Ngày hai mươi sáu tháng chạp…… Ngày hôm qua là lễ Giáng Sinh .
Nếu là trước đây, ta nhất định cùng Hàn ca ra ngoài dạo phố, qua một lễ Giáng Sinh khoái hoạt ngọt ngào. Nhưng năm nay, ta lại quên cả lễ Giáng Sinh.
Xem ra lễ Giáng Sinh năm nay sẽ không có quà . Chỉ hy vọng Hàn ca sau khi biết được tin tức về cái chết của ta không cần quá thương tâm. Sau đó tìm một cô gái tốt làm bạn cùng hắn đến suốt đời.
Không biết mùa đông này ở Australia có rét lạnh như thế hay không?
“Thương Nguyệt, cầm cái này.”
Tiếp nhận noãn lô từ tay Nam Trúc Khiêm, Dương Tĩnh Lan không nói, chỉ là kinh ngạc nhìn ngọn lửa đến xuất thần, trong mắt chiếu ra một vòng sáng ngời ửng đỏ.
“Ca.”
Dương Tĩnh Lan lấy lại tinh thần.“Thương Nhiên? Làm sao vậy?”
“Ca, ngươi……” Tiêu Thương Nhiên thần sắc cổ quái liếc Nam Trúc Khiêm bên cạnh cậu , khẽ cắn môi, phân vân nói:“Ca thật sự cùng Nam lâu chủ… Cái kia…… Ở cùng một chỗ?”
Noãn lô trong tay Dương Tĩnh Lan “Phanh” một tiếng rơi xuống đến trên mặt đất, dấy lên ngọn lửa.
“Cẩn thận!” Nam Trúc Khiêm liền kéo Dương Tĩnh Lan ra sau hắn bảo hộ ,hướng ra phía ngoài hô:“Người tới! Xảy ra hoả hoạn !”
Tiêu Thương Nhiên nhìn dáng vẻ Dương Tĩnh Lan bối rối, như có điều suy nghĩ.
Lửa rất nhanh đã bị đập tắt .
“Ngươi không sao chứ?” Nam Trúc Khiêm đỡ Dương Tĩnh Lan đồng thời hỏi ra một câu như vậy, cả hai người đều lâm vào trầm mặc.
Dương Tĩnh Lan cảm giác tay mình đang bị nắm chặt. Lòng bàn tay của y bởi vì khẩn trương mà đầy mồ hôi lạnh, chính là cái tay đang nắm lấy tay y , không có chút ý tứ buông ra nào.
Trúc Khiêm……
Dương Tĩnh Lan hít sâu một hơi, cũng nắm chặt bàn tay này.
Vô luận có xảy ra khúc mắc như thế nào, ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi.
“Vốn dĩ… Ta rất phản cảm chuyện long dương.” Tiêu Thương Nhiên rốt cục mở miệng,“Nhưng là, đã thật lâu ta không hề trông thấy ca ca vui mừng, hạnh phúc như vậy…… Hơn nữa, Nam lâu chủ cũng có đủ năng lực bảo vệ ca ca, không để ca bị thương tổn. Ta chỉ có người thân duy nhất là ca ca , chỉ cần ca hạnh phúc, việc gì ta cũng chấp nhận.”
“Thương Nhiên, ngươi…… Đồng ý?” Dương Tĩnh Lan như trút được gánh nặng, lại có chút ít không thể tin được.
Nam Trúc Khiêm tựa hồ cũng là nhẹ nhàng thở ra.“Thương Nhiên, cám ơn ngươi.”
“Bất quá, nếu ngươi đối với ca ca ta không tốt, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!” Tiêu Thương Nhiên rút ra loan đao bên hông quơ quơ,“Ta sẽ chém ngươi thành mười tám phần!”
Dương Tĩnh Lan không khỏi nở nụ cười. Vừa rồi y còn nghĩ mình sẽ bị đệ đệ thiên đao vạn quả, xem ra chỉ là y đã cảm nhận sai rồi.
Thương Nhiên cứ vô ưu vô lự như vậy, kỳ thật mới là người vui sướng nhất a.
“Lâu chủ, Diệt Diệu giáo lại phái người công kích phân đàn của chúng ta… Có cần phản kích hay không?”
Nam Trúc Khiêm chau chau mày kiếm. Diệt Diệu giáo thật sự làm mất hứng, luôn chọn lúc tâm tình hắn đang tốt để ra tay.
“Không cần. Bọn họ nhiều lần công kích phân đàn Bắc Lam lâu, bất quá là muốn giương đông kích tây, đợi chúng ta không nhịn được phản kích lại thì sẽ dời mục tiêu đến tổng đàn.” Điểm thủ đoạn ấy cũng dám ở trước mặt ta khoe khoang.
“Diệt Diệu giáo tạp chủng, khiêu khích Bách Vi cung không thành nên lại tới Bắc Lam lâu quấy rối ?” Ngữ khí trêu tức này là Ít Chính Như Hoàng.
“Như Hoàng? Sao ngươi lại tới đây?” Lâu rồi không thấy bằng hữu tới chơi, Dương Tĩnh Lan tự nhiên rất cao hứng ,“Thương thế của ngươi ổn chưa?”
Ít Chính Như Hoàng cười cười.“Nhờ có Nhan Bích cung chủ diệu thủ hồi xuân, ta xem như nhặt trở lại một mạng .”
“Không biết Ít Chính đại hiệp đến Bắc Lam lâu có chuyện gì không?” Đối với bằng hữu của ái nhân đến chơi, Nam Trúc Khiêm rất không cao hứng.
“Không có gì thì sao? Ta chính là tới tìm Thương Nguyệt nói chuyện phiếm thôi.” Ít Chính Như Hoàng cười nói,“Nam lâu chủ không nên mất hứng a?”
“…… Hảo, ta đây sẽ không quấy rầy các ngươi.” Nam Trúc Khiêm đem Phi Minh đang đứng cạnh kéo ra khỏi gian phòng, đóng cửa.
“… Lâu chủ, ngươi sinh khí?” Phi Minh cẩn cẩn dực dực hỏi thăm.
Nam Trúc Khiêm mỉm cười.“Không có. Thương Nguyệt không thích bị gò bó, ta chỉ vì y lưu một không gian riêng tư.”
Đối với người yêu của chính mình, hắn đương nhiên sẽ tin tưởng y .
“Thương Nguyệt, ngươi nói…… cảm giác thích một người là như thế nào a?
Dương Tĩnh Lan kinh ngạc.“Như Hoàng, ngươi thích ai sao?”
“Còn không xác định …” Ít ChínhNhư Hoàng ảo não,“Ngươi mau nói coi, rốt cuộc là cảm giác như thế nào?”
“Ân… Cái này……” Dương Tĩnh Lan suy tư,“Hẳn là thường xuyên nghĩ đến người kia a. Bao dung hết thảy khuyết điểm của hắn, mặc kệ người khác có ý kiến gì cũng sẽ không rời khỏi hắn.”
“Thật sao?” Ít ChínhNhư Hoàng giống như không quá tin tưởng,“Ngươi không có nói đùa?”
“Cảm giác của ta chính là như vậy .” Dương Tĩnh Lan nhún nhún vai,“Tám chín phần.”
Ít Chính Như Hoàng thở dài.“Ai~~! Xem ra ta đã bị nàng bắt được ! Đáng thương ta tiêu dao khoái hoạt một thời, giờ phải chấm dứt ở đây.”
“Ha ha.” Dương Tĩnh Lan bị hắn trêu chọc nở nụ cười,“Nói xem, là vị cô nương nào có phúc khí như vậy?”
“Là hộ pháp của Nhan Bích cung chủ.” Ít Chính Như Hoàng nói,“Bất quá, hình như nàng không có cảm tình gì với ta, luôn trốn tránh ta.”
Dương Tĩnh Lan vỗ vỗ vai hắn.“Đó có thể là lạt mềm buộc chặt. Cố gắng lên, chúc ngươi sớm ngày đoạt được tâm mỹ nhân!”
“Cám ơn.” Ít Chính Như Hoàng nở nụ cười,“Ta sẽ !”
“…… Nói, ngươi cùng Nam lâu chủ tiến triển đến đâu rồi?” Ít Chính Như Hoàng bỗng dưng toát ra một câu.
Dương Tĩnh Lan nhíu mày.“Ngươi cũng nhận ra?”
“Ta van ngươi, ta cũng không phải người mù!” Ít Chính Như Hoàng cười đáp vỗ bả vai Dương Tĩnh Lan,“Những ai có mắt đều nhìn ra! Ta cảm thấy Nam lâu chủ đối với ngươi cũng rất tốt , hai người cũng rất xứng…”
“Ta đã cùng Trúc Khiêm ở bên nhau. Thương Nhiên cũng không có phản đối…”
“Vậy thì thật là thật tốt quá! Chúc mừng các ngươi!” Ít Chính Như Hoàng cười đến sáng lạn,“Khi nào thì thành thân a?”
“Đừng hỏi!” Dương Tĩnh Lan có chút đỏ mặt,“Loại sự tình này… Sau này hãy nói……”
Động tác của bọn hắn, theo góc độ nào đó nhìn sang thì hết sức thân mật.
Trên lầu đối diện, một nam tử mặc trường bào nguyệt sắc hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Chương tiếp theo:
Hai người ấy uống rượu a….