Hai người ôm lẫn nhau, vẫn còn vài điều chộn rộn bên trong hai cỗ thân thể tốt đẹp, dư âm cao trào còn chưa qua đi, chỉ cần đụng chạm một chút vẫn có thể đốt cháy lửa tình huống chi là cơ thể dán lấy nhau. Mỗi một hơi thở, mỗi một va chạm tinh tế, không cần kiềm chế, một lần nữa hai người lại bắt đầu gia nhập trận chiến.
Thời điểm lại đạt cao trào một lần nữa rốt cuộc cả hai cũng hữu khí vô lực ôm lấy nhau dựa vào sô pha mềm mại. Lạc Tử Tịch tựa vào lòng Nhan Tiêu, mắt nhắm lại lắng nghe từng nhịp đập dồn dập trong ngực Nhan Tiêu, cảm nhận được an ổn cùng thỏa mãn, nàng và Nhan Tiêu đã không còn đường rút lui. Mà nàng cũng không muốn hồi đầu, việc đã xảy ra nàng không có khả năng lại đi trốn tránh, trốn tránh chỉ khiến nàng cảm thấy không chỉ có lỗi Lăng Dịch Hằng, càng thêm có lỗi với Nhan Tiêu.
"Nhan Tiêu..."
Lạc Tử Tịch lại lần nữa gọi tên Nhan Tiêu. Dường như chỉ có kêu Nhan Tiêu, cảm xúc trong lòng nàng mới có thể bình ổn.
"Ân."
Nhan Tiêu nhẹ giọng đáp lại. Cho đến bây giờ, nàng vẫn thích im lặng ở cùng Lạc Tử Tịch, cho dù có nói hay không cảm giác cũng tốt lắm. Ôm lấy Lạc Tử Tịch, Nhan Tiêu cảm thấy trên thế giới này tất cả đều không trọng yếu bằng người chân thật tồn tại trong lòng nàng.
"Nhan Tiêu, từ đây về sau, ngươi chính là tình nhân của ta rồi, ngươi hối hận không? Chúng ta sẽ xuống địa ngục sao?"
Tuy rằng thản nhiên cùng Nhan Tiêu, nhưng dù sau nàng còn có hôn nhân của nàng, khó tránh khỏi việc có chút ít cảm giác tội lỗi ở trong lòng. Nàng ngoại tình, đối tượng ngoại tình lại là người trượng phu có dục vọng muốn phát triển thành tiểu tam. Dùng "Dục vọng" vì nàng là người ngoại tình trước một bước so với trượng phu, không chỉ thân thể ngoại tình, ngay cả tinh thần từ lâu cũng đã ở bên ngoài. Nàng là một nữ nhân truyền thống, cho nên cảm giác được tội ác đang đeo trên lưng mình là không thể rửa sạch.
Nhan Tiêu cười cười, nàng đương nhiên biết trong lòng Lạc Tử Tịch nghĩ cái gì, hai tay càng thêm ôm chặt Lạc Tử Tịch, nói:
"Lạc Tử Tịch, từ nay về sau ta chính là tình nhân của ngươi, ngươi chỉ cần đừng quên mỗi tháng phải mua lễ vật cho ta, ta sẽ không hối hận. Chẳng lẽ ngươi tin địa ngục có tồn tại? Cho dù địa ngục có tồn tại, kia chờ tới thời điểm chúng ta hóa thành hoàng thổ mới tính đi? Hiện tại vội vã suy nghĩ làm gì?
"Ân."
Lạc Tử Tịch cảm nhận được lực đạo trên cánh tay của Nhan Tiêu, biết Nhan Tiêu thâm tình thắm thiết đối nàng. Khóe miệng Lạc Tử Tịch nhẹ nhàng nâng lên. Cảm giác có Nhan Tiêu thật tốt, bỗng dưng nàng cảm thấy tình nhân của nàng dưỡng tốt lắm, mỗi tháng chỉ muốn một lễ vật mà thôi, cũng không nói cần lễ vật thế nào, đến lúc đó nàng tùy tiện tìm một lễ vật có phải hay không có thể xem như dưỡng Nhan Tiêu được một tháng? Nghĩ tới điều này, trong lòng Lạc Tử Tịch không biết vì sao lại vui vẻ lên. Ngươi nói xem, nàng như thế nào lại đụng phải một tình nhân như Nhan Tiêu đây? Người không chỉ là vưu vật, ngay cả tư tưởng cũng là tuyệt phẩm. Nàng có phải hay không thật hạnh phúc?
Suy nghĩ, Lạc Tử Tịch lại cọ cọ trên người Nhan Tiêu, địa ngục cái gì, đợi tới đó đi, nhân sinh, vui vẻ được thì cứ vui vẻ, lời này tuyệt đối là chân lý. Chuyện này từ nay về sau, nàng sẽ không duy nghĩ nhiều nữa, ký lai chi tắc an chi, dù sao chuyện đó về sau hãy đi đối mặt.
Ký lai chi tắc an chi: thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
"Nhan Tiêu, ngươi không để ý sao? Ngươi đường đường là Nhan gia đại tiểu thư..."
Lạc Tử Tịch không biết nói gì nữa, nhưng nàng tin tưởng Nhan Tiêu biết nàng muốn nói gì. Nhan Tiêu biết nàng như thế, có những lời không cần phải nói thẳng ra.
Nhan Tiêu dựa vào đầu Lạc Tử Tịch, cười cười nói:
"Lạc Tử Tịch, quan hệ của ta với ngươi cùng thân phận của ta có liên quan sao?"
Nhan Tiêu cảm thấy Lạc Tử Tịch hỏi vấn đề này thực ngốc. Nàng là Nhan gia đại tiểu thư chẳng lẽ nàng không phải là Nhan Tiêu sao? Nếu nàng không phải Nhan gia đại tiểu thư, không phải tổng giám đốc Nhan thị, kia nàng sẽ không là Nhan Tiêu sao? Quan hệ của nàng với Lạc Tử Tịch, không liên quan đến thân phận nàng, nàng như trước là Nhan Tiêu, cũng chỉ là Nhan Tiêu.
Lạc Tử Tịch vừa nghe, tự nhiên cũng hiểu được ý tứ Nhan Tiêu muốn biểu đạt, nhất thời có một dòng nước ấm chảy vào lòng. Nhan Tiêu đối nàng, thực sự thuần túy, đường đường là Nhan gia đại tiểu thư, Nhan thị tổng giám đốc lại làm tình nhân của nàng, nói ra không hù chết người cũng bị người nói tới chết, nhưng Nhan Tiêu lại thản nhiên như vậy, bình tĩnh như vậy. Đột nhiên Lạc Tử Tịch cảm thấy nàng thực may mắn.
"Đúng rồi, Nhan Tiêu, Hằng hy vọng ta với ngươi trở thành hảo bằng hữu."
Bỗng nhiên Lạc Tử Tịch nhớ tới Lăng Dịch Hằng, Lăng Dịch Hằng đưa nàng đến điếm của Nhan Tiêu không phải muốn nàng kết giao cùng Nhan Tiêu sao? Nàng cảm thấy là chuyện tất yếu phải nói cùng Nhan Tiêu, có lẽ về sau các nàng có thể lợi dụng thân phận bằng hữu để che dấu chút gì đó. Dù sao phỏng chừng có đánh chết Lăng Dịch Hằng cũng không dám tin nàng cùng Nhan Tiêu là loại quan hệ hiện tại này.
"Lạc Tử Tịch, ta cảm thấy không chỉ ngươi tuyệt vời, mà lão công ngươi cũng tuyệt lắm, hắn thực sự dự tính đánh một trận vang dội nha. Lợi dụng ngươi tiếp cận ta? Hay là nghĩ hưởng tề nhân chi phúc?"
Nhan Tiêu không khỏi cười lạnh, nghe xong lời Lạc Tử Tịch nói, nàng dùng đầu ngón chân là có thể nghĩ được Lăng Dịch Hằng bàn tính đánh thế nào.
Nguyên bản nàng nghĩ Lăng Dịch Hằng toàn tâm toàn ý đối Lạc Tử Tịch, cùng nam nhân khác không giống nhau, nhưng đúng là chính mình nhìn lầm, nam nhân trong thiên hạ là một dạng, luôn ăn trong bát nghĩ trong nồi, tổng nghĩ ngồi hưởng tề nhân mỹ. Hừ, thiên hạ nào có chuyện tiện nghi như vậy? Tuy rằng Lạc Tử Tịch ngoại tình trước, nhưng cũng là do mình dụ dỗ Lạc Tử Tịch cho nên Lạc Tử Tịch mới có thể ngoại tình. Lạc Tử Tịch ngoại tình là tai nạn ngoài ý muốn, nàng vì chính mình ngoại tình mà rối rắm lâu như vậy, nếu không phải Lăng Dịch Hằng đem Lạc Tử Tịch đưa đến điếm của nàng, bây giờ Lạc Tử Tịch vẫn còn trong áy náy cùng tự trách.
Mà Lăng Dịch Hằng thì bất đồng, hắn hẳn là biết ngay từ đầu nàng liền kháng cự hắn theo đuổi, hơn nữa ngay từ thời điểm đầu, Lăng Dịch Hằng không có ý tứ gì đối nàng. Hiện tại Lăng Dịch Hằng không biết chán theo đuổi nàng không bỏ, chỉ bằng điểm này, Nhan Tiêu đã xác định phải nhẫn tâm đem Lạc Tử Tịch lấy tới tay.
"Ha ha, đại khái có thể đi."
Kỳ thật ngẫm lại trái tim Lạc Tử Tịch cũng rất băng giá. Có lẽ cũng chỉ có Lăng Dịch Hằng mới có thể nghĩ ra ý tưởng hoang đường như vậy. Bất quá, các nàng mấy người, có người nào lại không hoang đường đâu? Lạc Tử Tịch thở dài một hơi, ngửa đầu nhìn Nhan Tiêu nói:
"Vậy ngươi có tính toán gì không?"bg-ssp-{height:px}
"Dù sao hắn cũng giúp ta một cái đại ân, ta liền miễn cưỡng làm theo ý hắn, chúng ta về sau chính là "bằng hữu", dù sao có như thế cơ hội chúng ta ở chung cũng sẽ tương đối nhiều một ít, đúng không? Hắn toan tính, chẳng lẽ Nhan Tiêu ta tính toán kém so với hắn? Ta nói cho ngươi nga, trước kia ta học số học rất lợi hại."
Nhan Tiêu cười nói, cuối cùng còn không quên thổi phồng chính mình. Lăng Dịch Hằng nhìn trúng các nàng quả thật "không sai".
Kỳ thật trong lòng nàng đã muốn cười to không thôi. Đây là Lăng Dịch Hằng tự cấp nàng cùng Lạc Tử Tịch con đường, tạo cơ hội cho nàng cùng Lạc Tử Tịch, nàng không thể cô phụ "Kỳ vọng" Lăng Dịch Hằng đối với các nàng, phải không?
"Lạc Tử Tịch, có muốn hẹn ta ra ngoài dạo phố hay là tới nhà ngươi dùng cơm gì đó không? "Bằng hữu" thôi mà, chắc có bằng hữu dạng này đúng không?"
Nhan Tiêu cười xảo quyệt.
"Nhưng mà mọi việc không phải hẳn là có cái mở đầu, sau đó mới đến quá trình sao?"
Lạc Tử Tịch chớp chớp hai mắt của nàng.
Nhan Tiêu đề nghị thật đúng là lớn mật, quang minh chính đại đi dạo phố, đi dùng cơm? Tuy rằng nàng cũng rất muốn, nhưng hai người ở cùng nhau phải có một số bất ngờ ngoài ý muốn chứ? Hơn nữa, muốn trở thành bằng hữu, dường như cần một sự tình bắt đầu đi? Tuy rằng lúc đầu nàng nói với Lăng Dịch Hằng có ấn tượng tốt đối Nhan Tiêu, nhưng nàng cũng có nói qua nàng không quen Nhan Tiêu, cho dù muốn thành bằng hữu, cũng phải có cái cớ chống đỡ. Lạc Tử Tịch cảm thấy chính mình nghĩ thật nhiều.
"Lạc Tử Tịch, có đôi khi nghĩ nhiều quá đối với mình không ưu việt, chỉ là lãng phí tế bào não của mình. Gặp trường hợp mới ra chiêu sách có lẽ tương đối an toàn."
Nhan Tiêu biết Lạc Tử Tịch lại loạn tưởng trong đầu, nếu không sẽ không vì nàng mà rối rắm lâu như vậy. Kỳ thật nàng không thích Lạc Tử Tịch suy nghĩ nhiều như vậy, như cực phẩm Lăng Dịch Hằng còn bị thay đổi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy? Tùy tiện tìm cái lý do qua loa tắc trách không phải được rồi sao, cùng lắm thì nói trùng hợp gặp được, sau đó cùng nhau uống cà phê... Bằng hữu không phải đều như vậy sao?
"Ân, có lẽ vậy đi. Đúng rồi, Nhan Tiêu, ta đột nhiên nhớ tới một việc, trước kia ngươi có nói qua tương kế tựu kế, là tưởng kế tựu kế như thế nào?"
Khó được một mình kề cận cùng Nhan Tiêu, Lạc Tử Tịch còn nhớ rõ nghi hoặc của nàng. Hiện tại muốn Nhan Tiêu chứng thực.
"Cái này... Bí mật."
Nhan Tiêu cười thầm trong lòng, nàng làm gì có tương kế tựu kế? Không phải bởi vì Lạc Tử Tịch nói nên nàng mới tùy tiện tìm một cái đưa ra? Tuy rằng trước kia đều là do nàng chủ động, nhưng lần đó cũng do nàng tùy tiện tìm ra, sau đó trùng hợp đặt lên một cái tên dễ nghe mà thôi, không có chân chính làm ra kế hoạch. nàng là người muốn là phải làm, chỉ cần có ý tưởng, nàng liền rất mau giao phó thành hành động.
Lạc Tử Tịch bĩu môi, không nói thì không nói, dù sao mưu kế của Nhan Tiêu sử dụng không được. Bất quá Lạc Tử Tịch tin, Nhan Tiêu nếu cùng nàng tiếp tục ngoạn binh pháp, nàng không hẳn sẽ thua Nhan Tiêu. Chính là, hiện tại quan hệ của nàng cùng Nhan Tiêu thế này, chắc là không còn cơ hội dùng binh pháp gì nữa? Nhớ tới những việc nho nhỏ cùng Nhan Tiêu, Lạc Tử Tịch không khỏi nâng lên khóe miệng, Nhan Tiêu thật sự là người thú vị, nàng thích cuộc sống bình đạm, nhưng cũng không bài xích kích thích ngẫu nhiên.
Hai người đều không nói chuyện, im lặng nhắm mắt ôm lấy nhau, im lặng, là phương thức ở chung hai người đều yêu thích. Cũng không biết qua bao lâu, hai người cảm thấy có chút lạnh mới đứng lên đem quần áo mặc vào. Nhan Tiêu nhìn nhìn thời gian, tựa hồ nên tan tầm. Vì thế đem mọi thứ thu thập hảo mới cùng Lạc Tử Tịch rời khỏi văn phòng của nàng.
Chỉ là, thời điểm các nàng đến trước tiền sảnh, nhân viên tiếp tân đối Nhan Tiêu nói:
"Nhan tổng, Lăng tiên sinh còn chưa đi, đang ở đại sảnh nghỉ ngơi."
Nhan Tiêu vừa nghe, sửng sốt một chút, tính toán thời gian, Lăng Dịch Hằng được phục vụ xong đã nhiều giờ rồi, như thế nào còn chưa đi? Chẳng lẽ biết Lạc Tử Tịch không đi, cho nên chờ Lạc Tử Tịch? Hay là nghĩ chờ nàng "Trở về"?
"Ngươi muốn cùng hắn trở về hay là ta đưa ngươi trở về?"
Nhan Tiêu nhìn về phía Lạc Tử Tịch, nàng cự tuyệt không gặp Lăng Dịch Hằng lâu như vậy, hình như nên là lúc gặp mặt.
"Ngươi nói đi?"
Lạc Tử Tịch cười nhìn về phía Nhan Tiêu, các nàng hiểu lòng lẫn nhau, không cần hỏi nhiều làm gì.
Được Lạc Tử Tịch tươi cười hỏi lại, Nhan Tiêu lĩnh hội.
"Ngươi nói cùng Lăng tiên sinh, ta đã trở về, vẫn là cùng Lạc tiểu thư trở về cùng nhau."
Nhan Tiêu phân phó nhân viên tiếp tân tiền sảnh thông tri Lăng Dịch Hằng.