Thứ Ba, sau khi tan học, trong lúc đang trên đường ra ngoài để gặp Vee - nó đã trốn học để đi chơi với Rixon nhưng hứa sẽ quay lại trường vào buổi trưa để đưa tôi về nhà, thì điện thoại của tôi báo có tin nhắn. Tôi mở tin nhắn đúng lúc Vee gọi to tên tôi từ bên kia đường.
”Này, cưng! Lại đây!”
Tôi bước đến chỗ chiếc xe của Vee đang đỗ bên lề đường và đứng khoanh tay trên khung cửa sổ mở. “Thế nào? Việc này có đáng không?”
”Trốn học ấy hả? Dĩ nhiên là có. Rixon và mình đã dành cả buổi sáng nay để chơi Xbox ở nhà cậu ấy. Trò Halo 2.” Nó đưa tay mở cửa bên ghế hành khách.
”Nghe có vẻ “lãng mạn” nhỉ,“ tôi nói, trèo vào xe.
”Đừng chỉ trích trước khi cậu thử nó. Những trò bạo lực thực sự khiến người ta hưng phấn đấy.”
”Hưng phấn? Liệu còn điều gì mình nên biết không?”
Vee nở một nụ cười rạng rỡ. “Bọn mình đã hôn nhau. Ôi trời, tuyệt lắm. Ban đầu rất chậm rãi và nhẹ nhàng, sau đó thì Rixon thực sự đắm đuối...”
”Thôi được rồi!” Tôi nói to, ngắt lời nó. Phải chăng tôi cũng đã ngớ ngẩn thế này khi trước đây Patch và tôi ở bên nhau còn Vee là kẻ bị cho ra rìa? Tôi hy vọng là không phải. “Bây giờ đi đâu đây?”
Nó cho xe chạy.“Mình chán học rồi. Mình muốn tạo cho cuộc sống của mình thêm một chút thú vị, và điều đó sẽ không xảy ra khi mà mình cứ chúi mũi vào sách vở.”
”Cậu định đi đâu?”
”Bãi biển Old Orchard. Mình đang muốn tận hưởng chút ánh mặt trời và cát. Hơn nữa, da mình cũng cần được tắm nắng.”
Bãi biển Old Orchard có vẻ rất tuyệt. Có một cầu tàu dài vươn ra đến tận mặt nước, một công viên giải trí trên biển, bắn pháo hoa và khiêu vũ sau khi trời tối.
Nhưng thật không may, đành phải để dành bãi biển đó cho lần sau vậy.
Tôi lắc lắc điện thoại của mình.
”Tối nay chúng ta có kế hoạch rồi.”
Vee ngó sang để đọc tin nhắn và nhăn mặt. “Tin nhắn nhắc nhở về bữa tiệc của Marcie? Thật à? Mình không biết hai người lại thân nhau cơ đấy.”
”Nó bảo mình rằng bỏ lỡ bữa tiệc của nó là cách tốt nhất để phá hỏng cuộc sống giao du của mình.”
”Nó là một đứa lẳng lơ. Bỏ lỡ bữa tiệc của nó là cách tốt nhất để hoàn thiện cuộc đời mình.”
”Cậu nên cân nhắc lại, bởi vì mình sẽ đến đó - và cậu sẽ đi với mình.”
Vee dựa lưng vào ghế, tay nó trở nên cứng nhắc trên vô lăng. “Nó có âm mưu gì vậy? Tại sao nó lại mời cậu?”
”Mình và nó ngồi cạnh nhau ở lớp Hóa.”
”Có vẻ cậu đã quên chuyện vết bầm trên mắt nhanh đến chóng mặt ấy nhỉ.”
”Mình cần phải có mặt ở nhà nó ít nhất là trong một tiếng đồng hồ. Với tư cách bạn cùng bàn của nó trong lớp học Hóa,“ tôi nói thêm.
”Ý cậu là lý do khiến chúng ta lê xác đến dự bữa tiệc nhà Marcie tối nay là vì sáng nào cậu cũng ngồi cạnh nó trong lớp học Hóa.” Vee nhìn tôi với ánh mắt của một kẻ biết thừa là tôi nói dối.
Tôi biết đó là một lời giải thích không thỏa đáng, nhưng nó cũng chẳng vô lý bằng sự thực. Tôi cần chắc chắn rằng Patch đã đến với Marcie. Khi tôi chạm vào vết sẹo của anh hai hôm trước và thâm nhập vào ký ức của anh, anh có vẻ dè dặt với Marcie. Trước khi họ hôn nhau, anh ấy thậm chí còn cộc lốc với nó. Tôi vẫn còn chưa biết tình cảm anh dành cho nó ra sao. Nhưng nếu anh đến với nó, tôi sẽ dễ dàng làm điều tương tự hơn. Nếu tôi xác định được rằng Patch và Marcie có quan hệ tình cảm, tôi sẽ ghét anh. Và tôi muốn ghét anh. Vì lợi ích của cả hai chúng tôi.
”Cậu đúng là một kẻ nói dối không biết ngượng,“ Vee nói.
”Đây không phải là chuyện về cậu và Marcie. Đây là chuyện về Patch và Marcie. Cậu muốn tìm hiểu xem giữa họ đang xảy ra chuyện gì.”
Tôi vung tay lên trời. “Phải! Có gì là không đúng nào?”
”Ôi trời,“ nó nói, lắc lắc đầu, “cậu đúng là một kẻ thích tự hành xác mình.”
”Mình nghĩ bọn mình có thể lẻn vào phòng nó. Để xem liệu bọn mình có tìm thấy bằng chứng gì chứng tỏ họ đang ở bên nhau không.”
”Chẳng hạn như bao cao su đã qua sử dụng á?”
Đột nhiên tôi thấy lợm giọng. Tôi không hề nghĩ đến việc đó. Họ đang ngủ với nhau? Không. Tôi không tin. Patch sẽ không đối xử với tôi như thế. Không phải với Marcie.
”Mình biết!” Vee nói. “Chúng ta có thể lấy trộm nhật ký của nó!”
”Quyển nhật ký nó vẫn mang theo bên người từ năm thứ nhất à?”
”Cái quyển mà so với nó, tờ National Enquirer chỉ là một loại báo lá cải nhạt nhẽo ấy,“ Vee nói, vẻ hân hoan một cách khác lạ.
”Nếu có chuyện gì xảy ra giữa Marcie và Patch, nó sẽ được ghi trong quyển nhật ký.”
”Mình không biết đâu.”
”Ôi, thôi nào. Chúng ta sẽ trả lại nó khi nào xong việc. Sẽ không sao đâu mà.”
”Bằng cách nào? Vứt quyển nhật ký vào hiên nhà nó rồi bỏ chạy à? Nó sẽ giết chúng ta nếu nó phát hiện chúng ta là kẻ lấy trộm.”
”Chắc chắn rồi. Ném quyển nhật ký lên hiên nhà nó, hoặc là lấy trộm cuốn nhật ký trong bữa tiệc, đọc nó ở đâu đó và trả lại chỗ cũ trước khi chúng ta ra về.”
”Đó có vẻ là một việc sai trái.”
”Chúng ta sẽ không kể với ai những điều chúng ta đã đọc được. Đó sẽ là bí mật của chúng ta. Sẽ chẳng có gì sai trái nếu không ai bị tổn thương.”
Tôi vẫn không tán thành việc lấy cắp cuốn nhật ký của Marcie, nhưng tôi có thể nhận ra Vee sẽ không chịu từ bỏ ý định đó. Điều quan trọng nhất là thuyết phục nó đồng ý đến bữa tiệc với tôi.
Tôi không chắc mình có đủ can đảm đến đó một mình. Đặc biệt là vì tôi không có một người bạn nào ở đó. Vì thế tôi nói: “Vậy tối nay đến đón mình nhé?”
”Ok. Này, chúng ta có thể đốt phòng nó trước khi rời đi không nhỉ?”
” Không. Nó không thể biết bọn mình lẻn vào phòng nó đâu.”
”Ừ, nhưng mình không phải là kẻ khéo che đậy cho lắm.”
Tôi quay sang bên, nhướng lông mày. “Cậu không đùa đấy chứ?”
Hơn chín giờ, Vee và tôi leo lên đồi dẫn đến khu nhà Marcie. Bản đồ kinh tế xã hội của Coldwater rất dễ xác định bằng một phép thử đơn giản: Thả một viên bi ở bất cứ con phố nào trong thị trấn. Nếu viên bi lăn xuống, bạn là người thượng lưu.
Nếu viên bi không lăn chút nào, bạn là người trung lưu. Và nếu viên bi bị mất hút trong một đám sương mù ẩm ướt trước khi bạn có cơ hội nhìn xem nó có lăn hay không, bạn là... ừm, bạn là hàng xóm của tôi. Ở một nơi xa xôi hẻo lánh.
Vee lái chiếc Neon lên đồi. Khu nhà Marcie cổ kính hơn, với những cây cổ thụ xòe bóng mát trên phố, che hết ánh trăng. Các ngôi nhà đều có sân vườn được thiết kế đẹp mắt và những lối xe chạy hình bán nguyệt. Chúng mang phong cách kiến trúc của thuộc địa Georgia; mọi ngôi nhà đều có màu trắng với các khung cửa màu đen. Vee đã hạ kính cửa chiếc Neon xuống, và từ xa xa, chúng tôi nghe thấy tiếng nhạc hip-hop om sòm.
”Địa chỉ nhà nó là thế nào nhỉ?” Vee hỏi, nheo mắt nhìn qua kính chắn gió. “Mấy ngôi nhà này cách xa đường quá, mình không thể đọc được số nhà trên các ga-ra.”
”1220 phố Brenchley.”
Chúng tôi đến một giao lộ và Vee rẽ vào phố Brenchley. Tiếng nhạc càng lúc càng ầm ĩ hơn, và tôi cho rằng chúng tôi đã đi đúng hướng. Những chiếc ô tô nối đuôi nhau đỗ dọc hai bên đường. Khi chúng tôi đi qua một căn nhà để xe đã được tu sửa lại rất đẹp, tiếng nhạc lớn chưa từng thấy, làm rung chuyển cả chiếc Neon.
Hàng đàn người đang băng qua bãi cỏ, ùa vào nhà. Nhà của Marcie. Chỉ cần nhìn qua ngôi nhà một lần, tôi đã phải băn khoăn tại sao nó lại đi ăn cắp đồ ở cửa hàng. Vì cảm giác hồi hộp của việc đó? Hay vì nó muốn thoát khỏi cái hình ảnh đã được ghi tạc một cách hoàn hảo và cẩn thận của bố mẹ nó?
Tôi không nghĩ về chuyện đó được lâu. Lòng tôi chợt đau nhói. Đỗ trên lối xe chạy là chiếc Jeep Commander màu đen của Patch. Rõ ràng anh là người đến đầu tiên. Có lẽ anh đã ở một mình trong nhà cùng Marcie trước khi bữa tiệc bắt đầu. Làm gì thì tôi không muốn biết. Tôi hít một hơi thật sâu và tự nhủ rằng tôi có thể chịu được chuyện này. Chẳng phải đây chính là bằng chứng mà tôi đến để tìm kiếm sao?
”Cậu đang nghĩ gì thế?” Vee hỏi, mắt nó cũng dán chặt vào chiếc Commander khi chúng tôi lái xe qua.
”Mình buồn nôn.”
”Nôn đầy ra tiền sảnh nhà Marcie ý. Nhưng mình hỏi thật nhé. Cậu không sao khi Patch cũng ở đây chứ?”
Tôi nghiến chặt răng, cằm hơi hất lên. “Marcie mời mình đến đây tối nay mà. Mình cũng có quyền tới đây như Patch vậy. Mình sẽ không để cho anh ta sai khiến mình đi đâu và làm gì.” Thật nực cười, vì đó chính là điều tôi đang làm.
Cửa trước nhà Marcie để ngỏ, dẫn vào một cái tiền sảnh lát cẩm thạch tối om chật kín những thân người đang lắc lư theo điệu nhạc của Jay-Z. Tiền sảnh nối liền với một phòng khách lớn với trần cao và đồ đạc thời Victoria. Tất cả bàn ghế, bao gồm bàn uống cà phê, đều đang có người ngồi. Vee chần chừ ở ngưỡng cửa.
”Hãy dành một phút để chuẩn bị tinh thần đã,“ nó hét gọi tôi qua tiếng nhạc. “Ý mình là, nơi này sẽ có đầy những thứ liên quan đến Marcie. Chân dung của Marcie, đồ đạc của Marcie, mùi của Marcie. Nhắc đến ảnh chân dung, chúng ta phải cố tìm được vài bức ảnh cũ của gia đình nó. Mình muốn xem mười năm trước trông bố Marcie như thế nào. Khi những mẩu quảng cáo về đại lý của ông ta xuất hiện trên ti vi, mình không biết ông ta trông trẻ đến thế vì phẫu thuật thẩm mỹ hay tại ông ta được trang điểm quá kỹ.”
Tôi tóm lấy tay nó và kéo nó về phía tôi. “Cậu không được bỏ rơi mình lúc này.”
Vee nhìn săm soi quanh phòng, cau mày. “Thôi được, nhưng mình cảnh cáo cậu, nếu mình thấy một chiếc quần lót thôi, mình sẽ ra khỏi đây ngay lập tức. Tương tự với những chiếc bao cao su đã dùng rồi.”
Tôi định nói, nhưng rồi lại thôi. Khả năng nhìn thấy hai thứ đó là khá cao, và tốt nhất tôi không nên chấp nhận điều kiện của nó.
Nhờ Marcie mà tôi không phải tranh cãi gì thêm, nó đang õng ẹo hiện ra từ bóng tối, tay cầm một cái bát dùng để pha rượu punch. Nó nhìn hai chúng tôi, vẻ khó chịu. “Mời cậu,“ nó bảo tôi, “nhưng tôi không mời cô ta.”
”Tôi cũng rất 'vui' khi gặp cậu,“ Vee nói.
Marcie nhìn Vee chằm chặp từ đầu đến chân. “Chẳng phải cậu vẫn thường áp dụng cái trò ăn kiêng dựa theo màu sắc ngớ ngẩn đó sao? Tôi thấy có vẻ cậu đã bỏ cuộc ngay cả trước khi bắt đầu.” Nó nhìn sang tôi. “Còn cậu. Con mắt thâm tím đẹp lắm.”
”Cậu nghe thấy gì không, Nora?” Vee hỏi. “Mình nghĩ mình nghe thấy gì đó.”
”Cậu nghe thấy gì đó thật,“ tôi đồng ý.
”Có phải... tiếng chó xì hơi không nhỉ?” Vee hỏi tôi.
Tôi gật đầu. “Mình nghĩ vậy.”
Marcie nheo mắt. “Này, này.”
”Lại nữa rồi,“ Vee nói. “Con chó này bốc ra thứ mùi kinh khủng thật. Có lẽ chúng ta nên cho nó uống thuốc Tums.”
Marcie dúi cái bát
dùng để pha rượu punch vào chúng tôi.
”Quyên góp đi. Không ai vào mà không góp tiền.”
”Cái gì?” Vee và tôi đồng thanh kêu lên.
”Q-u-y-ê-n g-ó-p. Cậu không nghĩ tôi vô cớ mời cậu đến đây chứ? Tôi cần tiền mặt của các cậu. Đơn giản thế thôi.”
Vee và tôi nhìn vào cái bát, lúc đó đã ngập đầy những tờ đô-la.
”Cậu cần tiền để làm gì?” Tôi hỏi.
”May đồng phục mới cho đội cổ vũ. Đội cổ vũ muốn có những bộ đồng phục khoe được vùng eo để trần, nhưng nhà trường quá ki bo nên không chịu chi tiền, vì vậy tôi đành phải đi quyên tiền.”
”Hay đấy,“ Vee nói. “Đội cổ vũ nên đổi tên thành đội vũ nữ.”
”Đủ rồi đấy!” Marcie nói, mặt nó sa sầm lại. “Các cậu có muốn vào hay không? Các cậu phải đóng hai mươi đô-la. Nếu còn bình luận gì thêm, tôi sẽ nâng phí vào cửa lên bốn mươi đô-la.”
Vee huých tay tôi. “Mình không tự nguyện đến đây. Vì thế cậu trả tiền đi.”
”Mỗi người mười đô nhé?” Tôi đề nghị.
”Không. Đây là ý kiến của cậu. Cậu phải trả tiền.”
Tôi quay sang nhìn Marcie và mỉm cười. “Hai mươi đô-la thì nhiều quá,“ tôi mặc cả.
”Ừ, nhưng hãy nghĩ xem trông tôi sẽ tuyệt thế nào trong bộ đồng phục đó chứ,“ Marcie nói.
”Tôi phải gập bụng năm trăm cái mỗi tối để có thể thu gọn vòng eo của mình từ sáu mươi ba phân rưỡi xuống còn sáu mươi mốt phân trước khi khai giảng. Tôi không thể béo thêm dù chỉ một chút nếu tôi muốn mặc áo hở bụng.”
Tôi không dám làm ô uế đầu óc mình với hình ảnh Marcie trong một bộ đồng phục đầy khêu gợi của đội cổ vũ, và nói, “Mười lăm đô-la thì sao?”
Marcie chống một tay lên hông và ra vẻ chuẩn bị đóng cửa.
”Thôi được, bình tĩnh nào, bọn tôi sẽ trả tiền,“ Vee nói, thò tay vào túi sau. Nó nhét một nắm tiền vào trong cái bát, nhưng vì tối quá nên tôi chẳng thấy được số tiền đó là bao nhiêu. “Cậu nợ mình như chúa Chổm rồi đấy,“ nó bảo tôi.
”Tôi phải đếm tiền trước đã,“ Marcie nói, thọc tay vào bát, cố gắng moi số tiền của Vee lên.
”Tôi cho rằng con số hai mươi là quá cao để cậu có thể đếm,“ Vee nói. “Rất tiếc.”
Marcie lại nheo mắt, rồi nó quay gót và mang cái bát trở vào trong nhà.
”Cậu đưa nó bao nhiêu thế?” Tôi hỏi Vee.
”Chẳng bao nhiêu cả. Mình ném vào đó một cái bao cao su.”
Tôi nhướng mày. “Cậu mang theo bao cao su từ bao giờ thế?”
”Mình nhặt được một cái ở bãi cỏ trên đường vào đây. Biết đâu Marcie sẽ dùng nó. Vậy thì mình đã góp phần ngăn cản sự đóng góp của Marcie vào quỹ gene rồi.”
Vee và tôi bước hẳn vào trong nhà. Trên một cái ghế dài ở phòng khách, vài cặp đôi đang quấn lấy nhau như một đống kẹp giấy. Giữa phòng chật kín những thân hình đang nhảy múa. Cuối phòng khách có một cái cửa vòm dẫn vào bếp, nơi mọi người đang uống rượu và cười đùa. Chẳng ai để ý đến Vee hay tôi, và tôi cố gắng củng cố lại tinh thần khi nhận ra rằng việc lẻn vào phòng Marcie sẽ không khó như tôi nghĩ. Vấn đề là, tôi đang bắt đầu nghĩ rằng tối nay tôi không đến đây để đột nhập vào phòng Marcie và tìm bằng chứng rằng nó đang hẹn hò với Patch. Thực tế thì, tôi đang nghĩ rằng tôi đến đây vì tôi biết Patch sẽ ở đây. Và tôi muốn gặp anh.
Có vẻ như tôi sắp có được cơ hội của mình. Patch xuất hiện ở cửa bếp nhà Marcie, mặc một cái áo polo đen và quần jean sẫm màu. Tôi không quen quan sát anh từ xa. Mắt anh đen thăm thẳm như màn đêm và tóc uốn quăn sau tai như thể lâu rồi chưa được cắt.
Anh có một thân hình hấp dẫn phái nữ ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng thái độ của anh như muốn nói Tôi không sẵn sàng trò chuyện. Anh không đội mũ, chứng tỏ rằng Marcie vẫn đang cầm nó. Chẳng sao cả, tôi tự nhủ. Đó không còn là chuyện của tôi nữa. Patch có thể tùy ý đưa mũ của anh cho bất cứ ai. Chỉ vì anh chưa bao giờ cho tôi mượn mũ không có nghĩa là tôi phải đau lòng.
Jenn Martin, đứa con gái học cùng lớp Toán với tôi năm đầu tiên, đang trò chuyện với Patch, nhưng trông anh có vẻ lơ đãng.
Mắt anh nhìn quanh phòng khách, thận trọng, như thể anh không tin tưởng một ai ở đó. Tư thế của anh thoải mái nhưng chăm chú, như thể anh cho rằng chuyện gì đó sẽ xảy ra bất cứ lúc nào.
Trước khi mắt anh nhìn sang phía tôi, tôi ngoảnh mặt đi. Tốt nhất là không nên để anh bắt gặp tôi đang nhìn anh với vẻ hối hận và khao khát.
Anthony Amowitz mỉm cười và vẫy tôi từ bên kia phòng. Tôi máy móc cười lại. Chúng tôi học cùng lớp thể dục trong năm học này, và dù tôi chưa bao giờ nói chuyện với cậu ta quá mười câu, tôi vẫn thấy vui khi có ai đó tỏ ra mừng rỡ khi thấy tôi và Vee ở đây.
”Tại sao Anthony Amowitz lại cười với cậu như một gã ma cô vậy?” Vee hỏi.
Tôi đảo mắt. “Cậu gọi cậu ta là ma cô chỉ vì cậu ta ở đây. Nhà Marcie.”
”Ừ, thì sao?”
”Cậu ta dễ thương mà.” Tôi huých nó. “Mỉm cười đáp lại đi.”
”Dễ thương? Cậu ta đang hứng tình thì có.”
Anthony giơ cái cốc nhựa màu đỏ của cậu ta về phía tôi và hét lên gì đó, nhưng tôi khó mà nghe thấy được lời cậu ta qua tiếng nhạc.
”Gì cơ?” Tôi hỏi lại.
”Trông cậu tuyệt lắm!” Cậu ta nở một nụ cười ngớ ngẩn.
”Ôi trời,“ Vee nói. “Không chỉ là ma cô, mà còn là một tên ma cô say khướt.”
”Có lẽ cậu ta hơi say.”
”Say và hy vọng sẽ dụ được cậu vào một căn phòng ngủ trên gác.”
Ôi trời.
Năm phút sau, chúng tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ ngay gần cửa ra vào. Tôi đã vô tình bị đổ nửa lon bia vào giày, nhưng may mắn là không giẫm phải bãi nôn mửa nào. Tôi đang định bảo Vee đi khỏi chỗ cửa chính - dường như ai cũng chạy về phía đó ngay trước khi thổ ra những thứ trong dạ dày họ - thì Brenna Dubois tiến lại và giơ ra cho tôi một cái cốc nhựa màu đỏ.
”Cái này là dành cho cậu, lời thăm hỏi của chàng trai bên kia phòng.”
”Mình đã bảo mà,“ Vee ghé sang thì thầm.
Tôi liếc nhanh sang Anthony, cậu ta nháy mắt.
”Ừ, cảm ơn, nhưng tôi không hứng thú,“ tôi bảo Brenna. Tôi không biết nhiều lắm về các bữa tiệc, nhưng tôi biết mình không nên nhận những món đồ uống có nguồn gốc đáng ngờ. Theo như những gì tôi biết, nó đã được bỏ thuốc mê. “Hãy bảo với Anthony rằng tôi chỉ uống ở một cái lon chưa mở thôi.” Ôi chao. Tôi có vẻ còn ngốc nghếch hơn tôi tưởng.
”Anthony?” Mặt nó nhăn lại khó hiểu.
”Ừ, cái gã Anthony ma cô đó,“ Vee nói. “Cái gã biến cậu thành sứ giả ấy.”
”Cậu nghĩ Anthony đưa mình cái cốc này à?” Brenna lắc đầu. “Là anh chàng ở phía bên kia phòng cơ.” Nó quay lại chỗ Patch vừa đứng vài phút trước.“Ơ, lúc nãy anh chàng còn đứng đó mà. Mình nghĩ cậu ta bỏ đi rồi. Cậu ta thật hấp dẫn và mặc một cái áo đen, nếu điều đó giúp cậu có thêm chút thông tin.”
”Ôi trời,“ Vee lại nói, lần này thì thào.
”Cảm ơn,“ tôi bảo Brenna, chẳng còn cách nào khác đành nhận lấy cái cốc. Nó lẩn vào trong đám đông, và tôi đặt cái cốc hình như đựng Coke anh đào lên cái bàn kê đằng sau tôi. Phải chăng Patch đang cố gửi cho tôi một thông điệp? Nhắc tôi nhớ đến sự thất bại của tôi trong vụ đánh nhau ở Devil's Handbag, khi Marcie hất Coke anh đào vào người tôi, làm tôi ướt sũng?
Vee nhét thứ gì đó vào tay tôi.
”Cái gì thế?” Tôi hỏi.
”Bộ đàm. Mình mượn của anh mình đấy. Mình sẽ ngồi trên cầu thang và trông chừng cho cậu. Nếu có ai đó lên gác, mình sẽ thông báo ngay.”
”Cậu muốn mình lẻn vào phòng Marcie ngay bây giờ?”
”Mình muốn cậu lấy trộm quyển nhật ký.”
”Ừ, nhắc đến chuyện đó, mình đã đổi ý.”
”Cậu đùa đấy à?” Vee nói. “Cậu không thể bỏ dở việc này chỉ vì khiếp sợ được.
Hãy tưởng tượng xem trong cuốn nhật ký đó có chứa những gì. Đây là cơ hội lớn duy nhất của cậu để tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra giữa Marcie và Patch. Cậu không thể từ bỏ được.”
”Nhưng như thế là sai trái.”
”Sẽ chẳng có gì là sai trái nếu cậu lấy nó thật nhanh đến mức cảm giác tội lỗi không có thời gian mà ngấm vào người cậu.”
Tôi lườm nó.
” Tự nhủ cũng là một cách có ích đấy,“ Vee nói thêm. “Hãy nói thật nhiều lần với bản thân cậu rằng chuyện này chẳng có gì là sai trái cả, và cậu sẽ bắt đầu tin vào điều đó.”
”Mình sẽ không lấy quyển nhật ký đâu. Mình chỉ muốn... xem xét xung quanh. Và lấy lại cái mũ của Patch.”
”Mình sẽ trả cho cậu toàn bộ ngân quỹ hàng năm của tạp chí điện tử nếu cậu giao quyển nhật ký đó cho mình trong vòng ba mươi phút nữa,“ Vee nói, bắt đầu có vẻ bức thiết.
” Đó là lý do cậu muốn có quyển nhật ký sao? Để công bố trên tờ tạp chí điện tử?”
”Hãy cân nhắc điều đó. Nó có thể giúp mình làm nên sự nghiệp.”
”Không,“ tôi kiên quyết nói. “Cậu đúng là Vee 'tồi tệ'“.
Nó thở dài. “Ôi, rất đáng để thử mà.”
Tôi nhìn vào cái bộ đàm trong tay. “Tại sao chúng ta không nhắn tin?”
”Các điệp viên không nhắn tin.”
”Sao cậu biết họ không nhắn tin?”
”Thế sao cậu biết là họ có nhắn tin?”
Nhận thấy có tranh cãi nữa cũng vô ích, tôi nhét cái bộ đàm vào cạp quần.“Cậu có chắc là phòng của Marcie ở trên tầng hai không?”
”Bạn trai cũ của nó ngồi sau mình trong lớp Tây Ban Nha mà. Cậu ta nói với mình rằng mỗi đêm, vào lúc mười giờ đúng, Marcie sẽ cởi quần áo mà vẫn để đèn sáng.
Thi thoảng, khi cậu ta và đám bạn bè buồn chán, họ sẽ lái xe đến đây để xem cảnh tượng đó. Cậu ta nói Marcie không bao giờ vội vã, và lúc nó xong việc, cổ cậu ta đã cứng đờ vì ngửa lên quá lâu. Cậu ta cũng nói có một lần...”
Tôi đưa tay lên bịt tai. “Đủ rồi!”
”Này, nếu đầu óc mình bị ô nhiễm vì những chi tiết đó, mình cho rằng đầu óc cậu cũng nên bị như thế. Lý do mình biết tất cả những thông tin kinh tởm này là vì mình đang cố gắng giúp cậu.”
Tôi đưa mắt nhìn lên cầu thang. Tâm trạng tôi bỗng chốc trở nên nặng nề hơn nhiều so với ba phút trước đây. Tôi chưa làm gì cả, nhưng cảm giác tội lỗi đã dâng lên nghẹn ứ trong cổ họng. Tôi trở nên ti tiện đến mức lẻn vào phòng Marcie như thế này từ bao giờ? Từ lúc nào tôi đã để Patch làm tôi bối rối và xáo trộn như vậy?
”Mình lên gác đây,“ tôi nói, giọng yếu ớt. “Cậu trông chừng cho mình nhé?”
”Rõ.”
Tôi leo lên gác. Có một phòng tắm với sàn lát đá và mép tường gắn gờ trang trí.
Tôi đi dọc theo hành lang bên trái, đi ngang qua thứ trông có vẻ là phòng ngủ cho khách, và một phòng tập thể dục được trang bị một máy chạy bộ và máy tập đa năng. Tôi quay về chỗ cũ, lần này đi sang hành lang bên phải. Cánh cửa đầu tiên hé mở, và tôi nhòm vào bên trong. Phòng này có tông màu hồng - tường màu hồng, rèm màu hồng, và một chiếc chăn lông vịt màu hồng với những chiếc gối cũng màu hồng. Quần áo của nó vương vãi trên giường, sàn nhà và bàn ghế. Vài bức ảnh, to như tấm áp phích, được treo trên tường, và tất cả đều là cảnh Marcie đang tạo dáng đầy khêu gợi trong bộ đồng phục của đội cổ vũ Razorbills. Tôi bỗng thấy buồn nôn, rồi nhìn thấy cái mũ lưỡi trai của Patch trên bàn trang điểm. Tôi bước vào phòng, cuộn chiếc mũ lại và nhét nó vào túi sau. Bên dưới chiếc mũ, nằm trên bàn trang điểm là một chiếc chìa khóa ô tô. Nó là chìa khóa dự phòng, nhưng móc khóa có ghi chữ Jeep. Patch đã đưa Marcie một chiếc chìa khóa dự phòng của chiếc xe Jeep.
Tôi chộp lấy chiếc chìa khóa trên bàn trang điểm, nhét nó thật sâu vào túi sau bên kia. Khi làm thế, tôi cho rằng tôi có thể tìm thấy một thứ gì đó khác nữa thuộc về anh.
Tôi mở và đóng vài ngăn kéo ở bàn trang điểm. Tôi ngó xuống dưới gầm giường, tìm trong rương đựng tư trang trước khi lấy chồng và ngăn tủ quần áo trên cùng của Marcie. Cuối cùng tôi luồn tay xuống dưới tấm đệm trên giường của nó. Tôi lôi cuốn nhật ký ra. Cuốn nhật ký màu xanh nhỏ nhắn của Marcie, được đồn đại là chứa nhiều chuyện động trời hơn cả một tờ báo lá cải. Cầm cuốn nhật ký bằng hai tay, tôi cảm thấy một sự cám dỗ muốn mở nó. Marcie đã viết gì về Patch? Những chuyện bí mật gì đang được giấu trong những trang giấy đó?
Bộ đàm của tôi kêu loẹt xoẹt.
”Ôi, chết tiệt,“ Vee nói.
Tôi lôi bộ đàm ra khỏi cạp quần và nhấn nút trả lời. “Có chuyện gì thế?”
”Chó. Một con chó to. Nó vừa mới ì ạch đi vào phòng khách, hoặc bất kỳ cái tên nào cậu có thể gọi khoảng không gian rộng mênh mông này. Nó đang nhìn mình chằm chằm. Dường như là, đang nhìn thẳng vào mình.”
”Nó là loại chó gì?”
”Mình không cập nhật lắm về các loại chó, nhưng mình nghĩ đó là một con Doberman pinscher.
Mặt nó nhọn, cau có gầm ghè. Nó rất giống Marcie, nếu điều đó giúp cậu hình dung dễ dàng hơn. Ố ồ. Tai nó vừa mới vểnh lên. Nó đang tiến về phía mình. Mình nghĩ nó là một trong những con chó có tài ngoại cảm. Nó biết mình không chỉ ngồi không ở đây.”
”Cứ bình tĩnh...”
”Cút đi, chó, tao bảo cút đi! “
Tiếng gầm gừ không thể nhầm lẫn của một con chó to vọng qua bộ đàm.
”Ừm, Nora? Chúng ta gặp rắc rối rồi,“ Vee nói sau một thoáng.
”Con chó không chịu đi à?”
”Tệ hơn. Nó vừa nhảy lên gác.”
Đúng lúc đó có tiếng sủa ầm ĩ ở cửa. Tiếng sủa không ngừng lại - nó trở nên to hơn và dữ dội hơn.
”Vee!” Tôi rít lên vào chiếc bộ đàm. “Tống con chó đi!”
Nó đáp lại gì đó, nhưng tôi không thể nghe thấy qua những tiếng gầm gừ của con chó. Tôi đưa tay lên bịt tai “Cái gì?”
”Marcie đang đến! Ra khỏi đó ngay!”
Tôi bắt đầu nhét vội cuốn nhật ký xuống dưới đệm, nhưng lại làm rơi nó. Một nắm thư và ảnh rơi ra. Tôi hoảng hốt gom đống thư và ảnh rồi nhét chúng trở lại vào trong cuốn nhật ký. Sau đó tôi nhét cuốn nhật ký, nó khá nhỏ so với hàng đống bí mật được đồn đại là có chứa đựng trong đó, và bộ đàm của tôi vào cạp quần và tắt đèn. Tôi sẽ trả cuốn nhật ký lại sau. Bây giờ, tôi phải ra ngoài đã.
Tôi nâng cửa sổ lên, tưởng rằng sẽ phải vén rèm, nhưng rèm đã được tháo sẵn. Có lẽ Marcie đã tháo nó từ lâu để đỡ vướng khi nó trốn ra ngoài. Ý nghĩ đó khiến tôi nhen nhóm hy vọng. Nếu Marcie đã từng trèo ra ngoài theo cách này, tôi cũng có thể làm được. Có vẻ tôi sẽ không bị ngã và tự giết mình. Dĩ nhiên, Marcie là một thành viên của đội cổ vũ, nó mềm dẻo và có khả năng phối hợp tốt hơn tôi nhiều.
Tôi thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống. Cửa ra vào ở ngay bên dưới, được che bởi một mái cổng có bốn cột trụ chống đỡ. Tôi đặt một chân xuống trước, kiểm tra độ bám trên những tấm ván lợp. Sau khi chắc chắn rằng mình sẽ không bị trượt chân khỏi cái mái cổng dốc nghiêng, tôi cho nốt chân kia xuống. Sau khi lấy được thăng bằng, tôi hạ kính cửa sổ trở lại vị trí như cũ. Tôi vừa núp xuống thì đèn trong phòng bật sáng. Móng chân con chó cào vào lớp kính, và nó sủa ầm lên. Tôi nằm ẹp xuống, nép sát mái nhà hết mức có thể và thầm mong Marcie sẽ không mở cửa sổ và nhìn xuống.
”Gì thế?” Cái giọng nghèn nghẹt của Marcie vọng qua ô kính cửa sổ. “Có chuyện gì thế, Boomer?”
Một giọt mồ hôi lăn dọc sống lưng tôi. Marcie sẽ nhìn xuống, và nó sẽ thấy tôi. Tôi nhắm chặt mắt và cố gắng quên đi thực tế rằng trong nhà nó bây giờ đang có đầy người sẽ học cùng tôi hai năm tới. Tôi biết giải thích thế nào về việc lẻn vào phòng của Marcie? Tôi biết giải thích thế nào về việc đang giữ cuốn nhật ký của nó? Ý nghĩ đó thật quá xấu hổ.
”Im đi, Boomer!” Marcie quát.
”Có ai đó giữ hộ tôi con chó trong khi tôi mở cửa sổ được không? Nếu không ai giữ nó, con chó ngu ngốc này sẽ nhảy ra ngoài mất. Cậu kia - cái cậu đang ở hành lang ấy. Phải, chính là cậu đấy. Giữ lấy cái vòng đeo ở cổ con chó và đừng thả nó ra. Làm đi.”
Hy vọng tiếng sủa của con chó sẽ át đi bất cứ âm thanh nào tôi tạo ra, tôi lăn người lại và nằm ngửa trên mái. Tôi nén lại nỗi hốt hoảng đang dâng lên trong cổ họng. Tôi mắc chứng sợ độ cao, và ý nghĩ về toàn bộ khoảng không gian từ chỗ tôi xuống đến mặt đất khiến tôi toát mồ hôi hột.
Ấn thật chặt gót chân xuống lớp ván lợp để đẩy mình lùi xa rìa mái nhất có thể, tôi móc bộ đàm ra. “Vee?” Tôi thì thào.
”Cậu ở đâu?” Nó nói qua tiếng nhạc ồn ĩ.
”Cậu có thể tống khứ con chó đi ngay lập tức không?”
”Bằng cách nào?”
”Nghĩ đi.”
”Đánh bả nó à?”
Tôi lau mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay. “Nhốt nó vào một cái tủ chẳng hạn.”
”Ý cậu là chạm vào nó?”
”Vee!”
”Được, được, để mình tính xem.”
Ba mươi giây sau, tôi nghe tiếng Vee qua cửa sổ phòng Marcie.
”Này, Marcie?” Nó gọi qua tiếng sủa của con chó. “Tôi không muốn quấy rầy cậu đâu, nhưng cảnh sát đang ở ngoài cửa. Họ nói họ đến vì có người phàn nàn về tiếng ồn. Cậu có muốn tôi mời họ vào không?”
” Cái gì?” Marcie rít lên ngay bên trên tôi. “Tôi chẳng thấy chiếc xe cảnh sát nào cả.”
”Có lẽ họ đỗ xe ở đâu đó. Dù sao đi nữa, như tôi nói đấy, tôi thấy vài vị khách của cậu cầm trong tay những chất bất hợp pháp.”
”Thì sao?” Nó đốp lại. “Đây là một bữa tiệc mà.”
”Uống rượu dưới hai mươi mốt tuổi là bất hợp pháp.”
”Hay thật!” Marcie hét lên. “Tôi phải làm gì bây giờ?” Nó ngừng lại, rồi lại cất giọng. “ Cậu gọi họ chứ gì!”
”Ai cơ, tôi á?” Vee nói. “Và bỏ hết chỗ đồ ăn miễn phí đó à? Không đời nào.”
Một lát sau tiếng sủa của Boomer biến mất dần, và đèn phòng ngủ tắt phụt.
Tôi vẫn giữ nguyên tư thế thêm một lúc nữa, nghe ngóng. Khi chắc chắn rằng trong phòng ngủ của Marcie không còn một ai, tôi lật người lại và trườn đến bên cửa sổ. Con chó đã đi, Marcie đã đi, và giá mà tôi có thể...
Tôi áp tay vào cửa sổ và nâng nó lên, nhưng nó không nhúc nhích. Tôi hạ tay xuống thêm một chút, cố hết sức đẩy nó. Vẫn không suy suyển.
Thôi được, tôi nghĩ. Chẳng sao cả. Có lẽ Marcie đã khóa cửa sổ. Tất cả những gì tôi phải làm là nằm cheo leo ở đây thêm năm tiếng nữa cho đến khi bữa tiệc kết thúc, rồi gọi Vee quay lại, mang theo một cái thang.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân trên lối đi bên dưới và nghển cổ nhìn xem liệu có phải Vee đến giải cứu cho tôi hay không. Trước sự kinh ngạc của tôi, Patch đang quay lưng về phía tôi, bước về phía chiếc xe Jeep. Anh bấm một số trên điện thoại và áp điện thoại vào tai. Hai giây sau điện thoại trong túi tôi reo lên. Trước khi tôi có thể quẳng cái điện thoại vào bụi cây ở rìa ngôi nhà, Patch dừng lại.
Anh ngoái ra sau, ngước mắt lên. Ánh mắt anh dừng lại ở tôi, và tôi nghĩ thà lúc nãy cứ để cho con Boomer xé xác tôi ra còn tốt hơn.
”Anh nghĩ người ta gọi việc này là rình rập đấy.” Chẳng cần nhìn tôi cũng biết anh đang cười.
”Cười cái gì,“ tôi nói, má tôi nóng bừng vì xấu hổ. “Mau đưa em xuống.”
”Nhảy xuống đi.”
”Gì cơ?”
”Anh sẽ đỡ em.”
”Anh điên à? Vào trong và mở cửa sổ cho em mau lên. Hoặc đi kiếm một cái thang.”
”Anh chẳng cần thang. Nhảy đi. Anh sẽ không đỡ hụt em đâu.”
”Ồ, chắc chắn rồi! Cứ như là em tin vào điều đó ấy!”
”Thế em có cần anh giúp hay không đây?”
”Anh gọi việc này là giúp đỡ hả?” Tôi rít lên giận dữ. “Đây không phải là giúp đỡ!”
Anh quay chùm chìa khóa quanh ngón tay, rồi bắt đầu bước đi.
”Anh đúng là đồ ngốc! Quay lại mau!”
”Đồ ngốc?” Anh lặp lại. “Chính em là kẻ rình mò ở cửa sổ nhà người ta đấy chứ.”
”Em không rình mò. Em chỉ... em chỉ...” Nghĩ ra điều gì đi chứ!
Patch nhìn lên cửa sổ bên trên tôi, nét mặt anh tỏ vẻ đã vỡ lẽ ra điều gì đó. Anh ngửa đầu ra sau và bật cười. “Em đang lục lọi phòng Marcie.”
”Không.” Tôi đảo mắt như thể đó là một lời gợi ý nực cười nhất.
”Em đang tìm gì vậy?”
”Chẳng gì cả.” Tôi lôi cái mũ của Patch ra khỏi túi sau và ném về phía anh. “Tiện đây, hãy bắt lấy cái mũ ngớ ngẩn của anh này!”
”Em vào đó để lấy lại mũ cho anh?”
”Rõ ràng là một việc làm vô ích!”
Anh đội mũ lên đầu. “Em sẽ nhảy xuống chứ?”
Tôi lo lắng nhìn qua mép mái cổng, và mặt đất dường như sâu thêm sáu mét. Lảng tránh câu trả lời, tôi hỏi, “Tại sao anh lại gọi cho em?”
”Anh không thấy em đâu cả. Anh muốn chắc chắn là em vẫn ổn.”
Nghe có vẻ thành thật, nhưng Patch vẫn luôn là kẻ nói dối trơn tru. “Còn cốc Coke anh đào?”
”Lời đề nghị 'đình chiến'. Em có định nhảy hay không nào?”
Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi thận trọng trườn đến mép mái cổng. Trong lòng run rẩy.
”Nếu anh không đỡ được em...,“ tôi cảnh cáo.
Patch giơ tay ra. Tôi nhắm chặt mắt, tuột xuống khỏi mép mái. Tôi cảm thấy những luồng gió bủa vây quanh cơ thể tôi và rồi tôi đã ở trong vòng tay Patch, níu chặt người anh. Tôi giữ nguyên tư thế đó một lúc, tim đập thình thịch, vừa do sợ hãi vì cú nhảy, vừa do ở quá gần Patch. Anh thật ấm áp và quen thuộc. Anh rắn chắc và khiến tôi an tâm. Tôi muốn bám lấy áo anh, vùi mặt vào cổ anh, và không bao giờ buông ra.
Patch vén một lọn tóc ra sau tai tôi. “Em có muốn quay trở lại bữa tiệc không?” Anh thì thầm.
Tôi lắc đầu.
”Anh sẽ đưa em về nhà.” Anh hất cằm về phía chiếc Jeep, vì tay anh vẫn đang ôm tôi.
”Em đi cùng Vee mà,“ tôi nói. “Em nên về cùng nó.”
”Vee sẽ không mua đồ ăn Trung Hoa trên đường về nhà đâu.”
Đồ ăn Trung Hoa. Thế có nghĩa là Patch sẽ vào nhà tôi để ăn tối. Mẹ tôi không có nhà, nghĩa là chúng tôi chỉ có một mình...
Tôi vứt bỏ sự cảnh giác của mình. Có lẽ chúng tôi được an toàn. Có lẽ các tổng lãnh thiên thần không lảng vảng quanh chúng tôi. Patch chẳng có vẻ gì lo lắng, tôi cũng vậy. Và đó chỉ là bữa tối thôi. Tôi đã có một ngày dài không vừa ý ở trường, bụng tôi đang kêu réo sau một tiếng đồng hồ tập luyện ở phòng tập. Ăn tối với Patch sẽ rất tuyệt. Một bữa tối bình thường bên nhau thì có hại gì chứ Người ta vẫn ăn tối cùng nhau đấy thôi và chẳng bao giờ tiến xa hơn. “Chỉ là ăn tối thôi,“ tôi nói, để thuyết phục chính mình hơn là thuyết phục Patch.
Anh giơ tay chào theo kiểu Hướng đạo sinh, nhưng nụ cười của anh thật ma mãnh. Nụ cười của một anh chàng bất hảo. Nụ cười tinh quái, quyến rũ của một anh chàng vừa hôn Marcie hai đêm trước... và đề nghị ăn tối cùng tôi đêm nay, chắc chắn là với hy vọng rằng bữa tối sẽ dẫn đến một điều gì đó hoàn toàn khác. Anh ta nghĩ một nụ cười làm tan chảy trái tim là đủ để xóa tan nỗi đau của tôi. Để làm tôi quên rằng anh ta đã hôn Marcie.
Tất cả những xáo động trong lòng tôi tan biến khi tôi giật mình thức tỉnh. Những suy đoán của tôi tắt lịm, bị thay thế bởi một nỗi lo lắng mạnh mẽ và đầy bất ngờ mà chẳng liên quan gì đến Patch hay buổi tối chủ nhật. Tôi sởn cả gai ốc. Tôi quan sát những cái bóng quanh bãi cỏ.
”Hử?” Patch lẩm bẩm, phát hiện ra nỗi băn khoăn của tôi, siết chặt vòng tay chở che quanh người tôi.
Và lúc đó tôi lại cảm thấy nó. Một sự thay đổi trong không khí. Một làn sương mù vô hình, ấm áp lạ kỳ, lơ lửng, xúm xít, ngoằn ngoèo tiến lại gần như một trăm con rắn lén lút trong không trung. Cảm giác này thật bất an, tôi không tin Patch không nhận ra có gì đó kỳ cục, cho dù anh không thể trực tiếp cảm nhận nó.
”Gì vậy, Thiên thần?” Giọng anh khẽ khàng, đầy nghi vấn.
”Chúng ta có an toàn không?”
”Sao em lại hỏi thế?”
Tôi nhìn quanh sân. Không hiểu sao tôi cứ nghĩ, Các tổng lãnh thiên thần. Họ đang ở đây. “Ý em là... các tổng lãnh thiên thần,“ tôi nói, khẽ đến nỗi tôi gần như không nghe nổi lời nói của chính mình. “Họ không quan sát sao?”
”Có.”
Tôi cố gắng lùi lại, nhưng Patch không để tôi làm thế. “Anh không quan tâm họ thấy gì. Anh đã mệt mỏi với việc giả vờ rồi.” Anh đã ngừng dụi vào cổ tôi, và tôi thấy một sự thách thức đầy dằn vặt trong mắt anh.
Tôi giằng ra mạnh hơn. “Buông em ra.”
”Em không muốn anh sao?” Nụ cười của anh đầy ranh mãnh.
”Đó không phải là vấn đề. Em không muốn chịu trách nhiệm với bất cứ điều gì xảy ra với anh. Buông ra. “
Làm sao anh ấy có thể thiếu suy nghĩ như thế? Họ đang săn tìm một cái cớ để trừ khử anh. Anh ấy không được để họ nhìn thấy anh ấy đang ôm tôi.
Anh vuốt ve cánh tay tôi, nhưng tôi cố gắng nhân cơ hội đó để giằng ra, anh chộp lấy tay tôi.
Giọng anh truyền vào trong tâm trí tôi. Anh có thể phản lại họ. Anh có thể bỏ đi ngay bây giờ, và chúng ta có thể ngừng tuân theo các quy tắc của các tổng lãnh thiên thần. Anh nói điều đó quá cương quyết, quá dễ dàng, tôi biết đây không phải lần đầu anh nghĩ tới nó. Đây là một kế hoạch anh đã bí mật tưởng tượng ra rất nhiều lần.
Tim tôi đập loạn nhịp. Bỏ đi? Ngừng tuân theo các quy tắc? “Anh đang nói gì vậy?”
Anh sẽ liên tục di chuyển, liên tục ẩn náu, hy vọng các tổng lãnh thiên thần sẽ không tìm ra anh.
”Nếu họ tìm ra thì sao?”
Anh sẽ ra tòa. Anh sẽ bị tuyên án là có tội, nhưng bọn mình sẽ có một vài tuần được ở riêng bên nhau, trong thời gian họ cân nhắc.
Ánh mắt tôi đau đáu. “Rồi sau đó?”
Họ sẽ tống anh xuống địa ngục. Anh ngừng lại, rồi nói thêm với sự tin chắc điềm tĩnh, anh không sợ địa ngục. Anh đáng bị như thế. Anh đã nói dối, lừa gạt, phản bội. Anh đã làm tổn thương những người vô tội. Anh đã phạm nhiều sai lầm hơn là anh có thể nhớ. Dù bằng cách này hay cách khác, anh phải trả giá cho những sai lầm đó trong suốt cuộc đời mình. Địa ngục cũng chẳng có gì khác biệt cho lắm.
Anh nở nụ cười gượng gạo. Nhưng anh chắc chắn các tổng lãnh thiên thần vẫn có vài kế hoạch dự phòng. Nụ cười của anh biến mất, và anh nhìn tôi, hoàn toàn thành thực. Ở bên em không bao giờ là sai lầm. Đó là điều duy nhất anh làm đúng. Em là điều duy nhất anh làm đúng. Anh không quan tâm đến các tổng lãnh thiên thần. Hãy nói cho anh nghe em muốn anh làm gì. Nói đi. Anh sẽ làm bất cứ điều gì em muốn. Chúng ta có thể đi ngay bây giờ.
Phải mất một lúc tôi mới hiểu được lời anh nói. Tôi nhìn chiếc Jeep. Bức tường băng giữa chúng tôi tan chảy. Bức tường đó chỉ tồn tại bởi các tổng lãnh thiên thần. Không có họ, mọi thứ mà Patch và tôi tranh cãi với nhau chẳng có nghĩa lý gì cả. Họ chính là rắc rối. Tôi muốn rời xa họ, bỏ lại mọi thứ và trốn đi với Patch. Tôi muốn liều lĩnh; chỉ nghĩ về hiện tại. Chúng tôi có thể giúp nhau quên đi những hậu quả. Chúng tôi sẽ cười nhạo các quy tắc, giới hạn, và trên hết, tương lai. Sẽ chỉ còn tôi và Patch, không còn gì quan trọng nữa.
Ngoại trừ những gì sẽ xảy ra khi những tuần đó kết thúc.
Tôi có hai sự lựa chọn, nhưng câu trả lời đã quá rõ ràng. Cách duy nhất để tôi giữ được Patch là buông anh ra. Là không còn liên quan gì đến anh.
Tôi không biết là mình đang khóc cho đến khi Patch quệt ngón cái dưới mắt tôi.
”Suỵt,“ anh thì thầm. “Sẽ ổn thôi. Anh muốn em. Anh không thể sống một cuộc sống nửa vời như bây giờ nữa.”
”Nhưng họ sẽ đày anh xuống địa ngục,“ tôi lắp bắp, không thể điều khiển bờ môi dưới đang run rẩy.
”Anh đã nghĩ đến điều đó lâu rồi.”
Tôi đã quyết tâm không biểu lộ cho Patch biết chuyện này khó khăn với tôi đến mức nào, nhưng họng tôi nghẹn lại với những giọt nước mắt chảy ngược vào trong. Mắt tôi mọng nước và sưng vù, ngực tôi đau nhói như thể bị một cái kìm siết chặt. Tất cả là lỗi của tôi. Nếu không vì tôi, anh sẽ không trở thành thiên thần hộ mệnh. Nếu không vì tôi, các tổng lãnh thiên thần sẽ không kiên quyết tiêu diệt anh. Tôi phải chịu trách nhiệm vì đã đẩy anh đến nước này.
”Giúp em một việc nhé,“ cuối cùng tôi nói, nhỏ đến nỗi nghe như giọng của một ai khác. “Hãy bảo Vee là em đã đi bộ về. Em cần ở một mình.”
”Thiên thần?” Patch cầm lấy tay tôi, nhưng tôi giật lại. Tôi cảm thấy bàn chân tôi di chuyển, từng bước một. Chúng đưa tôi càng lúc càng rời xa Patch, như thể tâm trí tôi đã chết lặng và giao cho cơ thể toàn quyền hành động.