Sáng sớm hơn chín giờ Hà Tiểu Tiểu đã gọi điện thoại cho Tiêu Chi Liệt, tiếng chuông phải réo đến vài hồi cô mới ngồi dậy tiếp, một tiếng kêu rên thảm thiết: “Hức —— Alo?”
Hà Tiểu Tiểu cười phá lên: “Đây là cái tiếng gì vậy? Phá vỡ mộng đẹp của cô sao? Hay là ngủ say đến nỗi lăn từ trên giường xuống?”
Lúc này Tiêu Chi Liệt đã tỉnh hẳn: “Tiểu Tiểu, may có cô đánh thức tôi, tôi mơ phải ác mộng, mệt chết mất.”
“Làm gì có ác mộng nào kéo dài đến lúc trời sáng choang thế này?”
Bên kia đầu máy truyền đến tiếng thở dài thườn thượt: “Một lời khó nói hết… Lát gặp nhau tôi sẽ kể tỉ mỉ.”
“Mau dậy đi, hôm nay có tin Grand Pacific đang giảm giá tất cả các tour nghỉ dài hạn đó.”
Hai người hẹn địa điểm gặp nhau, rồi mỗi người tự đi đến, sau đó cùng tìm quán để ăn cơm. Tiêu Chi Liệt hiển nhiên bị cơn ác mộng giày vò không nhẹ, sắc mặt vô cùng xanh xao.
Hà Tiểu Tiểu trêu ghẹo cô: “Nằm mơ đi đánh Star War cả đêm hay sao mà nhìn uể oải thế kia?”
Mồm quạ đen đúng là chuẩn. Khi bị cơn ác mộng quẩn thân thì cảm giác thống khổ vô cùng, giờ nhớ lại vẫn còn thấy kích động ly kỳ. Vì vậy ngay sau đó tinh thần Tiêu Chi Liệt bỗng phấn chấn hẳn lên, bắt đầu kể cho cô ấy nghe những điều thần kỳ mà mình đã trải qua.
“Giấc mơ của tôi giống như một bộ phim khoa học viễn tưởng vậy, nó xảy ra tại thời điểm rất nhiều năm về sau. Một ngày nào đó trong tương lai, có thể là cũng nên, Mặt trời bỗng nhiên bị một Hằng tinh gọi là Hậu Nghệ va phải, khiến cho chúng dính vào nhau và cùng chệch khỏi quỹ đạo, vì vậy Mặt trời trên Trái Đất không còn mỗi ngày mọc đằng Đông lặn đằng Tây nữa, mà nó di chuyển khắp nơi, khí hậu sinh thái vân vân đương nhiên cũng bị đảo lộn…Còn một điều tôi không nhớ rõ lắm, hình như là các sinh vật bị ảnh hưởng của hạt từ trường, nên đã biến dị thành những sinh vật kỳ quái, điều này giống y như khoa học viễn tưởng vậy, thế giới đại loạn…Vì tranh đoạt sinh tồn, loài người đã chia thành rất nhiều thế lực, và tôi cũng là một trong số những thủ lĩnh đứng đầu…Vào một tối nào đó —— ban ngày nhiệt độ lên rất cao, còn bức xạ rất mạnh, nên chúng tôi đều ban ngày ngủ còn tối thì di chuyển —— Chúng tôi đi sâu vào một hẻm núi, đằng sau còn có truy binh hùng mạnh từng bước ép sát…”
Blablabla, mặt mày hớn hở, thêm mắm thêm muối.
Hà Tiểu Tiểu ngoan ngoãn ngồi nghe, vừa ăn vừa nhẫn nại nghe, thấy Tiêu Chi Liệt tạm ngừng lại uống nước thì rất phối hợp hỏi: “Những con gà mái thực sự to như khủng long sao? Sau đó thì sao?”
Nói đến đây Tiêu Chi Liệt có hơi nản lòng: “Sau đó chúng tôi đánh rồi đánh rồi lại đánh…Còn sau nữa thì bị điện thoại của cô đánh thức.”
Giấc mộng ly kỳ cứ vậy mà kết thúc, đầu voi đuôi chuột, thật khiến người ta muốn bóp cổ.
Hà Tiểu Tiểu nhịn cười, đứng dưới góc độ của cô để nói: “Cô nói cô ở trong mộng biết mình đang nằm mơ, nhưng bối cảnh trong giấc mơ đó cô lại không biết, là do người trong mơ nói với cô? Vậy thì không hơp lý lắm. Thỉnh thoảng tôi cũng nằm mơ thấy yêu quái, những chuyện quái dị, hay chuyện võ hiệp, những tình tiết và nhân vật liên quan trong đó có khi còn phức tạp hơn trong tiểu thuyết, nhưng ngay từ đầu tôi đều nắm rất rõ diễn biến, kể cả tôi có là một nhân vật trong đó cũng vậy.”
Tiêu Chi Liệt suy nghĩ một chút, hình như đúng thật như thế.
“Tôi thấy có lẽ cô hay xem nhiều những tiểu thuyết xuyên không với trọng sinh trên internet quá, đây rõ ràng là theo lối kể xuyên không. Có phải cô lúc nào cũng nghĩ đến chuyện xuyên không hay không?”
“Nào có! Hơn nữa truyện tôi đọc đều là truyện cổ đại, chưa bao giờ đọc truyện khoa học viễn tưởng hay tận thế, tôi không hề có hứng thú với hai thể loại này.”
Hà Tiểu Tiểu nhíu mày: “Cũng đúng, nằm mơ kiểu này, đúng là làm khó cho cô.”
Tiêu Chi Liệt tức giận trừng mắt nhìn cô ấy. Hết cách, ai bảo cô nói chuyện với cái người thích chọc gậy bánh xe nhất chứ.
Cơm nước xong chuyển sang lượn các cửa hàng shopping. Hà Tiểu Tiểu bình thường tiết kiệm gần tiến tới bủn xỉn, hôm nay lại phá lệ ra tay vô cùng hào phóng, mới đi một tiếng mà hai tay đã xách không xuể.
Tiêu Chi Liệt chỉ mua một cái áo, nên xách giúp cô ấy vài túi: “Sao bỗng nhiên hào phóng vậy, hạ quyết tâm làm gì à?”
Hà Tiểu Tiểu mắt vẫn nhìn chăm chăm vào hai bên tủ kính: “Không phải cô đoán trước được tận thế à, nếu thế thật thì tiền để lại làm gì nữa?”
Tiêu Chi Liệt đoán cô ấy và bạn trai lại cãi nhau, hơn nữa lần này có vẻ rất dữ dội. Động lực chủ yếu để Hà Tiểu Tiểu phấn đấu đó là muốn mai sau cùng bạn trai xây dựng một gia đình nhỏ, cô ấy là một cô gái vô cùng thật thà, ngốc đến độ nhịn ăn nhịn tiêu để mua ipad mới cho bạn trai. Mà ông trời thật không có mắt, đất tốt lại đi trồng củ cải thối.
Nửa buổi chiều hai người đi dạo đến khi mệt thì tìm một quán đồ ngọt để vào nghỉ, trong lúc đó bạn trai của Hà Tiểu Tiểu gọi đến, ngay khi hai người vừa nhấc máy thì đầu dây bên kia đã ầm ĩ lên, đại khái là bạn trai Hà Tiểu Tiểu bất mãn vì cô ấy bỏ hắn ở nhà một mình mà đi ra ngoài dạo phố, hại hắn không có cơm ăn phải ra quán ăn, đồ ăn ở đó kém chất lượng làm hắn bị đau bụng, bây giờ vẫn còn rất đau và bực mình, nói tóm lại trách Hà Tiểu Tiểu là người phụ nữ không có đức hạnh không biết quan tâm săn sóc, đã thế còn không biết ngượng mà cãi lại hắn, hắn không thể chịu đựng nổi nữa, con giun xéo lắm cũng quằn nếu cứ tiếp tục như thế này thì đành phải chia tay mỗi người một ngả.
“Chia thì chia!” Hà Tiểu Tiểu hét vào điện thoại, khiến cho khách trong quán đều quay lại nhìn cô ấy. Cô ấy ném điện thoại xuống, cầm cốc nước giải khát lên ngửa cổ uống một hơi hết sạch, cuối cùng chùi cằm, bổ xuống một câu: “Fuck!”
Tuy vui tai vui mắt, nhưng Tiêu Chi Liệt cũng không nỡ đổ thêm dầu vào lửa, đành miễn cưỡng nói: “Đừng nóng giận, không đáng để tức giận!”
Cô thực sự nghĩ Hà Tiểu Tiểu không đáng phải thế. Cô mới gặp bạn trai của Hà Tiểu Tiểu có một hai lần, đứng dưới góc độ là người ngoài cuộc, cô thấy Hà Tiểu Tiểu hơn hẳn bạn trai, năng lực cũng giỏi hơn bạn trai, kiếm được nhiều tiền hơn bạn trai, cô ấy lo liệu chu đáo từ trong ra ngoài, khiến cho các đại gia đều phải ngoan ngoãn phục tùng, ấy thế mà lại bị hắn chê bai, con gái cũng giống như hoa, dựa vào cái gì lại bị một tên cặn bã chà đạp cơ chứ?
“Đúng vậy, thật không công bằng.” Hà Tiểu Tiểu cười khổ, “Mình đối tốt với một người, chưa chắc đã nhận được đền đáp, dần dà thành thói quen, ngày nào đó chỉ hơi sơ sẩy một chút đã thành không tốt; còn người mình đối xử không tốt, thì lại coi mình như vật báu trong lòng, ngẫm lại thấy con người đúng là rất đáng khinh.”
Tiêu Chi Liệt vừa định phụ họa theo, nhưng sực nhớ ra mình cùng Tô Vị Tỉnh hình như chưa bao giờ rơi vào tình huống như người ta, nên chột dạ mà sờ sờ mũi, rồi chuyển sang đề tài khác: “Được rồi được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, buổi tối tôi lại mời cô ăn Sashimi, ăn đến no thì thôi.”
Hà Tiểu Tiểu nói: “Sức ăn của tôi rất lớn, tôi mà ăn no Sashimi khéo phải mang cô ra thế chấp cho cửa hàng để trả tiền ăn mất.”
“Không sao, tôi mời cô mà, cứ ăn tự nhiên.”
“Được thôi, ở đấy cứ sáu cái quán mới có một nhà, mà toàn quán nổi tiếng, tôi muốn ăn từ rất lâu rồi —— tôi muốn ăn ở quán nổi tiếng.”
Tiêu Chi Liệt nằm úp sấp trên bàn kêu rên: “Cô có lương tâm không hả, một tháng lương của tôi chẳng có bao nhiêu.”
“Không phải hàng ngày cô đều dạy tôi là tiền kiếm chỉ dùng để tiêu sao?” Hà Tiểu Tiểu nháy mắt về phía cô mấy cái, “Trông chỗ ngồi giúp tôi, tôi đi toilet.”
Trong lúc chờ đợi cô buồn chán cắn cắn ống mút hết nhìn đông rồi nhìn tây, cuối cùng lại trông thấy một người.
Người kia dường như cũng nhìn thấy cô, mắt đối mắt, rồi đi về phía cô.bg-ssp-{height:px}
“Xin lỗi, chỗ này đã có người ngồi chưa?”
Cô ngơ ngác nhìn gương mặt như quen mà lại không quen kia, vô thức lắc đầu, sau đó lại tỉnh ra mà vội gật đầu: “Thật ngại quá, chỗ đó là của bạn tôi, cô ấy sắp quay lại rồi.”
Quán đồ ngọt mà Tiểu Tiểu chọn có rất ít chỗ ngồi. Chỗ cô ngồi có bốn ghế, lúc này đôi tình nhân bên cạnh vừa vặn đứng lên đi ra và người đàn ông kia ngồi ngay xuống chỗ đối diện với cô.
Cô cúi đầu tiếp tục cắn ống hút, nhưng rồi lại mở miệng hỏi người đối diện: “Tôi…Hình như chúng ta từng gặp nhau?”
Đúng vậy, mấy giờ trước tôi còn đứng cùng anh cả đêm để giết gà chứ đâu.
Đúng là cách bắt chuyện cổ lỗ sĩ nhất. Cô vốn là người phụ nữ đàng hoàng chỉ có duy nhất mối tình đầu hay cũng chính là anh chồng đương nhiệm, nên cô không biết phải nói gì tiếp, chỉ có thể mỉm cười đoan trang, và hỏi theo cách thật lễ độ nhưng câu hỏi lại B không phù hợp cho lắm với tình huống này: “Xin hỏi quý tính của tiên sinh?”
(B: ngôn ngữ mạng TQ, nói về một cử chỉ ngờ ngệch, hay một câu nói móc đùa giỡn nhưng không có ác ý giữa hai người bạn trên mạng, theo Baike)
Hắn hơi ngạc nhiên: “À…Tôi họ Ngụy, Ngụy Tầm.”
—— gì thế, thật là dọa người mà.
Trên đường về tình cờ thấy một anh chàng đẹp trai ấn tượng đến nỗi về nhà buổi đêm mơ ngay đến anh ta, ngày hôm sau lại tình cờ gặp một anh chàng đẹp trai, nhưng điều đáng nói là anh ta giống hệt người mình vừa nằm mơ thấy hôm qua, thậm chí còn trùng tên nữa, hai sự việc khác nhau nhưng lại cùng một người đây là cái đẳng cấp level gì vậy hả!
Lưng Tiêu Chi Liệt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thật giống như đang xem một bộ phim đô thị tình cảm đến đoạn lãng mạn ấm áp đột nhiên bộ phim biến thành phim khủng bố quái dị.
Chạy à? Trong phim khủng bố quái dị thì chạy có tác dụng sao? Hơn nữa bây giờ Hà Tiểu Tiểu còn đang trong toilet!
Ngay lúc nội tâm đang hoảng sợ giãy dụa nhìn ra cửa, thì Hà Tiểu Tiểu đã trở lại. Tiêu Chi Liệt giống như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm, đứng bật dậy, chỉ thiếu là không chạy thẳng về phía cô ấy.
Nhưng điều làm cô càng thêm sợ hãi đó là, anh chàng tên Ngụy Tầm khủng bố quái dị kia cũng đứng dậy theo, nhìn về phía Hà Tiểu Tiểu với vẻ mặt hết sức khiếp sợ, có vẻ còn muốn chạy nhanh về phía cô ấy hơn cô.
Hà Tiểu Tiểu quay trở lại chỗ ngồi, thấy Tiêu Chi Liệt cứng đờ đứng như khúc gỗ, và đối diện cũng là một khúc gỗ to khác. Cô cũng cảm giác được người đàn ông xa lạ này đang nhìn chằm chằm cô, khóe mắt cũng khẽ liếc nhìn sang hắn.
Cô hơi nhíu mày.
Nhưng cô vẫn thản nhiên ngồi xuống ghế, lắc lắc cái cốc nước giải khát mà lúc nãy cô vừa tu một hơi hết sạch, rồi hỏi Tiêu Chi Liệt: “Tôi muốn mua một cốc nữa, cô có uống nữa không?”
Tiêu Chi Liệt phục hồi tinh thần lại, vứt cái ống hút đi: “Không uống nữa, tôi còn muốn mua rất nhiều đồ, đi thôi!” Nói xong thì kéo Hà Tiểu Tiểu đi.
Ngụy Tầm giơ tay lên: “Xin chờ chút…” Nhưng đúng lúc đó phía trước có khách vào quán đã chặn hắn lại, Tiêu Chi Liệt vội kéo Hà Tiểu Tiểu lẫn vào đám người nhốn nháo trong quán.
Hà Tiểu Tiểu vừa đi vừa ngoảnh đầu nhìn: “Đó là ai vậy? Nhìn hơi quen.”
Tiêu Chi Liệt cảm thấy chuyện này ngày càng quỷ dị: “Cô cũng thấy hắn quen mặt sao?”
“Đúng vậy, giống như trước đây đã từng gặp.” Hà Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, “Nhưng mà nghĩ không ra, có lẽ giống một người quen nào đó chăng.”
Khuôn mặt của Ngụy Tầm không hề đại chúng chút nào. Tiêu Chi Liệt thấy hơi sợ, càng lôi nhanh Hà Tiểu Tiểu ra khỏi quán, có lẽ phải đứng dưới ánh mặt trời chói chang, nhìn những người qua đường đi lại cô mới có cảm giác an toàn một chút: “Tiểu Tiểu, nói với cô một chuyện quái dị không tưởng tượng nổi nhé.”
Hà Tiểu Tiểu cười nói: “Chuyện gì mà quái dị không tưởng tượng nổi? Người vừa nãy là người cô đã nhìn thấy trong mơ sao?”
Em gái à! Em có thể đừng dùng miệng quạ đen nói chuẩn như thế được không! Rất dọa người đó!
Cô nặng nề gật đầu: “Đúng vậy. Trong cái giấc mơ khoa học viễn tưởng đêm qua, thủ lĩnh thứ hai của đội tôi chính là anh ta.”
Hà Tiểu Tiểu là người theo thuyết vô thần ủng hộ khoa học nên sẽ không tin những chuyện quái đản thần kì, vừa nghe vậy đã lập tức hỏi: “Có phải trước đây cô từng gặp hắn không?”
“Đúng là hôm qua tan tầm có gặp hắn ở trạm tàu điện ngầm một lần, nhưng mà! Vừa nãy hắn nói với tôi tên là Ngụy Tầm, trong mộng hắn cũng gọi tên này, mà điều quan trọng là tôi vốn không nhận ra hắn!”
Hà Tiểu Tiểu vuốt cằm ngửa đầu nhìn trời: “Ngụy Tầm…Tên này nghe cũng rất quen tai.”
Tiêu Chi Liệt bị cô ấy làm cho tức giận đến bay cả sợ hãi: “Này!”
Hà Tiểu Tiểu vỗ vỗ người cô: “Dù thế nào tôi cũng được học trong nền giáo dục tiến bộ, mọi việc đều có tính khoa học nên đừng mê tín được không, cô thật sự cho rằng trên thế giới này có chuyện yêu ma quỷ quái sao? Theo tôi thấy, chuyện này rất đơn giản: Cô thấy hắn quen mặt, tôi cũng thấy hắn quen mặt; cô lại biết tên hắn trước khi hắn giới thiệu, tôi nghe tên hắn cũng thấy quen. Vậy hiển nhiên, hắn là người mà cả hai chúng ta từng gặp, nếu không phải là bạn học, thì đồng nghiệp gì đó.”
Có đúng vậy không? Nhưng nếu là bạn học hay đồng nghiệp đã từng gặp thì ít ra cũng phải để lại chút ấn tượng chứ?
“Còn nữa, cô nói hôm qua tan tầm gặp hắn ở trạm tàu điên ngầm? Là trạm ngay bên cạnh công ty phải không? Vậy càng có thể là đồng nghiệp. Mai đến công ty tra trong hệ thống OA, xem có ai tên Ngụy Tầm không là biết ngay.”
(OA: Hệ thống tự động văn phòng (viết tắt của Office Automation system) là một hệ thống thông tin hỗ trợ các hoạt động nghiệp vụ văn phòng nhằm cải thiện luồng công việc giữa các nhân viên.)
Tiêu Chi Liệt đem tất cả những lời Hà Tiểu Tiểu nghĩ kỹ lại lần nữa, không thể không công nhận giải thích của cô ấy quả thật có lý hơn là nói rằng mình “đụng phải quỷ”. Hơn nữa giữa ban ngày trời sáng tỏ, lại đứng dưới phố xá sầm uất huyên náo thế này, chắc người ta cũng khó mà làm trò ma quỷ được.
“Mà nghĩ lại, nếu người này chúng ta thực sự chưa từng gặp, vậy chứng tỏ là cô có siêu năng lực, suy ra giấc mộng tận thế kia cũng có thể xảy ra. Đằng nào cũng tận thế thì đứng đây rầu rĩ làm gì?” Hà Tiểu Tiểu kéo cô đi sang mấy quán ăn, “Ài, chúng ta cứ đi ăn Sashimi trước đi, nếu không đến lúc tận thế tôi lại tiếc vì chưa được ăn buffet ở , quá là thiệt thòi.”