Giang Điểm Huỳnh thương tâm quá độ uống đến say không còn biết gì hết, nhất thời như từ trong mộng tỉnh lại.
Cô uống từng ngụm lớn rượu, tóc xõa tung, khuôn mặt say khướt dưới ánh đèn, làn da trắng nõn, đang áp vào vai Cố Thanh Sương, nói chuyện liên tục: “Bảo bối … mình thấy rằng mọi người ai cũng phải trải qua khổ sở một trận, cậu là trước khổ sau ngọt còn mình là trước ngọt sau khổ”.
Cố Thanh Sương sợ cô tiếp tục uống sẽ bị ngộ độc rượu, vì vậy cô đem cốc rượu lấy lại, cố ý không cho cô ấy uống tiếp, trầm giọng nói: “Điểm Điểm, đừng quá chấp nhất với cảm xúc nào đó, như vậy cậu mới toàn thân rút lui. “
“Bảo bối.”
Giang Điểm Huỳnh ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn Cố Thanh Sương, ở khoảng cách gần như vậy, cô ấy còn có thể nhìn rõ hàng mi cong vút của cô, nhưng lúc này cô ấy rất muốn nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của cô, lại uống rượi rồi hỏi: “Cậu chấp nhất với Hạ Tuy Trầm bảy năm, có bao giờ nghĩ đến chuyện buông tay không? “
“Có nghĩ tới.”
Cố Thanh Sương không hề giấu giếm cô ấy, đem lời trong lòng nói ra: “Từ khi Hạ Tuy Trầm không từ biệt mà rời đi ở chùa Nam Minh … Mình đã không bước vào chùa nửa bước, sau khi được Cố gia đón về, lại thi vào học viện điện ảnh, một long vì diễn kịch đã sớm đem anh quên dưới đáy lòng rồi. ”
Nếu không phải sau khi cửu biệt gặp lại Hạ Tuy Trầm, anh lại đối với cô thận trọng, từng bước ép buộc, dụ dỗ cô tiếp nhận mối quan hệ giữa hai người.
Với tính cách của Cố Thanh Sương sẽ không chủ động quay lại, cũng sẽ không sống chết vì một người đàn ông, từ nhỏ bị ảnh hưởng bởi gia đình, cô không thực sự cảm nhận được tình cảm gia đình bình thường, cô thiếu tình yêu và vô cùng sợ hãi bị một tia ấm áp bỏ rơi.
Mà trời xui đất khiến cô lại sử dụng nhiệt độ cơ thể lạnh giá của chính mình để sưởi ấm cuộc đời tăm tối của Hạ Tuy Trầm.
Cố Thanh Sương thất thần trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng nói: “Mình yêu người đàn ông này sâu sắc, nếu một ngày Hạ Tuy Trầm yêu một người phụ nữ khác, mình sẽ rất đau khổ, nhưng mình sẽ dứt khoát lựa chọn chia tay anh ấy, đoạn tuyệt quan hệ sạch sẽ, đời này sẽ không gặp lại.”
“Sau đó… mình cố gắng vượt qua khỏi cơn thống khổ như cái chết này, mình sẽ cố gắng sống thật lâu. Sau khi Hạ Tuy Trầm chết, mỗi ngày mình đều sẽ chống gậy đi đến bia mộ của anh mắng anh. “
Nụ cười của Giang Điểm Huỳnh rất thấp, nước mắt cô rơi xuống ngay lập tức: “Được, vậy mình cũng sẽ chờ đến khi Trình Thù chết chống gậy đến mắng anh ấy.”
Cố Thanh Sương dùng đầu ngón tay chạm vào mái tóc của cô, nhẹ nhàng nói: “Cậu đi tắm một cái đi.”
Hai mắt Giang Điểm Huỳnh đỏ hoe, dùng sức ôm chặt cô, giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào, mờ mịt: “Bảo bối, Hạ Tuy Trầm yêu cậu là thiên kinh địa nghĩa, cậu là người phụ nữ tốt nhất và ấm áp nhất trên thế giới này…”
Cố Thanh Sương bên ngoài lạnh lùng, nhưng cô sẽ dành những mặt mềm mại nhất của mình cho những người thân thiết nhất.
Không uống rượu nữa.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giang Điểm Huỳnh bị dụ dỗ vào phòng tắm rửa sạch mùi rượu, trong lúc đó cô ghé trên bồn cầu nôn mửa, khi gần như tỉnh táo, cô thản nhiên kéo áo choàng tắm lên người, ngón tay tái nhợt cầm điện thoại, đem Wechat bạn bè trong giới có quan hệ với Trình Thù đều xóa hết.
Ảnh hai người chụp chung, nội dung trò chuyện và thông tin liên lạc đã bị xóa không còn xót lại một chút gì hết.
Trong điện thoại không còn tin tức gì của Trình Thù nữa, ngón tay cô yếu ớt buông lỏng ra, dọc theo ngón tay rơi vào bồn cầu.
Cố Thanh Sương biết rằng đây là cô đã chết tâm hoàn toàn rồi, không nói lời nào, cô đỡ lấy Giang Điểm Huỳnh người đang say vào phòng ngủ.
Sau nửa giờ.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, bên ngoài căn phòng có hai tiếng gõ cửa.
Cố Thanh Sương bỏ tay áo đang xắn xuống, bước tới mở cửa, bên ngoài chính là Trình Thù, vẫn trong bộ vest màu xanh nhạt đó, khuôn mặt đẹp trai của anh ấy đặc biệt rõ ràng. Nhìn thấy cô, dường như lông mày của anh ngưng tụ dày đặc cảm xúc ưu sầu, anh ấy hỏi: “Điểm Điểm đâu?”
“Tôi gửi tin nhắn cho anh, vốn dĩ là muốn anh tối nay nói chuyện rõ ràng với cô ấy.” Cố Thanh Sương dừng lại, nhìn cánh cửa đóng chặt sau lưng nói: “Bây giờ Điểm Điểm uống say rồi, chỉ sợ sau khi tỉnh lại không muốn gặp anh. “
Trình Thù không hề nản lòng trước câu nói này, chậm rãi nói: “Em dâu….Tùy Trầm ở dưới lầu khách sạn chờ em về nhà, anh sẽ chăm sóc Điểm Điểm thật tốt.”
Cố Thanh Sương: “…”
Anh ta đêm khuya kéo Hạ Tuy Trầm đến cứu cánh, thật sự là hạ quyết tâm nói muốn nói chuyện với Giang Điểm Huỳnh.
Một lúc sau.
Cố Thanh Sương nâng mắt lên nhìn anh ta, giọng điệu bình tĩnh nói: “Niệm tình cũ, đừng làm tổn thương cô ấy một lần nữa.”
Những tấm rèm dày cộp của khách sạn được đóng lại, không có ánh sáng chiếu vào nên không thể biết được mấy giờ rồi.
Sau khi men say tan đi Giang Điểm Huỳnh mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô đang nằm ở trên giường êm ái.
Lâu rồi cô không liều mạng uống rượu như vậy, phản ứng đầu tiên của cô là đầu đau dữ dội, khi muốn đưa tay lên xoa xoa thái dương, cô nhận ra mình không thể cử động, hơi nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Trình Thù đang ngồi ở mép giường.
Trình Thù nắm lấy bàn tay mát lạnh của cô không buông, cụp mắt xuống, cực kỳ chăm chú nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô khi tỉnh lại.
Giang Điểm Huỳnh phản ứng chậm nửa nhịp, cho đến khi cô nghe thấy anh ôn nhu nói: “Muốn uống nước không?”
Uống quá nhiều rượu khiến cổ họng cô thực sự rất khô khốc.
Giang Điểm Huỳnh theo bản năng ho khan một tiếng, giây tiếp theo, Trình Thù buông tay cô đứng dậy đi rót một cốc nước.
Gần như ngay lập tức cô ẩn mình dưới lớp chăn bông, có ý đề phòng rất rõ ràng, tâm tư của Trình Thù rất tinh tế, không có khả năng không nhận ra, nhưng anh chỉ nở nụ cười dịu dàng, thái độ của anh vẫn gần gũi với cô như trước đây, khiến cho người ta hiểu lầm anh rất thâm tình.
Giang Điểm Huỳnh không hiểu sao lại cảm thấy thật nhàm chán, hé môi, khàn giọng nói: “… Giữa chúng ta hình như vẫn luôn là em cưỡng cầu.”
Nếu không có cô dây dưa không rõ, cưỡng cầu màn duyên phận này thì căn bản Trình Thù và cô sẽ không bao giờ có bắt đầu.
Giang Điểm Huỳnh tỉnh ngộ đã muộn, bây giờ muốn cắt đứt, nhưng người đàn ông ôn nhu trước mặt này lại không đồng ý, ánh mắt anh từ trước đến nay luôn sâu thẳm và tĩnh lặng, lúc này không biết là ảo giác hay là ánh đèn rực rỡ chiếu vào mà mơ hồ có chút ẩm ướt.
“Điểm Điểm, đừng phán tử hình cho anh, được không?”
Những lời này đánh trúng nơi mềm mại nhất trong lòng cô, suýt nữa khiến Giang Điểm Huỳnh muốn vươn tay nắm lấy tia hi vọng mờ mịt, nhưng cô không thể tiếp đắm mình trong trụy lạc nữa, sau khi hít sâu một hơi, cô lại nói: “Em đã cho anh cơ hội rồi, kể từ bữa tiệc sinh nhật của lão gia tử, em vẫn luôn chờ đợi anh. “
Cô trở lại với thân phận là bạn, chờ Trình Thù chủ động tiến thêm một bước về phía mình.
Nhưng mọi chuyện không như ý muốn, Trình Thù luôn bận bịu vì vợ cũ, vậy cô tính là cái gì chứ?
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngoại trừ Trình Thù, đời này Giang Điểm Huỳnh chưa bao giờ yêu một người đàn ông nào lại hèn mọn như vậy, trong xương cô kiêu ngạo như Cố Thanh Sương, cô cười giọng nói khàn khàn âm thanh có chút khó nghe nói: “Em yêu anh ôn nhu săn sóc, mọi việc đều thay người bên cạnh em suy nghĩ, cũng tôn trọng phụ nữ, không hề bày ra tư thế cao thượng… nhưng đó cũng là con dao hai lưỡi, em hưởng thụ sự ấm áp của anh, người vợ cũ của anh cũng có thể.”
Trình Thù muốn nắm những ngón tay tinh tế của cô trên chăn bông nhưng lại bị né tránh, điều này khiến cảm xúc giữa hai lông mày của anh lộ ra rõ ràng, lộ ra sự cường thế hiếm thấy: “Điểm Điểm, cho anh ba phút giải thích, nghe anh nói. “
“Chung Đinh Nhược gặp khó khăn tìm kiếm sự giúp đỡ của anh, phải không?” Giang Điểm Huỳnh nhắm mắt có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra. Với xuất thân từ một gia đình hào môn, người phụ nữ này quen với việc qua lại với những người quyền cao chức trọng để có được tài nguyên mình mong muốn.
Trong mắt Chung Đinh Nhược, đàn ông là vật phẩm được phân loại nghiêm ngặt.
Có thể tận tình cung cấp nuôi dưỡng dã tâm của cô ta.
Trình Thù nhìn chằm chằm vẻ mặt lãnh đạm của cô, trong lòng đã lâu rồi không nổi lên cảm giác chua xót này, đôi môi mỏng cười khổ nói: “Dự án của công ty cô ấy có vấn đề, cô ấy cần một khoản tiền để vượt qua khó khăn.”
“Anh đã hứa sẽ giúp cô ấy?”
“Không có.”
Câu trả lời này khiến Giang Điểm Huỳnh có chút ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn anh.
Cảm xúc trong mắt Trình Thù rất phức tạp, khi rơi vào trên người cô lại có chút ấm áp ôn nhu, anh thấp giọng nói: “Dự án của Chung Đinh Nhược không thể cứu vãn được, có bỏ ra bao nhiêu tiền vào đó cũng như một cái động không đáy, lúc trước Hạ Tuy Trầm không muốn đầu tư đã nhắc nhở cô ấy. ”
“Anh không niệm tình cũ đi giúp cô ta?”
Với tính tình của Trình Thù, Giang Điểm Huỳnh biết dù biết đó có là động không đáy, anh cũng sẵn sàng ném tiền vào.
Nhưng cô xem nhẹ việc Trình Thù là người thừa kế quản lí Trình thị, bản tính của một thương nhân khiến anh ta không thể đưa ra phán đoán sai lầm, anh khẽ thở dài: “Anh cảm thấy mình nợ Chung Đinh Nhược, bởi vì lúc trước rõ ràng biết cô ấy có hôn ước với Tạ gia, nhưng anh lại ỷ và có quan hệ anh em với Tạ Lan Thâm mà theo đuổi cô ấy tới tay. “
Trình Thù rất tin vào quan hệ nhân quả, nếu không phải lúc trước có anh can thiệp, Chung Đinh Nhược có thể mượn hôn ước này, có đủ tư cách để tranh lấy người đàn ông mình yêu.
Tuy nhiên, chỉ vì yêu Chung Đinh Nhược ngay từ cái nhìn đầu tiên, có Tạ Lan Thâm làm bà mối, đem vị hôn thê trên danh nghĩa giới thiệu cho anh.
Những năm gần đây, Trình Thù biết không thể cô phụ Chung Đinh Nhược, đối với cô ta ngoan ngoãn phục tùng nhân nhượng, sợ đối với cô không tốt sẽ làm cô ấy cảm thấy hối hận khi gả vào Trình gia.
Nhưng sau khi ly hôn.
Tình yêu của Trình Thù dành cho Chung Đinh Nhược dần phai nhạt, trái tim trống rỗng bấy lâu nay của anh đã hoàn toàn bị Giang Điểm Huỳnh chiếm giữ, đồng thời tự nhắc nhở bản thân rằng một cô gái có tính cách như Giang Điểm Huỳnh không thích hợp để cùng anh vợ thành chồng. Mặt khác, anh không nhin được đắm chìm vào tình yêu nóng bỏng của cô.
Anh yêu người con gái trước mặt, đó là thật, không một chút giả dối.
Trình Thù thổ lộ tình cảm trong lòng với cô, đôi mắt anh vẫn rất sâu, trong ánh sáng nửa tối, anh từng chút một vẽ lên khuôn mặt của Giang Điểm Huỳnh, gọi cô lại một tiếng, tự lẩm bẩm một mình: “Điểm Điểm, anh yêu em.”. “
Phòng ngủ im lặng không tiếng động, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở.
Giang Điểm Huỳnh đã mong chờ lâu như vậy, rốt cuộc khi nghe được ba chữ này, nhưng cô lại không hề kích động như trong tưởng tượng, ngược lại rất bình tĩnh.
Cô rũ mi xuống, nhìn bàn ngón tay thon dài của Trình Thù nắm chặt đầu ngón tay cô, độ ấm truyền đến, cô đột nhiên lấy lại tinh thần rút tay ra, trong mắt hiện lên sự cự tuyệt: “Cho dù anh yêu em cũng không thay đổi được nút thắt tình cảm giữa ba người … Em không muốn quãng đời còn lại phải sợ một ngày nào đó anh lại chạy đưa tới hơi ấm cho vợ cũ, cũng không muốn nhìn thấy Chung Đinh Nhược khóc lóc trước mặt anh hết lần này đến lần khác như người bị hại. ”
“Trình Thù, em đã nghĩ rồi … Rốt cuộc, tình yêu của chúng ta khác với Hạ Tuy Trầm và Cố Thanh Sương.”
“Ít nhất không có người thứ ba trong tình yêu của họ. Anh và em lại bị Chung Đinh Nhược ngăn cách. Anh không thể tránh cô ấy, tránh cũng không thoát.”
“…Chúng ta chia tay đi.”
–
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giang Điểm Huỳnh không muốn quay đầu lại, sau khi nói chia tay với Trình Thù, cô ấy đã đến biệt thự để thu dọn tất cả những gì thuộc về mình ngày hôm đó, mấy chiếc vali đã đầy, không ngĩ tới ở đây hai năm đã lưu lại nhiều đồ vật như vậy.
Cô thậm chí còn không để lại một đôi tất trong tủ, nếu không thể mang đi, cô liền ném vào thùng rác bên ngoài biệt thự.
Cố Thanh Sương đi cùng cô, nhìn người đàn ông ở tầng dưới, nói với Giang Điểm Huỳnh trong phòng ngủ chính đang tháo khung ảnh trên tường: “Tính cách này của Trình Thù khó trách lại có tiếng hiền lành trong giới như vậy, cậu khua chiêng gióng trống chuyển nhà như vậy, anh ấy vẫn có thể chịu được. “
“Anh ấy là quân tử… rất biết cách chiều lòng phụ nữ.”
Giọng điệu của Giang Điểm Huỳnh rất nhẹ và mỉa mai, cô ấy nhanh chóng lấy một tấm ảnh chụp chung của hai người trong khung ảnh ra, dùng kéo cắt vài cái, rồi xé tấm ảnh của mình.
Chờ khi phòng ngủ chính bị lăn lộn như gặp cướp, cô mới mãn nguyện vỗ tay, nhướng mày nhìn Cố Thanh Sương: “Đi thôi.”
Giang Điểm Huỳnh kêu trợ lý đi theo xách hết vali rời đi, dẫm trên đôi giày cao gót mười phân đi ngang qua Trình Thù, một ánh mắt cũng không cho anh, bóng lưng quyến rũ nhanh chóng biến mất trước cửa biệt thự.
Ngược lại Cố Thanh Sương được Trình Thù gọi lại, biểu cảm của nah như bình thường, thái độ ôn hòa nói: “Trong khoảng thời gian này làm phiền em chiếu cố Điểm Điểm…Nếu cô ấy có chuyện gì, mong em báo cho anh một tiếng.”
“Anh luôn tận tâm với người tiền nhiệm như vậy sao? Sau khi chia tây mà phục vụ như vậy cũng quá tốt rồi.”
“Anh không có chia tay với Điểm Điểm.”
Trình Thù cực kỳ chuyên chú nhìn vào vào nụ cười mỉa mai trong mắt Cố Thanh Sương, dùng ngón tay thon dài véo vào khớp xương, chậm rãi nhấn mạnh: “Đối với anh không phải là chia tay.”
……
“Trình Thù có hay không muốn mặt mũi đàn ông, vậy mà anh ta lại nói với cậu rằng mình không có chia tay với anh ta?”
Lên xe, Giang Điểm Huỳnh tức giận đến mức suýt chút nữa yêu cầu tài xế lái xe quay lại tìm Trình Thù lý luận một phen.
Cố Thanh Sương bình tĩnh nói: “Bệnh tâm lý trên giường của Trình Thù đã được chữa khỏi rồi sao?”
Giang Điểm Huỳnh nhanh chóng phản ứng lại: “Bảo bối, cậu sợ rằng anh ấy không muốn chia tay là coi mình như một công cụ phát tiết cho dục vọng?”
Cố Thanh Sương không muốn suy đoán tâm tư của đàn ông, nhưng đó là hạnh phúc trong tương lai của Giang Điểm Huỳnh, cô không bỏ qua bất kỳ khả năng nào, nhẹ nhàng nói: “Từ kết luận mà mình rút ra từ Hạ Tuy Trầm… khi nam nhân phá giới, đối với vấn đề này liền không thể quá cấm dục. “
Giang Điểm Huỳnh cảm thấy lòng thật lạnh, nghĩ đến dường như trước kia Trình Thù phá lệ rất nhiệt tình với cô khi cô khi ở trên giường.
Gần như có thể đạt tới trình độ mọi yêu cầu anh đều có thể đáp ứng, để cho anh chết đi, phỏng chừng anh cũng có thể cam tâm tình nguyện.
“Bảo bối…Nếu không mình tìm Thẩm Tinh Độ yêu đương được không, môn đăng hộ đối, còn là thanh mai trúc mã… Thật là một nhân duyên tốt đẹp nha!”
Từ trước đến nay Giang Điểm Huỳnh luôn là phái hành động, cô ấy nói muốn tìm Thẩm Tinh Độ, không đến vài ngày liền chăm chỉ nỗ lực thực hiện.
Đoàn làm phim “Snow Night” chính thức khởi động máy, đoàn đội của Chử Tam Nghiên đều là những người quen biết đã từng làm việc với nhau, Cố Thanh Sương và Thẩm Tinh Độ là nhân vật chính, lần này không ở trong khách sạn mà mang theo trợ lý đang ở trong một biệt thự của Chử Tam Nghiên khi trẻ mua ở Hoành Điếm.
Giang Điểm Huỳnh cũng vội vàng chuyển đến, không ai biết bằng cách nào mà cô ấy thuyết phục được Chử Tam Nghiên để có được vai diễn một nhân vật nhỏ.
Kiểu có thể kết thúc cảnh quay trong một hai ngày, nhưng lại bị cô ấy quay trong trong hai tháng, chen chúc một phòng với Cố Thanh Sương, liền chọn phòng ở bên cạnh Thẩm Tinh Độ.
Không bạn không có Hạ Tuy Trầm, Cố Thanh Sương quyết định từ bỏ người đàn ông mà mình đang mong đợi ở nhà để ở cùng với khuê mật cảu mình.
Đã ba tháng kể từ khi hoàn thành vắc xin phòng dại, Hạ Tuy Trầm vẫn đang tu thân dưỡng tính và cấm dục, không có đời sống tình dục.
Các cảnh quay của Giang Điểm Huỳnh đã hoàn thành từ lâu, cô đảm nhận vai một cô bảo mẫu dịu dàng, ngày nào cũng cẩn thận chuẩn bị cho Cố Thanh Sương và Thẩm Tinh Độ một bữa ăn thịnh soạn, cô không quên trổ tài nấu nướng trong đoàn phim “Đêm tuyết”..
Một lần, sau khi nói chuyện với bạn bè về một dự án từ thiện mới Hạ Tuy Trầm nhàn nhã mở nhóm WeChat, và nhìn thấy một bức ảnh do Giang Điểm Huỳnh đăng.
Cô chuẩn bị hai bữa trưa tình yêu, dán bảng tên, chuẩn bị gửi đến trường quay Hoành Điếm.
“Trứng luộc tình yêu là món yêu thích của bảo bối Sương Sương và Độ Độ tôi yêu nhất nha.”
Trong nhóm, Lạc Nguyên đã nhảy ra phun tào: “@ Giang Điểm Huỳnh, sao ngày nào cũng chuẩn bị cho đôi tình lữ phần ăn giống nhau vậy…”
Sau khi đọc nhật ký trò chuyện, Hạ Tuy Trầm lặng lẽ rời khỏi cuộc trò chuyện nhóm WeChat, từ đầu đến cuối đều không biểu lộ nhiều cảm xúc, đốt ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ vào đầu gối, một lúc sau, đôi môi mỏng khẽ mở không nhanh không chậm nói với Nghiêm Thuật bên cạnh: “Đã bao lâu rồi tôi không đi thăm ban đoàn làm phim? “
Nghiêm Thuật trả lời: “Hạ tổng, tuần trước anh đi đoàn làm phim thăm ban, vì không có chỗ ở … phu nhân lại bận quay phim nên không về khách sạn mà ăn xong một bữa cơm lại trở về.”
Nói một cách uyển chuyển, bữa cơm này vẫn là Hạ Tuy Trầm mạnh mẽ lưu lại ăn một ít.
Kể từ khi Cố Thanh Sương quay phim tới giờ, một lòng một dạ cắm rễ ở đoàn làm phim, quên đi thân phận đã kết hôn của mình.
Hạ Tuy Trầm tư vài giây, không hề do dự nói một câu:”Tôi sẽ đi nhắc cô ấy.”
Nghiêm Thuật tràn đầy dấu chấm hỏi: “…”
Nhắc nhở cái gì?