Ngay giây phút giật mình tỉnh dậy, Tiêu Chi Liệt vẫn còn thấy tim mình đập thình thịch. Cô vô thức đưa tay sờ sang bên cạnh mình, nhưng chỉ sờ vào khoảng trống.
Tô Vị Tỉnh không còn bên cạnh.
Tấm rèm cửa sổ che khuất ánh sáng ngoài phòng, nên nhìn không rõ sắc trời. Cô nghiêng người cầm lấy chiếc đồng hồ báo thức nhìn thoáng qua, gần năm giờ sáng.
Trong phòng im ắng, bốn phía cũng im ắng nốt, chỉ còn nghe thấy tiếng kim đồng hồ nảy qua từng giây. Cô đợi một lúc, vẫn không nghe thấy tiếng động nào, vì thế gọi một tiếng: “Vị Tỉnh?”
Không ai đáp lại.
Anh đi đâu sớm như vậy? Dù có vội lên máy bay cũng không cần xuất phát từ bốn năm giờ sáng chứ. Cô đứng dậy bật đèn phòng ngủ, phòng tắm, phòng bếp, phòng ăn, đi tìm một vòng quanh nhà cũng không thấy anh. Trên tủ lạnh cũng không dán giấy, ngày trước nếu anh có việc đột xuất thì đều để lại lời nhắn trên tủ lạnh. Gọi di động cho anh, tiếng chuông lại vang lên trong phòng ngủ.
Sau đó cô bắt đầu cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường.
Đôi giày da anh đi về ngày hôm qua vẫn để ngay ngắn ở tiền sảnh, nhưng áo khoác cùng âu phục treo trên giá lại không thấy; túi xách hay mang đi công tác vẫn để trên sô pha, nhưng túi laptop đặt trên bàn trà lại biến mất.
Năm giờ sáng, anh không đi giày, đeo túi laptop, không mang di động, vậy anh đang đi đâu?
Trong phòng khách treo tấm rèm mỏng, có thể nhìn thấy ánh sáng trắng ngoài trời xuyên thấu qua. Cô đến bên cửa sổ kéo tấm rèm mỏng ra, nhưng lại không thấy ánh nắng buổi sớm xuất hiện, mà chỉ thấy một lớp sương mù phủ bên ngoài, những ngôi nhà trước mặt cũng trở nên mờ ảo đi. Tuy nhìn không rõ nhưng vẫn có thể nghe thấy những âm thanh quen thuộc phát ra từ vườn hoa giữa khu nhà, tiếng các cụ lão dậy từ sáng sớm để tập thể dục, hay tiếng còi xe cộ loáng thoáng từ trên đường cái cách khá xa, vượt qua các tòa nhà trùng điệp cùng vành đai xanh để truyền đến đây.
(“Vành đai xanh” là thuật ngữ chỉ những vùng đất tự nhiên chưa hoặc ít chịu tác động của con người, thường ở gần hoặc ngoài rìa những khu đô thị. Vành đai xanh cũng có thể là những vùng đã phát triển cung cấp không gian mở, tạo ra những cơ hội giải trí ngoài trời và phát triển.)
Đây là thành phố đông đúc tập trung hơn hai mươi nghìn người, không bao giờ có cái gọi là yên lặng. edit: Na Na, nguồn: ngocanh.wordpress.com
Cô rửa mặt qua quít một chút, thay quần áo ra ngoài tìm anh. Cửa chính vậy mà không khóa, anh đi ra ngoài mà ngay cả cửa cũng quên khóa.
Đi xuống tầng dưới, bảo vệ vừa thấy cô thì chào hỏi: “Bà Tô, hôm nay ra ngoài sớm vậy.”
Tiêu Chi Liệt hỏi hắn: “Anh có thấy chồng tôi ra ngoài không?”
Bảo vệ nói: “Tôi không thấy, tôi vừa đổi ca nửa giờ trước. Cô tìm Tô tiên sinh sao? Để tôi hỏi thử người trực ca trước xem.”
Tiêu Chi Liệt vội cám ơn hắn: “Thôi không cần, tôi ra cổng tìm xem sao.”
Bảo vệ nói: “Được, nếu cần gì thì cô cứ đến tìm tôi.”
Cô đi dạo một vòng quanh khu nhà, vậy mà không thấy, xuống bãi để xe dưới hầm thì thấy hai chiếc xe nhà mình vẫn đỗ nguyên tại đấy. Tiết trời hôm nay không tốt lắm, giống như sắp mưa, không khí hơi nặng nề đè ép, cô cố đi nhanh hơn chút, nhưng chưa ăn gì nên ngực hơi thấy khó chịu ngột ngạt, đành phải ngồi xuống chiếc ghế đặt trong vườn hoa để nghỉ ngơi một lát.
Các cụ lão tập thể dục trong vườn hoa đã về hết, cách bụi hoa dường như còn nghe thấy tiếng hỏi han tạm biệt của bọn họ.
Cô ngồi một lúc lâu, nhưng không hề thấy có người đi qua đây.
Xung quanh yên tĩnh, ngay cả tiếng tiếng xe cộ trên đường cũng trở nên xa xôi như có như không. edit: Na Na, nguồn: ngocanh.wordpress.com
Cô bỗng nhiên nhớ tới, đi vòng quanh khu nhà lâu vậy rồi, ngoài bảo vệ gác cổng ra thì không hề gặp ai khác. Hơn nữa, hơn mười phút trôi qua, mà sắc trời cũng không sáng sủa thêm chút nào, thậm chí còn âm u nhiều sương mù hơn.
Tô Vị Tỉnh, rốt cuộc anh đang ở đâu?
Cô hoảng hốt đứng lên định đi tìm trước, thì thình lình một nhành hoa trên cây rụng xuống đầu cô, toàn bộ sương sớm trên lá cây đều chảy xuống.
Có một con bướm trắng đang đậu trên nhành hoa đó, nó bị động nên vỗ cánh bay lên cao, thế nhưng nó không bay đi luôn mà lại bay quanh cô hai vòng, thậm chí còn đậu xuống cánh hoa vừa rơi trên bàn tay cô trong vài giây.
Trong lòng dường như có một vầng sáng chợt lóe lên, nhưng lại không kịp bắt lấy. Ngón tay cô hơi động, con bướm trắng bị giật mình mà nhanh chóng bay lên luồn mình vào bụi hoa. edit: Na Na, nguồn: ngocanh.wordpress.com
“Chi Liệt!” Phía sau có người gọi cô.
Cô nghe tiếng xoay người lại, thấy Ngụy Tầm đẩy cành hoa ướt sũng ra đi về phía cô.
“Ngụy… Ngụy tiên sinh,” cô hơi bối rối ngập ngừng một chút, rồi sau đó mới nói tiếp, “Sao anh lại ở đây? Anh cũng sống trong khu này sao?”
Chờ chút, hắn gọi cô là gì nhỉ? Chi Liệt? edit: Na Na, nguồn: ngocanh.wordpress.com
Ngụy Tầm không đáp mà nhếch môi nhìn xung quanh: “Cô có thấy những người khác không?”
“Những người khác?” Tiêu Chi Liệt hơi không hiểu, “Người trong khu hôm nay có vẻ ít. Anh muốn tìm ai? À được rồi, dưới nhà của tôi có bảo vệ, có lẽ sẽ giúp được?” Cô chỉ chỉ về phía nhà mình.
Ngụy Tầm vừa nhìn xung quanh vừa chạy chậm về phía đó: “Đi, đi tìm bảo vệ.”
Phòng bảo vệ dưới tòa nhà trống không, không thấy bảo vệ đâu. Tiêu Chi Liệt nói: “Vừa nãy còn ở đây, tôi còn nói với anh ta vài câu, chỉ mười phút trước thôi.”
Sắc mặt Ngụy Tầm trở nên ngưng trọng: “Chúng ta rời khỏi đây trước đã.” Hắn kéo tay Tiêu Chi Liệt chạy về phía cổng chính. Cô cũng mơ hồ thấy kỳ quái, nên tăng nhịp bước đuổi theo.
Vừa chạy được hai bước, bỗng phía sau truyền đến tiếng phụ nữ: “Ngụy Tầm, Chi Liệt! Chờ một chút!”
Hai người dừng lại vội xoay người lại, thì thấy Hà Tiểu Tiểu đang đi từ trong vườn hoa ra.
“Mới sáng sớm tinh mơ, sao hai người lại ở cùng một chỗ thế?” Ánh mắt sắc bén của cô ấy đảo qua bàn tay Ngụy Tầm đang cầm cổ tay Tiêu Chi Liệt, “Vậy là muốn đi đâu đây?”
Ngụy Tầm lập tức buông tay Tiêu Chi Liệt ra, đi về phía Hà Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, anh…”
Vẻ mặt Hà Tiểu Tiểu trở nên thống khổ: “Anh phải đi sao? Đưa cô ấy cùng đi? Còn em thì sao? Anh muốn để em lại một mình ở chỗ này ư?”bg-ssp-{height:px}
Tiểu Chi Liệt nhăn mi lại, Ngụy Tầm có chút nôn nóng, hai người đồng thời kêu lên: “Tiểu Tiểu!” edit: Na Na, nguồn: ngocanh.wordpress.com
Cùng lúc đó một thanh âm khác cũng vang lên bên cạnh: “Chi Chi.”
Là Tô Vị Tỉnh, cuối cùng anh cũng xuất hiện. Anh vẫn mặc quần áo ở nhà, khoác tùy tiện một chiếc áo khoác bên ngoài, vội càng chạy đến bắt lấy cánh tay cô: “Sao em lại chạy ra đây, anh ra ngoài một lát, về nhà đã không thấy đâu, làm anh lo muốn chết.”
“Em đi tìm anh,” cô rất bình tĩnh, “Anh đã đi đâu vậy?”
“Lúc năm giờ dạ dày anh đau nên thức dậy, trong nhà hết thuốc phải ra ngoài mua mãi mới được.” Tô Vị Tỉnh chỉ về hướng nhà thuốc ngoài khu nhà, “Cứ tưởng sẽ về ngay, nhưng quên mang di động, ai biết em tỉnh sớm vậy. Mà em ra ngoài sao cũng không mang di động theo? Thật là còn hồ đồ hơn anh.”
“À.” Cô lên tiếng, không nói năng thêm.
Tô Vị Tỉnh ôm vai cô, nói với Hà Tiểu Tiểu: “Chúng tôi về trước đây. Tiểu Tiểu, cô cũng tiễn Ngụy tiên sinh về nhà đi.”
Hà Tiểu Tiểu ôm lấy cánh tay Ngụy Tầm, Tô Vị Tỉnh kéo tay Chi Liệt, mỗi người tự đi sang hai bên của vườn hoa. Tiêu Chi Liệt khe khẽ cử động cánh tay, rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh: “Tiểu Tiểu, hình như cậu đã quên mất một chuyện rất quan trọng.”
Hà Tiểu Tiểu ngừng bước chân, quay đầu nhìn cô.
“Tôi sẽ không hỏi vì sao cậu lại ở đây,” khuôn mặt cô bình tĩnh nói, “Tôi chỉ hỏi cậu, hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu đã quên rồi sao?”
Sắc mặt Hà Tiểu Tiểu cũng không kinh hoàng, mà lại trở nên hoang mang mờ mịt, tựa như khuôn mặt gã bạn trai của cô ấy lúc muốn đánh Tiêu Chi Liệt, lại đột ngột dừng lại vậy. edit: Na Na, nguồn: ngocanh.wordpress.com
“Ngày hôm qua cậu bị thương phải vào bệnh viện, trên trán có năm mũi khâu, làm sao chỉ qua một đêm đã không thấy vết sẹo đâu?”
Hà Tiểu Tiểu giơ tay sờ lên cái trán trơn mịn của mình, hình như lúc này mới phản ứng lại. Cô ấy không nói bất cứ điều gì, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Tô Vị Tỉnh.
“Chi Chi…” Cô nghe thấy tiếng Tô Vị Tỉnh khẽ gọi đằng sau. Bàn tay đang dìu cánh tay cô, cô có thể cảm thấy anh đang run nhè nhẹ.
Cô cố kìm chế không quay đầu lại, chuyển mắt nhìn sang Ngụy Tầm tiếp tục nói: “Anh cũng biết đúng không? Người con gái bên cạnh anh đây, cô ấy…”
“Im đi!” Ngụy Tầm quát cô, “Đừng nói ra ở đây!”
Nhưng Tiêu Chi Liệt vẫn nói: “Cô ấy là giả.”
“Tôi là giả?” Vẻ mặt Hà Tiểu Tiểu càng thêm ngơ ngác, cô vuốt lên mặt mình, thậm chí còn véo chút thịt trên mặt, “Là sao? Tôi giả ở chỗ nào?”
Đôi mắt Ngụy Tầm đỏ lên, ôm lấy cô nói: “Đừng nghe cô ấy nói bậy, cô ấy nói vớ vẩn đó…” edit: Na Na, nguồn: ngocanh.wordpress.com
Hình như Hà Tiểu Tiểu rốt cuộc cũng nhớ ra điều gì đó, ánh mắt dần dần trở nên tỉnh táo: “Cô ấy nói đúng, hôm qua em còn cùng bạn trai ầm ĩ trước cửa công ty, hắn đánh em, trán em bị rách, phải đến bệnh viện khâu năm mũi…Vết sẹo đó đã đi đâu? Vì sao qua một đêm đã biến mất? A Tầm?”
Cô gọi hắn là A Tầm, từ xưa bọn họ đã xưng hô như thế.
“Em nhớ ra rồi, A Tầm…” Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Bạn trai, làm sao em lại có bạn trai cơ chứ? Em vẫn luôn thích anh, mãi cho đến lúc chết, em vẫn nghĩ rằng: tốt quá A Tầm đã chạy thoát, còn có Chi Liệt, Tiểu Tuyền, may mà hắn chỉ bắt được mỗi mình em, chỉ cần em chặn hắn lại, là mọi người có thể chạy thoát… A Tầm, anh đừng giận em, bạn trai đó là giả, là do hắn tạo ra…”
Ngụy Tầm cố nén nước mắt, nói không nên lời.
Hà Tiểu Tiểu thở dài một hơi: “Em cũng là giả, được hắn tạo ra để giúp đỡ cô ấy. Em nhớ ra hết rồi, em đã chết, bị hắn vây trong vùng hoang dã, bị sói hoang ăn sống… A Tầm, chúng cắn em đau quá…” Cô cuộn người gập thắt lưng xuống, giống như đang phải chịu những vết cắn đau đớn của lũ sói hoang đói khát. Trên làn da trắng mịn của cô bỗng xuất hiện những vết thương đỏ tươi, máu thịt bị gặm nhăm nhở lộ ra cả xương trắng, giống như đang tái hiện lại quá trình cô bị bầy sói cắn xé ăn nuốt.
Chỉ trong chớp mắt, máu thịt trên người cô đã róc ra hết, chỉ còn trơ lại bộ khung xương máu me đầm đìa, co quắt lại thành một đống. Ngụy Tầm vươn tay ra ôm lấy cô ấy, và bộ xương kia bỗng sụp xuống vỡ nát tan, từ trong hai tay hắn rơi xuống đất, rồi tan thành một luồng sương trắng. edit: Na Na, nguồn: ngocanh.wordpress
“Tiểu Tiểu! Tiểu Tiểu!” Ngụy Tầm ngồi xuống nhặt, song hắn càng cố gắng nhặt thì đám sương đó càng bay đi nhanh hơn.
Đám sương trắng đó đã tiêu tan, còn hắn thì chẳng giữ lại được gì.
Tiêu Chi Liệt ngây ngốc nhìn hắn quỳ trên mặt đất. Cô không ngờ chuyện lại thành thế này, cô tưởng rằng Tiểu Tiểu biết hết tất cả, thậm chí còn cho rằng Tiểu Tiểu bí mật thông đồng với Ngụy Tầm để lừa dối cô. Nhưng thực ra Tiểu Tiểu cũng chỉ là một ảo ảnh, hay phải nói là một con rối bị người ta điều khiển, một con rối đã quên đi quá khứ của mình. edit: Na Na, nguồn: ngocanh.wordpress.com
Và ngay cả cô cũng thế, không phải sao?
Ngụy Tầm quỳ trên mặt đất một lúc lâu, một kết cục như vậy khiến hắn không thể chấp nhận nổi. Hắn đứng bật dậy, trầm tĩnh nhìn về phía Tô Vị Tỉnh, và người đang khiếp sợ bên cạnh anh là Tiêu Chi Liệt. Là bọn họ, rõ ràng là chuyện của hai người họ, vậy mà lại kéo theo Tiểu Tiểu vào làm bia đỡ đạn. Nhất là Tô Vị Tỉnh, đã giết Tiểu Tiểu một lần, thế mà còn để cô ấy chết lần thứ hai trước mặt hắn.
Phẫn nộ cùng đau thương gần như nuốt hết lý trí của hắn. Hắn vô thức sờ khẩu súng bên hông, nhưng chỉ sờ vào khoảng trống, điều này khiến hắn thoáng tỉnh lại. Hắn không thể vì Tiểu Tiểu mà gây thương tổn cho Tiêu Chi Liệt, nhưng hắn cũng tuyệt đối không rộng lượng để kẻ đã hại chết Tiểu Tiểu được sống yên ổn.
Ngụy Tầm đứng thẳng người, mặt hướng về hai khuôn mặt đang biểu hiện hai sắc thái khác nhau, lạnh lùng nói: “Chi Liệt, chắc hẳn cô đã hiểu ra rồi chứ. Cô tự mình nói với Tô tiên sinh đây, hay là để tôi đến nói giúp cô?”
“Chi Chi…” Tô Vị Tỉnh cúi đầu nhìn cô, hai tay anh run rẩy, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, phảng phất như có áp lực vô hình đang đè nặng lên anh.
Con bướm trắng kia từ trong bụi hoa bay đến, quẩn quanh cạnh tóc cô, đôi cánh mỏng manh nhỏ bé hơi rung rung. Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp (Chàng Trang một sớm nằm mộng hóa hồ điệp), tới cùng là Trang Chu trong mộng hóa thành hồ điệp, hay là hồ điệp mộng thấy hóa thành Trang Chu?
Tô Vị Tỉnh cũng thấy được con bướm kia, vẻ mặt anh lộ ra chán ghét, phất tay đuổi con bướm đi. Cánh bướm trắng rập rờn trên không trung một lát rồi lại đậu xuống, việc này khiến anh càng thêm tức giận, ngón tay duỗi về phía con bướm định phủi đi.
Tay vừa đưa ra đã bị cô ngăn lại: “Chỉ một con bướm thôi mà anh không chịu được sao? Anh không thể khoan dung với ngay cả những thứ do một tay anh tạo thành trong giấc mơ này, vì nó đã chống lại anh sao?”
Sắc mặt anh bỗng trắng bệch, cơ thể run rẩy phải lùi về sau một bước mới đứng vững được. Những nhành hoa xung quanh càng ngày càng rụng nhiều hơn, giống như yếu ớt đến nỗi không thể cản lại làn sương mù đang quẩn quanh.
“Còn tôi thì sao? Tôi cũng biết hết rồi, anh định làm gì tôi?”
Ánh mắt Tô Vị Tỉnh nặng nề nhìn về phía cô, không nói một lời. Mồ hôi lạnh túa ra làm ướt trán anh, cả người anh đều run rẩy. Cô tiến lên một bước đỡ lấy anh, để anh tựa lên người mình. edit: Na Na (Supernana), nguồn: ngocanh.wordpress.com
“Đừng gắng gượng nữa,” cô nhẹ nhàng nói, “Không ai có thể sống mãi trong mộng. Anh và tôi cũng thế. Hãy kết thúc nó đi.”