Ngày hôm sau, anh Trương gọi Trương Hinh, Đại Thiếu và Minh Minh đến sở công an, nghiêm giọng hỏi về tung tích số tiền vạn tệ. Anh Trương nghĩ, ba con quỷ nhỏ này, đứa nào cũng ranh ma quỷ quyệt, biết nói nhăng nói cuội, chỉ cần lơ là một chút là sẽ bị chúng qua mặt, thế nên cần phải hết sức cẩn thận, Đại Thiếu nói: "Anh Trương, trời nóng quá làm anh nhầm lẫn thì phải? Hinh Hinh và em còn chưa cưới nhau. Em chỉ mới tạm nhận được tư cách vĩ đại làm sứ giả bảo vệ cô ấy thôi. Nhà cô ấy bán nhà, em có thể tham dự vào sao?" Minh Minh cười nói: "Lời của Đại Thiếu, anh Trương đã nghe thấy rồi đấy, việc mà cậu con rể tương lai còn không dám nhúng tay vào, em có thể nhúng tay vào được sao? Em và Hinh Hinh chỉ là bạn bè bình thường. Việc nhà cô ấy bán nhà có thể nói cho người ngoài như em sao? Anh Trương, em đi mua cho anh chai Cô-ca-co-la mát nhé." Nói xong, cậu kiền định chuồn ra ngoài, bị anh Trương mắng: "Đứng lại! Quay lại đây! Vương Hinh, cô không định nói với tôi cô không biết gì về việc bán nhà đấy chứ?" Vương Hinh cười hì hì, nói: "Anh Trương, quả thực em cũng không rõ lắm. Em vốn không muốn để Tôn Đại Lâm ở căn nhà đó, nhưng bố em vì chị họ, cứ ép em bán căn nhà đó. Em nói, bố không nghe, ông gọi em đi kí tên hôm chuyển nhượng, còn những việc khác, em không hay biết gì cả. Nhưng, thật không ngờ, mẹ Đại Lân lại lừa đảo cả nhà em. Anh Trương, các anh đã bắt bà già chết tiệt đó chưa?"
"Tôi sẽ điều tra cho rõ, ba cô cậu cứ liệu hồn đấy, thật thà một chút, chuyện các cô cậu đánh nhau ẩu đả còn coi là chuyện nhỏ, nếu như thực sự điều tra ra các cô cậu lừa đảo, là phải ngồi tù hứ không bỡn đâu." Anh Trương giận dữ nói xong, cầm cốc trà lên định uống, phát hiện ra không còn nước, Minh Minh nhanh tay nhanh mắt vội đón lấy cốc đi rót nước cho anh Trương. Minh Minh đặt cốc nước xuống trước mặt anh Trương, cười nói: "Em hiểu rồi anh Trương, bọn em thực sự không biết gì về việc này."
Thúy Thúy đã trở về, hơi gầy đi một chút. Phó giám đốc Hàn đi đón. Trên xe, cô ta đã muốn Thúy Thúy đưa tài liệu cho mình, để đưa đến ngay cho Dương Chiến. Thúy Thúy nói vẫn chưa sắp xếp lại được, lật giở một đống tài liệu hỗn độn trong tay. Phó giám đốc Hàn đành chịu, đưa đống lộn xộn này cho Dương Chiến, chẳng khác gì muốn bị mắng té tát.
Tối hôm đó, Đại Lâm nôn nóng muốn kéo Thúy Thúy lại để thơm, nhưng Thúy Thúy không thèm để ý đến. Đại Lân chưng hửng đành tiếp tục công việc nấu cơm quét dọn nhà trong nhà nhà mẹ vợ. Sau bữa tối, Đại Lâm muốn đưa Thúy Thúy về nhà, Thúy Thúy cứ nghĩ đến mẹ Đại Lâm là nỗi căm hận lại trào dâng, nhất quyết không về. Mẹ Thúy Thúy đành nói với Đại Lâm: "Thúy Thúy mệt rồi, con cứ về trước đi, ngày mai hẵng hay." Đại Lâm ỉu xìu ra về. Ngày hôm sau, Thúy Thúy đến bệnh viện thăm dượng. Vương Hinh kể cho Thúy Thúy biết chuyện mẹ Đại Lâm lại lấy đi của nhà cô vạn tệ. Thúy Thúy giận đến nỗi mắt đỏ hoe, không biết thể hiện nỗi phẫn uất của cô ra sao. Bố Vương Hinh nhấp nháy mắt với cô, cười nói: "Cô bé ngốc, cứ tin dượng, nếu con ly hôn, dượng sẽ có cách lấy lại số tiền vạn tệ mà mẹ Đại Lâm lấy đi. Ha...ha..." Thúy Thúy há to miệng, sau đó bật cười.
Mấy hôm sau, Thúy Thúy giao nộp lại cho Tổng giám đốc Ngô những tài liệu cô đã sắp xếp lại, Tổng giám đốc Ngô xem qua một lượt, dặn dò in ra mấy bản, lập tức hẹn Dương Chiến đến đàm phán. Sau đó, tranh thủ thời gian gọi Thúy Thúy đến phòng làm việc, đưa cho cô một phong bì dày, trong đó là vạn tệ. Tổng giám đốc Ngô nói tài liệu của Thúy Thúy rất đầy đủ toàn diện, đây chắc chắn có thể là đòn đau với Dương Chiến, Thúy Thúy phải mất bao tâm huyết điều tra nghiên cứu mới hoàn thành được, chắc chắn đã vất vả nhiều, sô tiền thưởng vạn này là để khẳng định biểu hiện tốt của Thúy Thúy trong công việc. Thúy Thúy vui lắm, về nhà đưa hết số tiền cho mẹ. Ngày hôm sau, mẹ Đại Lâm gọi điện đến hẹn mẹ Thúy Thúy cùng đi chợ, khi hai bà nghỉ chân lúc đẩy xe hàng của siêu thị, mẹ Đại Lâm giả vờ hỏi han chuyện gia đình, nói: "Chị à, Thúy Thúy đã về rồi, tôi và Đại Lâm rất nhớ nó, cứ nghĩ đến việc con dâu ở ngoài vất vả, lòng tôi lại đau thắt lại... Tiền hỗ trợ công tác phí lần này của Thúy Thúy chắc cũng không ít nhỉ?" Mẹ Thúy Thúy vốn tính thật thà, nói: " Không có tiền hỗ trợ công tác phí, nhưng lãnh đạo nói Thúy Thúy làm tốt, thưởng cho những vạn tệ." "A! Một vạn tệ?" Con tim trong lồng ngực mẹ Đại Lâm đập rộn ràng.
Anh Trương vẫn bận tối tăm mặt mũi để tìm kiếm tung tích vạn tệ, anh còn đến bệnh viện hỏi bố Vương Hinh nhưng chẳng hỏi được ra điều gì có giá trị. Ngược lại, bố Vương Hinh mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại, giục anh mau bắt mẹ Đại Lâm - người đàn bà lừa đảo này lại. Đồng thời, bố Vương Hinh còn sai Vương Hinh mỗi ngày đi mua hai mươi quả dưa hấu đưa đến sở công an, nước ngọt và kem nhiều vô kể, đến nỗi cảnh sát phát ngại, luôn nói: "Đừng khách sáo, điều tra vụ án là trách nhiệm của chúng tôi, đừng đem dồ đến nữa." Nhưng ngày ngày Vương Hinh vẫn đều đem đến. Còn mẹ Đại Lâm thì đâu nỡ bỏ tiền ra mua nước ngọt và kem cho cảnh sát. Thủ đoạn duy nhất của bà là xin nghỉ việc, hàng ngày đến sở công an, cầm khăn tay lau nước mắt, giục giã anh Trương mau tìm lại số tiền vạn tệ cho bà. Khóc lóc chán rồi, nhân lúc Vương Hinh không ở đó, lẻn ăn dưa hấu Vương Hinh mua, ăn đến nấc nghẹn. Còn nôn cả dưa hấu vào thùng rác. Thế nhưng, do tâm trạng buồn bực, không còn mấy sức lực, đến nôn cũng không chuẩn, nôn đầy dưa hấu xuống sàn, cảnh sát nhìn thấy đều chau mày bực bội. Ăn xong dưa hấu, bà lại ăn lấy ăn để kem và nước ngọt Vương Hinh mua. Bà là một người tằn tiện, bình thường không dám mua những thứ đồ "xa xỉ" này, bây giờ được ăn uống miễn phí thì bà phải cố mà ăn cho no, không thì thật có lỗi với bản thân quá. Lâu dầnm thái độ và hành vi này của mẹ Đại Lâm khiến cho mọi người đều khinh ghét!
Cảnh sát cũng là con người, cũng có tình cảm, người nào đối xử tốt với họ, họ cũng biết cảm kích, và tất nhiên họ cũng biết cảm thấy bực bội với những kẻ đáng ghét. Vụ án vẫn chưa điều tra ra, cả hai bên đều ở diện bị tình nghi, họ cùng chỉ trích, tố cáo đối phương là kẻ lừa đảo và trước tình hình này, nhà Vương Hinh có biểu hiện như thế nào, mẹ Đại Lâm có phản ứng ra sao, mọi người đều hiểu rõ.
Bố Vương Hinh cũng muốn nhân cơ hội này để vương Hinh có mối quan hệ tốt với nơi có quyền thế, quen biết thêm một số người sau này có thể giúp đỡ cô. Bố Vương Hinh cũng đã bước vào tuổi xế chiều, nhưng Vương Hinh hãy còn nhỏ, con đường phía trước còn dài lắm, mọi việc kinh doanh buôn bán sau này phải do mình cô gánh vác. Dạo này, cô gái Vương Hinh sôi nổi vui vẻ, miệng lưỡi ngọt ngào cứ ra ra vào vào sở công an suốt, dần dà trở nên thân quen với các anh chị cảnh sát, sẽ chỉ có lợi cho con đường của cô sau này. Bố Vương Hinh vẫn luôn không đồng tình với cách giáo dục con cái của bố mẹ Thúy Thúy, nói họ đã chà đạp lên con trẻ. Bố mẹ Thúy Thúy luôn nhốt con trong nhà, tan học phải về nhà đúng giờ, không được chậm trễ một phút, muộn một chút là mẹ Thúy Thúy cuống cuồng đi tìm, không cho Thúy Thúy tiếp xúc với người khác, đến nỗi Thúy Thúy gần như chỉ tiếp xúc với một vài người con trai. Vừa lên đại học, không có ai quản lý, liền lao đầu vào lưới tình hồ điệp của Tôn Đại Lâm. Bố Vương Hinh khuyến khích con cái ra ngoài xã hội, ông ở chỗ khuất theo dõi tất cả mọi hành động của cô. Khi con trẻ gặp khó khăn, ông khuyến khích trẻ tự nghĩ cách, dũng cảm đối diện. Cho nên, việc Vương Hinh gặp gỡ Đại Thiếu, ông rất hài lòng, Đại Thiếu mặt mày sáng sủa, lương thiện, thẳng thắn, bố mẹ đều là dân trí thức, sau đó kinh doanh phát tài, ngay cả ông bà nội ngoại cũng đều là gia đình học thức. Đem so sánh, Thúy Thúy đã gặp phải loại gia đình kiểu gì chứ...
Mẹ Đại Lâm vẫn ngày ngày để bụng đói đến sở công an ăn no nê rồi mới về nhà, còn lớn giọng nói, dù sao vạn đó cũng là bị gia đình Vương Hinh lừa lấy mất, đợi căn nhà được sửa xong, bà sẽ dọn vào, ai dám cản bà, bà sẽ liều cái mạng già này với hắn. Kẻ mạnh không cần phải giải thích! Ngoài ra, vạn tệ tiền thưởng của Thúy Thúy khiến bà vô cùng kích động, bà không thể ngờ cô con dâu bà lạ có thể đẻ ra trứng vàng! Chỉ loáng cái đã kiếm được vạn tệ, bằng con trai bà làm cả năm trời.
Hai mươi vạn tệ của bà không còn nữa, tiền lãi ngân hàng hàng tháng vẫn phải trả, mẹ Đại Lâm nói với con trai phải làm thế nào. Đại Lâm lúng túng "Không hay lắm mẹ ạ, bây giờ Thúy Thúy còn chẳng buồn nhìn mặt con, con đến đòi tiền, cô ấy liệu có thể đưa cho con sao?" Mẹ Đại Lâm trừng mắt chửi: "Thật là đồ vô dụng! Con biết gì chứ? Tiền của Thúy Thúy là tài sản chung của hai vợ chồng, tiền của nó là tiền của con, chính là tiền của mẹ! Thật là đầu óc chậm tiến! Mấy hôm nữa, con hãy nghĩ cách lấy được cái thẻ ATM tiền lương của Thúy Thúy, nếu không, nó sẽ đưa hết tiền cho mẹ nó cả! Nó là vợ con, việc gì cũng phải nghe con! Nếu không nghe, thì đuổi cổ ra khỏi cửa cho sớm?" Đại Lâm cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, rất e dè, không dám đi đòi. Mẹ Đại Lâm không chiều theo tật xấu của con rai, hôm đó, sau bữa tối, bà ép Đại Lâm đến nhà Thúy Thúy. Bố mẹ Thúy Thúy chào hỏi nhiệt tình, bê đĩa dưa hấu ra mời. Thúy Thúy lạnh lùng nhìn hai mẹ con họ, không nói lời nào. Mẹ Đại Lâm cười hồ hởi: "Con dâu à, những ngày qua, mẹ nhớ con lắm, nhìn kìa, đi công tác có một lần mà đã gầy thế này, mẹ xót ruột lắm..." Thúy Thúy nhìn bà bằng ánh mắt sắc như dao, đằng đằng sát khí, vẫn không nói gì. Mẹ Thúy Thúy đẩy nhẹ cô: "Còn ngẩn người ra đấy àlm gì?" Thúy Thúy từ từ bước đến trước mặt mẹ Đại Lâm, bất chợt giơ tay ra tát mạnh vào mặt mẹ Đại Lâm. Lúc đó, mẹ Đại Lâm đang ngồi trên ghế sô-fa ăn dưa hấu, không hề có chút đề phòng nào. Thúy Thúy từ trên cao, lấy hết sức tát, liền một hơi mấy cái liền, mất khoảng một phúc, mọi người mới kịp phản ứng, Đại Lâm hét một tiếng, rồi lao đến bóp cổ Thúy Thúy. Mẹ Thúy Thúy không thể ngờ được rằng cô con gái thật thà nhút nhát lại dám ra tay đánh người, hơn nữa lại là đánh mẹ chồng mình, bỗng chốc chân tay mềm nhũn, kinh hãi đến độ không thốt nên lời. Mẹ Đại Lâm ngẩn người ôm lấy mặt, miếng dưa hấu trong miệng bị đánh rơi xuống đất. Thúy Thúy luôn thật thà chất phác không ngờ lại ra tay tặng cho bà mấy cái bạt tai, hơn nữa còn vô duyên vô cớ, không có dấu hiệu gì, bà không kịp phản ứng.
Lúc này bố Thúy Thúy nhìn thấy con gái đang ra sức giãy giụa vì bị Đại Lâm bóp chặt cổ, cuống quá, ông đâu có thời gian để phân tích xem hành vi vừa rồi của Thúy Thúy là đúng hay sai. Tóm lại, dám đánh con gái ông trước mũi ông là điều không chấp nhận được! Ngay lúc đó, bố Thúy Thúy giảng cho Đại Lâm một cú đấm từ góc nghiêng mặt, Đại Lâm liền ngã nhào, kéo cả Thúy Thúy ngã theo. Bố thúy Thúy vạm vỡ, sức khỏe cường tráng, Đại Lâm mặc dù trẻ tuổi, nhưng vừa gầy vừa nhỏ, không phải là đối thủ. Sau đó, bố Thúy Thúy nổi giận lôi đình, một tay nhấc Đại Lâm lên giống như nhấc một thằng oắt con, mở cửa vứt anh ra ngoài, chửi theo: "Tao còn thấy mày đánh con gái cưng của tao, tao sẽ xé xác mày! Quân khốn nạn!" Mẹ Đại Lâm thấy Đại Lâm bị đánh, còn bị ném ra ngoài, vội đến kéo, mẹ Thúy Thúy cũng muốn đi khuyên giải, bà hất tay đẩy mẹ Thúy Thúy, chân mẹ Thúy Thúy vấp vào chân bàn, ngã nhào. Thúy Thúy thấy mẹ bị đánh, máy bốc lên đầu, không nghĩ được gì, cầm tấm nệm trên ghế sô-fa ập lên người mẹ Đại Lâm, khiến bà không thở được, tay chân hoảng loạn giãy giụa. Mẹ Thúy Thúy thấy vậy càng run rẩy hơn, không bò nổi, chỉ hét: "Thúy Thúy, dừng tay, bà ấy là mẹ chồng con mà! Thật là nghiệp chướng!"
Bố Thúy Thúy chửi Đại Lâm xong, quay người lại thấy tiếng kêu thảm thiết của vợ, vội đóng cửa quay vào phòngm phát hiện thấy mẹ Đại Lâm đã không còn nhúc nhích gì nữa, ông sợ xảy ra án mạng, vội vàng kéo Thúy Thúy ra. Nhưng Thúy Thúy hai tay cứng như hai gọng kìm, không động đậy, mẹ Thúy Thúy gắng gượng bò dậy, cùng hiệp lực với bố Thúy Thúy, khó khăn lắm mới kéo được Thúy Thúy ra. Mẹ Thúy Thúy khói hỏi con gái: "Con sao vậy. con muốn giết người à?" Đôi mắt Thúy Thúy trống rỗng, nhìn vào mặt mẹ, anh smắt vô hồn, không nói gì. Mẹ Thúy Thúy nhìn thấy bộ dạng Thúy Thúy như bị điên loạn, sợ quá khóc nấc lên. Mẹ Đại Lâm nằm dưới đất, sắc mặt nhợt nhạt, không còn hơi thở.