Mê Đắm

chương 100

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phòng khách cực kỳ yên tĩnh, ngay cả phim hoạt hình trẻ em đang phát sóng cũng dừng lại, nhân vật vẫn ở phía trên màn hình, Dụ Tư Tình đi ra, ánh mắt đầu tiên là hướng về phía người đang ngồi ở chỗ cửa sổ sát đất hướng ra ban công.

Anh dựa lưng vào ghế, dường như đang ngủ, chiếc áo khoác màu nâu nhạt được đặt trên đầu gối, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi đen bình thường, mi mắt dày cụp xuống, dáng vẻ rất lười biếng.

Chú chó nhỏ màu vàng sữa đang quấn lấy ống quần anh, với chiếc đuôi cong lên vẫy vẫy đầy vui mừng.

Dụ Tư Tình ở trong phòng khách không thấy bóng dáng con trai đâu, vừa bước đi, đối phương giống như cảm giác được cái gì đó, chậm rãi mở hai mắt ra.

Trong chốc lát, bốn mắt đối diện, trong ánh mắt thâm sâu của anh phảng phất như ẩn giấu rất nhiều cảm xúc, lại có vẻ nhìn thấu sắc bén mọi thứ, làm cho đáy lòng Dụ Tư Tình tràn vào một cảm giác quen thuộc nào đó, cả trái tim cũng bắt đầu dao động.

Lúc đầu không ai nói gì, ngay cả hô hấp cũng kiềm chế, nhẹ nhàng.

Chú chó màu vàng sữa chạy tới, loanh quanh bên chân cô, mí mắt cô rũ xuống một giây, cuối cùng phản ứng lại, giọng nói thốt ra từ cổ họng, hỏi: “Anh đã nhớ lại… Những gì vậy? ”

Tầm mắt Hạ Vân Tiệm nhìn chăm chú vào gương mặt trong veo như nước của cô một lúc lâu, cũng không phủ nhận, đôi môi mỏng hỏi: “Ở trong lòng em, anh từng là một người như thế nào?”

Dụ Tư Tình chậm rãi mím môi, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rất chói mắt, chú chó nhỏ còn đang chạy nhảy lung tung, không biết làm thế nào lại giẫm phải điều khiển từ xa trên tấm thảm, phim hoạt hình thiếu nhi bị tạm dừng lại phát lại, phòng khách trong nháy mắt tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.

Điều này càng làm cho không khí có vẻ kì quái hơn, mà Dụ Tư Tình dời tầm mắt trước, khom lưng, nhặt đồ chơi bị ném lung tung bên cạnh tủ, giống như phải mất rất nhiều công sức mới làm cho tâm tình bình tĩnh lại, khi mở miệng lần nữa, trong giọng nói nghe không ra là khổ sở hay yếu ớt: “Người đã chết rồi. Nếu anh tỉnh dậy, anh ta sẽ chết.”

Ở chỗ cô, Hạ Vân Tiệm không còn là người đàn ông ở New York cùng cô ở bên nhau, dám chống lại với cả gia tộc, vì để cô có thể ăn một miếng cơm ngon, nửa đêm còn nghiên cứu công thức nấu ăn, vì có thể làm cho cô vui vẻ một chút sẽ tìm mọi cách nói chuyện lãng mạn.

Sự thức tỉnh của anh đã hủy diệt chính mọi si tâm vọng tưởng của Dụ Tư Tình trong nhiều năm qua.

Cô buộc phải đối mặt với… tình yêu năm đó với anh ở New York, đều tràn ngập sự tính toán lợi ích, đều là vở kịch do anh tạo ra.

Dụ Tư Tình vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, về sau không biết tại sao nghĩ thông suốt, không còn canh cánh trong lòng nữa.

Bất luận lúc ở New York, tình yêu của Hạ Vân Tiệm có phải là giả dối hay không, hay là do anh tỉnh lại đã quên mất, cô hà tất gì phải chìm sâu trong đó?

Dụ Tư Tình không hề nói dối, người đàn ông ngụy trang thành lớp vỏ si tình kia đã chết trong hồi ức của cô rồi. Hiện thực này, từ đầu đến cuối không có chỗ nào là cô quen thuộc, nước ở Hạ gia quá sâu, cô chỉ muốn vạch ranh giới, tạo ra một mảnh đất nhỏ để tự bảo vệ lấy mình, cũng không muốn dính líu mà tiến vào.

Vị trí đương gia chủ mẫu này, khi Dụ Tư Tình còn ở New York cũng chưa từng vọng tưởng tới.

Nếu không khi đó, cô hoàn toàn có thể dựa vào đứa bé trong bụng, cùng Hạ Vân Tiệm náo loạn đòi kết hôn.

……

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hạ Vân Tiệm đột nhiên về nước rồi không đi nữa, anh không nhắc tới tình hình điều trị bệnh ở New York, chỉ là tốc độ cảm xúc trong mắt có thể thấy được đã trở nên bình tĩnh ổn định hơn không ít.

Anh thuê một căn hộ ở lầu trên, sống một mình, còn nuôi một chú cún cưng màu vàng sữa, được gọi là Kẹo Dâu Tây.

Là tên mà Dụ Gia Phan đặt.

Dụ Tư Tình hiểu rõ, chỉ cần ở trong Tứ Thành, bất kể là cô chuyển đến đâu, Hạ Vân Tiệm đều có thể dọn đến ở bên trên, cho nên không vì tránh anh mà chuyển nhà nữa, cô rất bình tĩnh, cùng Hạ Vân Tiệm không có bất kỳ trao đổi ngôn ngữ nào nữa.

Tâm tình Hạ Vân Tiệm đã không còn nóng nảy, thái độ với cô cũng ôn hòa không ít, không còn bộ dáng cường thủ hào đoạt kia nữa.

Mỗi ngày trôi qua của anh rất đơn giản, dậy sớm chạy bộ, dắt chó đi dạo, buổi trưa đón Dụ Gia Phan lên lầu, kiên nhẫn phụ đạo bài tập cho con trai, đến giờ cơm tối sẽ đưa về. Đợi đến khoảng tám giờ tối, anh lại cùng Dụ Gia Phan dắt chú chó nhỏ đi dạo bên hồ.

Cùng với đó, mang theo cả Tiểu Lý Nhi tràn đầy năng lượng cũng đi một vòng…

Như vậy ngược lại giúp cho Cố Thanh Sương nhàn rỗi, con gái cô cứ đến tối là chạy đi tìm anh trai và Kẹo Dâu Tây để đi chơi.

Nửa tháng chớp mắt đã trôi qua, Cố Thanh Sương đang lén ở cùng với Hạ Tuy Trầm nói: “Anh trai anh bây giờ toàn thời gian đều dùng để chăm hai đứa nhỏ à?”

Thân hình thon dài cao thẳng của Hạ Tuy Trầm đứng trước gương mặc quần áo, ngón tay dài rõ ràng không nhanh không chậm sửa sang lại cổ áo, ghé mắt lại, hỏi: “Em nói như thế là sao?”

Cố Thanh Sương ngồi ở bên giường, mũi chân lắc lư qua làn váy màu trắng: “Gần đây anh ấy đang nghiên cứu công thức nấu ăn, buổi tối còn để cho Tiểu Lý Nhi ăn đến bụng phồng cả lên, con bé liên mồm khen cơm bác nấu ngon, hôm nào miệng cũng muốn ăn.”

Hạ Vân Tiệm thế mà đang dần dần trở về dáng vẻ năm đó, Hạ Tuy Trầm bình tĩnh nói: “Anh trai anh là người rất có tài năng trong việc nấu nướng, khi còn bé anh ấy hay nấu đồ ăn cho anh, lâu dần luyện được thành tay nghề chuyên nghiệp.”

Chẳng qua sau khi tỉnh lại, tâm tư Hạ Vân Tiệm đều ở chỗ làm thế nào để chống lại thế lực của Hạ Ngữ Liễu, lại nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian dài, rất ít khi vào phòng bếp.

Cố Thanh Sương suy nghĩ một chút: “Vậy coi như là chuyện tốt đi. ”

Hạ Tuy Trầm không tán gẫu chuyện này nữa, đợi sau khi ăn mặc chỉnh tề, lấy một bộ váy từ trong tủ quần áo ra cho cô thay. Cố Thanh Sương không muốn động đậy, nhìn thời tiết âm u ngoài cửa sổ, cũng sắp nhìn không rõ kiến trúc phồn hoa của thành phố này, vì thế ám chỉ: “Anh, buổi tối sắp mưa phải không?”

“Xuống rồi nói sau.”

Hạ Tuy Trầm đặt vé nghe nhạc của một nghệ sĩ dương cầm, thừa dịp muốn cùng cô đi hẹn hò, không mang theo con gái.

Cố Thanh Sương thấy anh có nhã hứng nên cũng không tiện từ chối, ôm váy đi vào phòng tắm thay đồ.

Nhân lúc trời chưa mưa, hai người lái xe ra khỏi cửa, đợi đến noie Cố Thanh Sương mới đội mũ và đeo khẩu trang, khuôn mặt mỹ nhân được che đậy kín mít, cô không có hứng thú với đàn dương cầm, cúi đầu nghịch điện thoại di động, cứ đi theo Hạ Tuy Trầm là được rồi.

Sau khi tìm được chỗ ngồi ở hàng ghế trước, liền tự động tựa đầu vào vai người đàn ông, đầu ngón tay trắng nõn không ngừng lướt trên màn hình điện thoại.

Tư thế ngồi của Hạ Tuy Trầm từ trước đến nay luôn nghiêm túc, anh ngẩng đầu lên, cùng nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng trên sân khấu lặng lẽ chạm mặt, đó là một trong những người bạn của anh.

Ngay sau đó, anh cúi đầu nhìn Cố Thanh Sương còn đang dán mắt vào màn hình điện thoại di động không buông, tựa hồ so với việc cùng anh đi ra ngoài hẹn hò thì thấy thú vị hơn nhiều: “Em đang chơi cái gì vậy? Chia sẻ với anh một chút được không?”

Cố Thanh Sương không nghe ra sự khác thường trong ngữ điệu của người đàn ông, sau khi rời khỏi trò chơi rắn ăn mồi, lại cho anh xem cuộc trò chuyện mới nhất với Giang Điểm Huỳnh: “ Trình Thù thế này có phải là nhà cũ bị lửa thiêu cháy rụi đến nóc nhà hay không? Đây là muốn chơi ba năm ôm hai sao… Điểm Điểm lại mang thai ngoài ý muốn nữa rồi, tháng này vừa mới kiểm tra và phát hiện ra.”

Giấy chứng nhận kết hôn của Giang Điểm Huỳnh và Trình Thù đến bây giờ vẫn chưa làm, đứa nhỏ ngược lại đã mang thai ngoài ý muốn, cho dù chồng bằng con quý cũng không nên như vậy. Cố Thanh Sương nhỏ giọng nói với Hạ Tuy Trầm: “Trình Thù đến tuổi này, giống như ba mươi năm trước đã sống vô ích vậy.”

Đôi môi mỏng của Hạ Tuy Trầm rốt cục cũng có chút ý cười, không mặn không nhạt nói: “Đối với chuyện nhà người khác ngược lại em rất có hứng thú nhỉ.”

“Cũng không phải… Bạn bè chia sẻ cuộc sống hàng ngày một chút thôi.”

Cố Thanh Sương không cho anh xem lịch sử trò chuyện phía sau, nhanh chóng cất điện thoại di động, giống như sợ bị bắt được nhược điểm trêu chọc, có thể thấy được, bình thường không ít lần cô cùng bạn thân tán gẫu về đề tài mấy người đàn ông.

Khẩu trang của cô che mặt, nhưng không thể ngăn đôi mắt xinh đẹp đang mỉm cười, hơi cong cong vô cùng câu hồn, cô đưa tay ôm lấy cánh tay của anh: “Anh, chúng ta tôn trọng nghệ sĩ dương cầm một chút, nghiêm túc nghe nhạc đi.”

Đề tài này, xem như đã bị vạch trần.

Hạ Tuy Trầm lặng giữ chặt bàn tay mảnh khảnh của cô, hưởng thụ thế giới hai người yên tĩnh hiếm có.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lúc này bên ngoài phòng hòa nhạc đã bắt đầu mưa, theo gió lạnh thổi qua, mưa cũng ngày càng lớn.

Ở bên kia căn hộ, Dụ Tư Tình không cần chuẩn bị bữa tối, rót cho mình một ly sữa uống cho xong rồi bắt đầu sửa sang lại phòng. Lúc cô ở một mình, vì để bản thân không suy nghĩ lung tung, cô luôn tìm chút việc để làm, cần giặt chăn ga trải giường, khử trùng đồ chơi cho trẻ em, dùng chổi lau sạch sàn nhà.

Trong khi cô đang dọn dẹp trong nhà bếp, thì tiếng sấm bên ngoài cửa sổ vang lên, ánh sáng trên đầu đột nhiên vụt tắt.

Dụ Tư Tình đi ra ngoài, muốn bật đèn khác trong phòng khách, phát hiện không có biến chuyển, cô đoán là do cầu dao bị nhảy rồi, muốn xoay người đi về phía cửa, không cẩn thận đụng phải thứ gì đó trong bóng tối, cảm giác đau đớn bén nhọn đâm vào trong xương cốt, chân không đứng vững, ngã xuống.

Dụ Tư Tình cả người loạng choạng một hồi, lúc này chỉ có một cảm giác, cánh tay bắp chân đau vô cùng.

Cô ngã không nhẹ, suýt nữa không dậy nổi, ngoài cửa sổ sấm sét lại ầm ầm vang lên, mưa lớn theo đó tạt vào cửa sổ thủy tinh, cửa không đóng kín, mưa đang hắt vào.

Sàn nhà trơn bóng vừa lau tối nay, tất cả đều uổng phí sức lực rồi.

Qua một lúc lâu Dụ Tư Tình mới chậm rãi đứng dậy, đáy mắt tràn đầy cảm xúc dồn nén cực kỳ giống cảm xúc mấy ngày nay của cô, sợ lại đụng phải chỗ nào, cô không dám vội vàng đi nữa, chỉ có thể chậm rãi mò mẫm.

Cho đến khi tới gần cửa ra vào, cửa căn hộ bị gõ bên ngoài.

Kèm theo tiếng sấm sét, có vẻ rất mơ hồ, cẩn thận nghe, mới phát hiện ra là Hạ Vân Tiệm.

“—— Tư Tình?”

phút sau.

Dụ Tư Tình mở cửa ra một khe hở, thân ảnh gầy yếu của cô đứng trong bóng tối, mái tóc đen nhánh mềm mại xõa tung bên vai, làm nổi bật gương mặt trắng nõn rất nhỏ, dáng vẻ bình tĩnh nhìn người đàn ông đang đứng ở lối đi bên ngoài.

Cả tòa nhà đều mất điện, Hạ Vân Tiệm cầm nến trong tay, ánh sáng yếu ớt chiếu lên bóng dáng hai người: “Tôi tới đưa nến cho em.”

Dụ Tư Tình nhìn về phía sau anh, bình tĩnh hỏi: “Phan Phan đâu?”

Hạ Vân Tiệm: “Ngủ say rồi… Tiếng sấm cũng không đánh thức thằng bé dậy được đâu.”

Dụ Tư Tình nhận lấy ngọn nến của anh, nguyên nhân rất đơn giản, không biết lúc nào mới có điện, mà cô cũng không hơi sức đâu lục lọi khắp nơi tìm nến dự phòng, chỉ là động tác nâng tay của cô có chút chậm chạp, bị anh phát hiện ra một tia khác thường.

“Tay em bị sao vậy?”

“Vừa rồi ngã một cái. Không sao.”

Nói là nói như vậy, nhưng đáy mắt Hạ Vân Tiệm lại khẩn trương không chút giả dối, đặc biệt là trong bầu không khí tối tăm, phản ứng của anh cực kỳ giống lúc ở New York. Điều này làm cho Dụ Tư Tình có mấy giây hoảng hốt, cũng chính vì mấy giây này, khiến cho anh đã vào được trong nhà.

Ngày cãi vã rồi rời khỏi Hạ gia, Dụ Tư Tình không nghĩ tới có một ngày nào đó lại một lần nữa cùng anh chung sống hòa bình như vậy.

Bàn tay thon dài của Hạ Vân Tiệm dịu dàng dìu cô trở lại ghế sô pha trong phòng khách, ngọn nến thắp sáng căn phòng, ánh sáng màu vàng trông rất ấm áp, ngay cả bóng dáng cũng mơ hồ vài phần, Dụ Tư Tình ngồi bất động, nhìn anh thu dọn đống đồ lộn xộn trên sàn nhà vào góc tường.

Sau đó, nghe thấy giọng nói của Hạ Vân Tiệm truyền đến, đang hỏi cô: “Hộp thuốc trong nhà em để ở đâu?”

Dụ Tư Tình bình thường đều chuẩn bị thuốc cho trẻ em, không có của người lớn.

Cô chỉ vào một cái tủ, Hạ Vân Tiệm mở ra, phát hiện không có rượu thuốc chống bầm, nương theo ánh sáng, đường nét khuôn mặt gầy gò của anh khuất sau bóng tối, vẻ mặt không kiên nhẫn, lấy điện thoại di động ra nhanh chóng tìm kiếm hiệu thuốc gần đây.

Cuối cùng, anh bảo Dụ Tư Tình trông ngọn nến này, không được động đậy, mà anh tự mình đến hiệu thuốc một chuyến.

Bên ngoài còn đang mưa to, Dụ Tư Tình không muốn để anh đi: “Lúc đầu một trận đau đớn kia qua rồi thì không có chuyện gì nữa, Hạ Vân Tiệm, anh trở về trông con đi, tôi không sao.”

Hạ Vân Tiệm ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm có hai giây hoảng hốt, nhớ tới bộ dáng trẻ tuổi của Dụ Tư Tình trước đây, cũng có một lần cô cũng ngồi trên sô pha như vậy, chỉ là chật vật hơn bây giờ, ngón tay chậm rãi cuộn lên làn váy, lộ ra đầu gối như bị dập nát, chảy từng giọt máu, cô cố gắng cười: “Em ghét nhất những ngày giông bão… Luôn luôn bị té ngã, Hạ Vân Tiệm, anh có biết những ngày giông bão ở cô nhi viện ra sao không? Những đứa trẻ như tụi em sẽ bị nhốt trong nhà để tránh chạy loạn … Sau đó, chúng em nhìn qua cửa sổ có hàng rào dây thép gai để nhìn mưa bên ngoài.”

“Từ nhỏ em đã không thích những ngày giông bão, một tiếng sấm cũng khiến tâm trạng em trở nên buồn bực, làm chuyện gì cũng sẽ thất thần.”

Vừa rồi khi tiếng sấm vang lên, phản ứng đầu tiên của Hạ Vân Tiệm ở trong thư phòng không phải là nhìn đứa nhỏ đang ngủ say, mà theo bản năng là chạy ra khỏi phòng, lúc xuống lầu, anh mới phản ứng, quay lại lấy nến.

Bây giờ nhớ lại từng đoạn clip rời rạc này, khiến cho cả người Hạ Vân Tiệm trở nên đặc biệt trầm mặc, không để ý lời khuyên can của Dụ Tư Tình, kiên trì muốn ra ngoài mua thuốc, cứ thế cất bước rời đi.

Bóng dáng Dụ Tư Tình ẩn trong ánh nến nửa sáng nửa tối, yên lặng hồi lâu cũng không nhúc nhích, đầu ngón tay cô vô thức run lên một chút, đi đặt ngọn nến gần mình một chút.

Gần nửa giờ trôi qua, điện thoại di động của cô vang lên, là Hạ Vân Tiệm gọi tới.

Bên ngoài mưa to, Dụ Tư Tình rốt cuộc cũng lo lắng cho an nguy của anh, không nghĩ cái gì liền nhận cuộc điện thoại video.

Hạ Vân Tiệm bị mưa dầm ướt sũng, giọt nước từ những lọn tóc của anh lăn xuống, nhưng đôi mắt thâm trầm đặc biệt sáng, hướng về phía ống kính hỏi cô: “Bác sĩ hỏi tôi, cánh tay em bị bầm tím hay là vừa chạm vào đã rất đau?”

Dụ Tư Tình hô hấp chậm một chút: “Bị bầm tím.”

Cô có thể lấy đồ bình thường, nếu không chạm vào vết bầm tím sẽ không cảm thấy đau đớn.

Hạ Vân Tiệm chuyển ống kính sang trước giá thuốc kia, tựa hồ là để cho cô nghe được lời dặn dò của bác sĩ. Trong quá trình giao tiếp, bác sĩ trong hiệu thuốc cho rằng cô là bạn gái của Hạ Vân Tiệm, mà anh cũng không giải thích, lại hỏi khí huyết không đủ thì nên uống thuốc bổ gì.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tư thế này của Hạ Vân Tiệm, giống như thừa dịp thời tiết mưa to, muốn cướp bóc hiệu thuốc của người ta.

Dụ Tư Tình yên lặng lắng nghe, giọng nói dễ nghe của người đàn ông cùng tiếng trao đổi qua lại, bất giác làm cho căn hộ không còn rét lạnh. Sau khi cúp điện thoại, cô giật giật ngón tay cứng ngắc, hơi che mắt mình.

Trước khi ngọn nến sắp cháy hết, Hạ Vân Tiệm cuối cùng đã xách theo một túi lớn hộp thuốc trở về, trước khi anh ra cửa, còn để lại một tờ ghi chú, đặt ở chỗ hay để chìa khoá để tiện nhìn vào, mở cửa vào cũng không ấn chuông cửa.

“Đêm nay tạm thời cứ bôi thuốc qua đã, bác sĩ dặn dò, ngày mai phải lên bệnh viện kiểm tra xem xương cốt có bị thương hay không.”

Giọng điệu của Hạ Vân Tiệm tự nhiên nói chuyện với Dụ Tư Tình đang ngồi ở trên sô pha, anh đặt túi thuốc xuống, cả người anh giống như vừa bò ra từ trong vũng nước, nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, chiếc áo khoác kia đều bị lấy để che cho chỗ thuốc khỏi bị dính nước mưa, cho nên áo sơ mi đen và quần dài trên người anh đều ướt sạch, chân trần giẫm lên sàn nhà, từng bước đều để lại dấu chân.

Giống như năm đó, ở trong đêm tuyết giá lạnh, cũng như lúc này, anh đi chân trần, từng bước một tìm về phía cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio