt thêm hành tây, chuẩn bị làm beefsteak.

Lance sau khi nghe được tiếng động, lập tức đứng dậy chạy vào đứng trước cửa bếp, nhìn chằm chằm bóng lưng Ian.

“Lance, lúc tôi không ở đây, không ai tới làm phiền cậu chứ?” Ian quay đầu lại.

Lance gật đầu thật mạnh, sau đó dùng thủ ngữ nói với đối phương: Tranh của tôi vẽ gần xong rồi

Bức tranh này lúc cậu vẽ, toàn bộ đều dùng đồ của Ian mua cho.

“Vậy lát nữa tôi có thể xem không?”

Lance lắc lắc đầu: Chờ tôi hoàn thành sẽ cho anh xem. Vụ án của anh giải quyết xong chưa?

Ian lắc lắc đầu, “Chưa. Mỗi khi tôi cảm giác sắp nắm được đáp án trong tay thì nó lại vọt đi thật xa.”

Lance đồng tình: Giống như linh cảm a.

Ian không khỏi bật cười.

Hắn đem beefsteak đặt lên bàn ăn. Lance vui vẻ ngồi xuống đối diện hắn, bắt đầu thưởng thức bữa tối.

Ian nhìn cậu, lại chợt nhớ tới thời điểm chính mình kéo Haley chạy mải miết trong mảnh rừng đen kịt. Haley đói đến lả người, hắn đành đem thanh chocolate duy nhất trong người đưa cho đối phương. Tên nhóc này chỉ sau hai ba miếng cắn đã giải quyết sạch sẽ thanh chocolate, đến cả giấy gói cũng bị liếm sạch không chừa một chút vụn.

Ngày đó, Haley nói với hắn, đã rất nhiều năm rồi, đó là thứ ngon nhất bản thân được nếm qua.

Mặt bàn vang lên tiếng lanh canh nho nhỏ. Ian ngẩng đầu, phát hiện Lance đang hiếu kì nhìn mình.

Lance khoa tay múa chân hỏi: Anh đang nghĩ gì vậy?

“Không có gì. Cậu làm tôi chợt nhớ đến một người quen cũ. Bộ dáng lúc ăn của hai người rất giống nhau.”

Người kia trông như thế nào?

“Tên nhóc đó… Có chút thích nói sai sự thật, lại hay gây phiền toái, đôi lúc khiến người ta không hiểu nổi, còn rất cấu tính… Nhưng cũng có khi làm người khác đau lòng…”

Lance nghiêng đầu: Anh ta rất quan trọng với anh sao?

“Tôi không biết nữa… Không phải, kỳ thật tôi vẫn luôn biết… Cậu ta rất quan trọng.” Ian giật giật khóe môi, dựa vào bên người Lance, bất đắc dĩ nở nụ cười, “Nhưng có lẽ đừng cho tên kia biết thì tốt hơn.”

Lance hỏi: Tại sao a?

“Vì như vậy… Tên kia sẽ không thể đắc ý, rồi chẳng ngừng hướng tôi mà chứng minh bản thân rất quan trọng, đồng thời sẽ không biến thành loại người mà chính tôi không mong muốn cậu ta trở nên.”

Lance bày ra bộ dáng mờ mịt.

Ian không nói nữa, chỉ cúi đầu tập trung giải quyết phần beefsteak của mình.

Cơm nữa xong xuôi, Lance dọn dẹp bàn ăn và nhà bếp vô cùng sạch sẽ.

Trong khi đó, Ian vừa đặt lưng xuống sô pha đã ngủ say như chết.

Giấc ngủ này của hắn thật sự sâu, mãi đến sáng sớm hôm sau điện thoại của Haley gọi đến mới đánh thức được hắn dậy.

“Ian, Charles Van chết rồi.”

“Cái gì? Chết như thế nào?” Ian bật dậy khỏi sô pha.

“Bị giết. Tôi hiện tại đang trên đường đến biệt thự.”

“Tôi cũng lập tức tới.”

Sơ mi cùng tây trang trên người Ian cũng chẳng kịp đổi. Hắn phát hiện cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, mà Lance lại không có trong đó.

Ian nhìn đồng hồ, vừa đúng bảy giờ sáng.

Trên bàn là mẩu giấy nhắn do Lance để lại, viết cậu ra ngoài mua bữa sáng.

Ian thở phào một hơi, gửi đi một tin nhắn nhắc cậu ta phải chú ý an toàn. Dù sao những kẻ bắt cóc kia vẫn chưa bị bắt.

Thời điểm đi ngang qua bức tranh Lance đang vẽ, cánh tay Ian vô tình đụng phải vải phủ, kéo nó rơi xuống.

Khung cảnh trong tranh rất đẹp, ánh hoàng hôn cùng sắc đèn đường giao hòa, tự nhiên và dìu dịu, lại lấp lánh đủ mọi sắc độ nối tiếp nhau.

Ian không khỏi nán lại nhìn thêm chút nữa, mặc dù trong thâm tâm tự nhắc nhở bản thân, xem tranh khi chưa có sự đồng ý của Lance là không nên.

Hắn nhanh tay đem vải che phủ lên bức tranh, khóa cửa rời đi.

Thời điểm đến trước biệt thự của Charles Van, cảnh sát New York đã kéo xong dải cách ly màu vàng.

Fehn Keating đeo găng tay, mặc quần áo bảo hộ đứng trước của, vừa trông thấy Ian lại bất giác đẩy đẩy mắt kính.

“Tình huống như thế nào?” Ian hỏi.

“Ít nhất theo đánh giá tình trạng hiện trường có thể loại trừ khả năng cướp của giết người. Bởi vì ngoại trừ vị họa sĩ của chúng ta nhìn rất không ổn, toàn bộ biệt thự không có dấu vết bị xáo trộn. Thi thể của ông ta ở trong phòng tranh trên lầu.”

Ngay lúc Ian đang định nhấc chân bước lên cầu thang, Fehn đưa cho hắn một túi giấy.

“Đây là cái gì?” Ian hỏi.

“Túi nôn. Vừa nãy có cậu cảnh sát lính mới, thiếu chút nữa thì ói ngay tại hiện trường.” Fehn trả lời.

Haley ở bên cạnh phá cười thành tiếng. Y vừa vỗ vai Fehn vừa nói: “Cái này không cần cậu lo lắng nha. Kinh nghiệm của chú Ian còn phong phú hơn đám cảnh sát gà mờ kia nhiều. Cảnh tượng đáng sợ cỡ nào anh ấy đều đã thấy qua rồi.”

Ian khẽ cười một tiếng, đeo bao tay cùng bọc chân, đi lên lầu.

Trong khoảnh khắc cửa vừa được mở ra, một mùi máu nồng đậm lập tức xộc vào cánh mũi.

Charles Van ngồi trên ghế vẽ tranh, đầu ngửa về phía sau, hai tay bị trói vào tay dựa, gương mặt là biểu cảm thống khổ.

Một vị cảnh sát đi đến trước mặt Ian và Haley, “Tôi nghe nói các anh đang phụ trách một vụ án liên hoàn, hung thủ bắt chước theo tranh vẽ của Charles Van để giết người… Cho nên chúng tôi cho rằng, vụ án này hẳn cũng trong phạm vi phụ trách của các anh.”

Trên bức tranh nằm dưới mặt đất là một vũng máu lớn.

Bác sĩ Byrne hiếm khi rời khỏi phòng pháp y, vậy mà hôm nay cũng xách theo thùng đồ nghề xuất hiện.

Cửa vừa mở ra, anh ta lập tức mở rộng hai tay như muốn ôm lấy Haley.

“Ôi, thân ái của tôi – cậu thật đáng thương”

“Vì cái gì lại nói tôi đáng thương? Người chết cũng đâu phải tôi” Haley nhún vai.

“Cảnh tượng giết người không chút đẹp đẽ như vậy, nhất định khiến cậu cảm thấy thị giác bị đầu độc nghiêm trọng”

Ian đem Haley kéo ra khỏi cái ôm của Byrne, hướng đối phương nói: “Bác sĩ, còn một thi thể đang chờ cậu ở đằng kia kìa. Chúng tôi cần anh giúp dự đoán nguyên nhân tử vong của nạn nhân.”

Bác sĩ Byrne tỏ vẻ tiếc nuối đi đến trước mặt Charles Van, dùng ngón tay đè lên cơ thể người bị hại, sau khi xem xét toàn bộ gương mặt thì nói: “Trên người nạn nhân chịu nhiều nhát dao đâm thẳng, căn cứ vào lượng máu ở hiện trường, người này chết vì mất máu quá nhiều. Đương nhiên, tôi hoàn toàn không phủ định ý kiến nạn nhân vì đau đớn cực độ liền rơi vào tình trạng giống như tình trạng của Wendell, trái tim vì không chịu nổi kích thích, bất ngờ vỡ mạch máu. Nếu là trường hợp sau, đau đớn có lẽ sẽ ít hơn nhiều. Nhưng kết quả cụ thể phải đợi sau khi khám nghiệm mới biết chính xác được.”

Ian kéo lại một vị cảnh sát đúng lúc đi ngang qua, hỏi thăm: “Nơi này chỉ có một mình nạn nhân thôi sao? Có một cậu thanh niên trẻ tên Maslow ở đây không”

Bác sĩ Manning từng nói qua, trước khi rời đi tham dự buổi hội thảo nghiên cứu, gã ta đặc biệt nhờ cậu học trò Maslow của Charles Van đến làm bạn với ông họa sĩ.

“Không có. Báo án là người làm phụ trách công việc quét dọn biệt thự. Bà ta nói lúc đến biệt thự thì chỉ thấy một mình Charles Van.”

Ian nhìn về phía Haley, “Cậu có số điện thoại của Maslow, đúng không?”

Theo phán đoán ban đầu tại hiện trường, Maslow chính là đối tượng tình nghi hàng đầu.

Haley mỉm cười, rút ra di động, gọi vào dãy số của Maslow. Ian vốn lo lắng điện thoại sẽ không có người nghe, lại chẳng nghĩ tới chưa đến hai dây đã được bắt máy.

“Alo, Maslow phải không, tôi là thanh tra Russell.”

“A Thanh tra Russell Chào anh Hôm nay anh sẽ ghé chỗ tôi uống trà chứ?”

Thanh âm Maslow truyền ra tràn ngập chờ mong, hoàn toàn không giống như vậy mới giết người xong.

“Hôm nay có chút bận, không có cách nào ghé chỗ cậu làm khách rồi. Tôi chỉ định hỏi thăm một chút ngài Charles có khỏe không thôi?”

“Hẳn là thầy ấy vẫn tốt đi? Ngài hôm qua, trước lúc tôi rời khỏi biệt thự, tinh thần ông ấy nhìn không tệ. Như thế nào anh đột nhiên lại hỏi chuyện này nha?”

“Cậu không ở bên cạnh ngài Charles sao?”

“À, cũng vì tôi sắp tổ chức một buổi triển lãm tranh nhỏ ở Washington. Bên nhà thầu vừa báo lại có nhiều thứ cần thương lượng, cho nên thầy Charles bảo tôi không cần vì chăm sóc mình mà làm chậm trễ triển lãm tranh. Thầy ấy còn khoe bệnh tình của mình đã được khống chế rất tốt, sẽ không bất ngờ chết. Này…thầy Charles xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có gì. Rất chờ đợi triển lãm tranh của cậu, nhớ gửi thiệp mời cho tôi đấy.”

“Ha ha, này là đương nhiên.”

Điện thoại treo, Haley nhìn về phía Ian, “Anh nghe rõ hết chứ? Anh thấy thế nào?”

“Cho dù triển lãm tranh của cậu ta có là thật, cũng không đồng nghĩa người này được loại khỏi danh sách tình nghi. Nhưng phiền toái nhất là chuyện Maslow cũng từng ở lại biệt thự này một thời gian, vân tay cùng DNA của cậu ta xuất hiện tại nơi này cũng rất bình thường. Này, Fehn Cậu đã tìm được hung khí chưa?”

“Hung khí ấy hả?” Fehn cầm một bộ dao bếp đưa đến trước mặt Ian, “Anh ngửi được mùi gì không?”

“Thuốc tẩy trùng.” Ian nhíu nhíu mày, “Hung thủ không đem hung khí vứt đi, mà dùng thuốc tẩy trùng để phá hủy DNA rồi trả trở về trong giá đựng dao sao? Xem ra hắn vô cùng tự tin với hành động của mình.”

“Tôi dám cược, vân tay cũng bị lau sạch sẽ.

Đúng lúc này, Ian lại nhận được điện thoại của cảnh sát New York.

“Thanh tra Connor Griffin đã xảy ra chuyện”

“Gặp chuyện chẳng lành sao? Xảy ra chuyện gì chứ?”

“Xe gã đậu bên dưới khu chung cư, cửa xe mở toang, trên mặt đất còn có một vũng máu Nếu chúng tôi đoán không lầm, có kẻ đâm gã bị thương rồi mang đi”

Ian nhắm nghiền hai mắt, hít một hơi thật sâu, “Chuyện này còn chưa chấm dứt sao?”

còn tiếp…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio