Mê Cung

chương 23

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Du hộ pháp, thực đúng giờ a.” La Đình vừa nói vừa nhìn mặt trời giữa trưa nhô lên cao.

“Chẳng phải La đường chủ bảo là giờ này sao? Nhàn nhạt đáp lại, Du Hiểu Kiệt không muốn nói chuyện với người này.

Lợi ích có sức ảnh hưởng thật kì lạ, lần gặp mặt trước hai người còn hướng đao kiếm vào nhau,bây giờ lại có thể vì lợi ích mà tâm bình khí hòa hợp tác. (tâm bình khí hòa : bình tĩnh hoà nhã)

“Ngươi đưa độc dược cho Nguyệt?!” Biết được việc này, Du Hiểu Kiệt lập tức nổi giận,“Ngươi không sợ người mà y lựa chọn cuối cùng là Nam Trúc Khiêm sao?”

La Đình nhướng mày.“Du hộ pháp đau lòng sao? Yên tâm đi, nếu như y lựa chọn Nam Trúc Khiêm, ta sẽ cho y giải dược, để y nhìn đệ đệ mình độc phát mà chết…… Sau đó, y sẽ là của ngươi. Ta sẽ trói y lại, ngươi muốn làm gì cũng được . Điều kiện trao đổi là mỗi ngày Du hộ pháp phải đưa tình báo tới cho ta.”

Người này quả nhiên rất tàn nhẫn. Trong nội tâm Du Hiểu Kiệt nghĩ vậy, nhưng không biểu hiện ra ngoài , chỉ bất động thanh sắc. (bất động thanh sắc : ung dung thản nhiên)

“Hảo, nhất định rồi.”

“Đợi đã.” La Đình gọi lại Du Hiểu Kiệt đang muốn rời đi,“Du hộ pháp…… Ngươi không sợ chỉ chiếm được người của y mà không chiếm được lòng của y sao?”

Du Hiểu Kiệt cười.“ Cuộc đời của ta không thể tìm được lòng của y … Đã như vậy, ít nhất ta phải có được người của y.”

“Thương Nguyệt, là ta.” Ít Chính Như Hoàng gõ cửa,“Ngươi có ở nhà không ?”

Không ai trả lời. Ít Chính Như Hoàng hơi nhíu mày. Hắn đi qua nhạc phường Đông thành tìm Dương Tĩnh Lan nhưng y lại không có ở đó. Chẳng lẽ y sinh bệnh rồi?

“Rầm rầm rầm!” Tiếng đập cửa trở nên dồn dập hơn. Nhưng trong phòng vẫn không có tiếng trả lời.

Ít Chính Như Hoàng hít sâu một hơi, dùng sức đá văng cửa ra. Cửa gỗ phát ra một tiếng vang thật lớn, đụng vào trên tường. Hắn trông thấy, trên mặt đất có một con mèo trắng, trên mặt nó ẩn ẩn có vết máu.

Nhẹ nhàng ôm lấy con mèo nhỏ, Ít Chính Như Hoàng phát hiện trên người nó có một vết máu như là bị lưỡi dao sắc bén chém lên. Con mèo nhỏ ngẩng đầu, phát ra tiếng kêu yếu ớt.

Con mèo này… Là Thương Nguyệt nuôi ?

Hướng về cửa phòng ở phía trước, Ít Chính Như Hoàng cẩn cẩn dực dực đẩy cửa ra — một cổ hương khí nhàn nhạt tràn ra bên ngoài. Hắn vội vàng nín thở ngay tức thì, đợi mê hương còn sót lại tan hết, sau đó mới tiến vào trong phòng. (cẩn cẩn dực dực : thật cẩn thận)

Trong phòng không có ai. Rất có thể là đêm qua có người dùng mê hương làm bọn họ hôn mê, sau đó đem người bắt đi .

Là ai làm? Mục đích của chúng là gì?

Ít Chính Như Hoàng không kịp nghĩ nhiều, lập tức đi tới Bắc Lam lâu — hắn biết rõ, bọn họ nhất định sẽ điều tra ra.

Du Hiểu Kiệt đứng ở một bên, hờ hững nhìn gương mặt âm trầm của Nam Trúc Khiêm. Thân là Hữu hộ pháp phụ trách tình báo, hắn đương nhiên biết rõ chính Diệt Diệu giáo đã làm những chuyện này. Nhưng xuất phát từ nhiều nguyên nhân, hắn đã phong tỏa tin tức này. Nếu như không phải do Ít Chính Như Hoàng phát hiện Dương Tĩnh Lan biến mất thì hắn chắc chắn có thể bưng bít tất cả.

Đều là tiểu tử này phá rối! Nghĩ tới đây, Du Hiểu Kiệt hung hăng trừng hắn.

“Lại là Diệt Diệu giáo?” Nam Trúc Khiêm cười khẽ, có thể nhận thấy trong tươi cười mang theo vài phần tàn nhẫn,“Có phải bọn chúng cảm thấy làm như vậy thì rất vui vẻ ……”

Không người nào dám lên tiếng. Chính đường thập phần yên tĩnh.

“Phi Minh.” Thật lâu sau, Nam Trúc Khiêm rốt cục lên tiếng,“ Tối nay Ngươi cùng Ít Chính đi Diệt Diệu giáo cứu người trước. Ngươi đã từng ăn cắp bảo vật của Diệt Diệu giáo, chắc chắn sẽ tương đối quen thuộc địa hình ở đó”

“Vâng.” Phi Minh tựa hồ thở dài một hơi, tiếp nhận nhiệm vụ. Ít Chính Như Hoàng cười nói:“Cho dù Nam lâu chủ không nói, ta vẫn đi . Bằng hữu gặp nạn sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn.”

Có lẽ là xuất phát từ tư tâm, Nam Trúc Khiêm cũng không phái Du Hiểu Kiệt tham gia hành động — hắn không hy vọng Dương Tĩnh Lan được bất luận kẻ nào bên ngoài ngoại trừ hắn cứu, càng không hi vọng người kia là Du Hiểu Kiệt. Hắn đã không có cách nào tự mình đi cứu, nên sẽ không để cho Du Hiểu Kiệt thừa dịp ra tay.

Nâng khóe môi tự giễu, Nam Trúc Khiêm phát hiện hắn cũng có lúc lấy việc công làm việc tư.

“Thương Nguyệt, Thương Nguyệt?” Ít Chính Như Hoàng cách cửa thiết lao hô hoán vài tiếng, nhưng không nghe được âm thanh đáp lại. Xem ra hắn đã mất ý thức .

Không cần tốn nhiều sức để mở khóa cửa lao, động tác của Ít Chính Như Hoàng thuần thục vô cùng, làm Phi Minh âm thầm tán thưởng.

Ngay lúc hắn chuẩn bị cõng hai người trên mặt đất rời đi, bỗng nhiên một phi đao bay tới cắm vào trên tường, khiến bọn họ phát hiện không ổn.

Bị phát hiện !

“Không sao, phi đao này chỉ là cắm vào trên tường mà thôi, cũng không trúng chúng ta, có thể thấy được người phóng phi đao có công lực không sâu, đại khái chỉ là tiểu lâu la thôi.” Ít Chính Như Hoàng thông minh rất nhanh liền phát hiện điểm này.

Nhưng bọn họ cõng người nên chiến đấu có chút khó khăn , nếu như địch nhân quá nhiều sẽ thập phần bất lợi.

Một dải lụa hồng sắc bỗng dưng vung ra, đánh bại vài tên thị vệ địa lao. Bọn họ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy hơn mười nữ tử mặc váy đỏ thẫm đứng cách đó không xa, cầm trong tay đủ loại vũ khí.

“Chúng ta là người của Bách Vi cung, phụng mệnh cung chủ tới trợ giúp. Nhị vị cứ rời đi trước , ở đây giao cho chúng ta đối phó.” Một nữ tử tay cầm trường tiên nói. (trường tiên : roi dài)

“Vậy thì đa tạ .” Phi Minh cùng Ít Chính Như Hoàng cũng không còn thời gian ở lại khách sáo, sau khi nói cảm tạ liền vội vàng rời đi.

Trước khi rời đi, Ít Chính Như Hoàng quay đầu nhìn lại. Hắn ẩn ẩn cảm thấy, nữ tử vừa rồi dùng dải lụa hồng sắc hình như hơi quen mắt……

Kiểm tra cho Dương Tĩnh Lan cùng Tiêu Thương Nhiên xong , Tố Đoạn Tiểu Diệp thở phào một cái, nói: “May mắn độc La Đình dùng vừa vặn ta có khả năng giải được … Loại độc chất này tên là ‘Tích Vũ’, sau khi trúng độc thì toàn thân đau đớn, trong vòng hai ngày sẽ tử vong… May là các ngươi cứu họ kịp thời.”

Nghe xong lời của nàng, tất cả mọi người liền yên lòng. Ít Chính Như Hoàng tựa hồ nhớ ra gì đó, đột nhiên xoay người đi Diệt Diệu giáo.

“Như Hoàng, ngươi đi đâu vậy ?” Tố Đoạn Tiểu Diệp vội vàng gọi hắn.

“Diệt Diệu giáo.” Ít Chính Như Hoàng hướng nàng sáng lạn cười, tiếp tục chạy nhanh về phía trước, cũng không quản nàng ở phía sau kêu hắn không cần phải đi nữa.

Bọn họ đã không sao , mình cũng nên quay lại trợ giúp a? Để cho một đám nữ tử nhu nhược thay hắn thu thập cục diện rối rắm, cũng không giống phong cách của Ít Chính Như Hoàng.

Huống chi… Vừa rồi người kia……

Nghĩ như vậy, khóe môi Ít Chính Như Hoàng không nhịn được giương lên.

càng coi càng muốn xé xác Du Hiểu Kiệt ra mấy trăm ngàn mảnh a

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio