Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà tôi sống cùng mẹ được năm rồi. Năm nay tôi học lớp , tôi vừa tròn tuổi vào tháng vừa rồi. Suốt năm đi học, chưa bao giờ tôi khiến mẹ phải thất vọng. Những tấm bằng khen học sinh giỏi suốt năm, rồi bằng thi học sinh giỏi cấp tỉnh cấp thành phố. Toán lý hóa anh của tôi phải nói là không ai có thể sánh nổi. Nhưng mà.. Tôi không có bạn.. Hai từ BẠN BÈ nghe sao xa sỉ quá. Vẫn cái lý do đó, TÔI KHÔNG CÓ CHA. Suốt năm qua, tôi không còn nghe mẹ nhắc gì về cha tôi nữa. Kể từ cái ngày mẹ đánh nhau với bà Sáu hàng xóm tới bây giờ. Nhắc tới bà ấy, bà có hai người con, đứa con gái lớn tên Hạnh bằng tuổi tôi và thằng em tên Phúc kém tôi một tuổi. Thằng ấy rõ hỗn hào, nó nghỉ học từ sớm theo chúng bạn nghiện ngập ăn cắp bị người ta đánh báo công an. Mẹ nó phải quỳ xuống lạy người ta tha cho. Bà nội nó phải qua nhờ mẹ tôi chạy giấy tờ bãi nại dùm. Mẹ tôi học cao nên giỏi chữ, tôi được như hôm nay là do mẹ dạy không đấy. Mẹ tôi cũng định từ chối vì nhớ đến chuyện cũ, nhưng thấy bà nội khóc lóc dữ quá nên mẹ tôi giúp. Rồi thì chẳng được bao lâu thằng ấy đi trại cai nghiện luôn. Còn con Hạnh, nó bằng tuổi tôi nhưng học thua tôi lớp, năm lớp nó bị ở lại lớp vì nghỉ học quá nhiều. Nó lúc nào cũng qua nhà tôi bắt tôi phải chỉ cho nó làm bài tập về nhà. Rõ chán, học thì dở mà tối ngày lên facebook cặp kè ghẹo trai. Nó cũng có nhan sắc chứ không xấu gì, chỉ là miệng hơi rộng một tí nhưng bù lại da trắng là được. Các anh trai cũng mê nó như điếu đổ, ngày nào cũng thấy nó đi chung với một đám choắt choi. Tôi dạy cho nó học mà điện thoại nó báo tin nhắn suốt. Học gì mà vô. Về phần tôi, tôi cũng có kém cạnh gì nó đâu, cũng phân vẹn , nhưng tôi chưa có được mảnh tình vắt vai, mẹ bảo còn nhỏ lo học đi cái đã. Tôi rất ít lên facebook, thi thoảng rảnh thật rảnh. Tôi lướt lướt like like vài ba tin rồi off ngay. Thời gian đọc sách còn không có, thời gian đâu mà facebook tối ngày. Thời gian tôi được vài ba anh chàng khối dưới để ý. Tôi cũng không quan tâm lắm cho tới khi tôi nhận được liền một lúc bốn bức thư ở trong hộc bàn. Nội dung cũng na ná nhau kiểu như là. "Hoa khôi A ơi, cho mình nick facebook được không?" hay "chị khối trên ơi chị đẹp quá cho em làm quen nha". Đại loại thả thính các kiểu. Tôi mỉm cười và đặt lại trong học bàn cây kẹo mút quấn quanh mảnh giấy note nhỏ có ghi số điện thoại kèm một lời nhắn "chúc mừng chàng trai, you win". Tôi cũng muốn chọc bọn nó một tí thôi ai dè tối hôm ấy. Tôi đang ngồi đọc sách thì điện thoại báo một tin nhắn mới. Tôi mở ra đọc
- chào nữ thần, mình thắng cuộc rồi
- who are U - tôi trả lời bằng tiếng anh
- my name is Trường - cậu ta trả lời cũng bằng tiếng anh
Tôi không trả lời, cái tên sao nghe quen thuộc quá. phút sau, số điện thoại ấy gọi tới cho tôi
- alo
- sao đang nói chuyện mất tích luôn vậy - giọng nam trầm, khá ấm
- mà bạn là ai vậy. Học khối hả - tôi nghe giọng rất quen nhưng không biết ai
- trường nè, lớp trưởng A, gì mà , bộ cậu có nhiều em lớp theo đuổi lắm hả
Thì ra là Trường, con của ông Sơn làm chủ tịch Huyện, cậu ta nhà cách nhà tôi khoảng cây số. Cậu ta mới chuyển về được năm thôi. Năm lớp cậu ấy học chung lớp với tôi. Tính tình lạnh như tiền, ít nói, tụi trong lớp thường kêu chảnh. Năm hai đứa bị tách lớp, cậu ta học A còn tôi học A. Bây giờ cậu ấy là lớp trưởng giống như tôi, hai lớp sát cạnh nhau. Hôm nay cậu ta lại nhắn tin cho tôi mới lạ chứ. Tôi ngập ngừng nói:
- sao cậu có được số điện thoại mình thế?
- thì cây kẹo mút, không phải trên đó ghi tớ là người chiến thắng sao
- không.. Ý tớ là tại sao cậu có được cây kẹo mút ấy chứ
- à chuyện dài lắm, sẵn mai chủ nhật. Tớ hẹn cậu ra công viên ăn vặt được không?
- để tớ xin mẹ đã
- hay là để tớ qua xin cho, tớ sẽ nói với mẹ cậu là cậu và tớ đi học nhóm
- nhưng hai đứa mình khác lớp nhau mà
- cậu quên là cả hai đều học chung một câu lạc bộ bồi dưỡng học sinh giỏi Hóa sao
- à..... Vậy cũng được
Nói rồi cậu ấy tắt máy, tôi ngây người ra, sao lại học chung lơp Hóa được nhỉ, tôi có bao giờ thấy cậu ta đi học đâu, nhưng mà lúc thi thì có gặp, cậu ta thi được giải nhì, thua tôi. Và thế là sáng hôm sau
a:m
- reng reng reng - tiếng chuông nhà reo lên khi tôi đang trong toilet làm vệ sinh cá nhân
- cháu chào bác ạ - tôi nghe được cuộc đối thoại của Trường và mẹ tôi
- chào cháu, cháu là - mẹ tôi hãy còn ngỡ ngàng vì sự xuất hiện của chàng trai lạ
- dạ cháu là Trường, Đỗ Minh Trường, cháu là lớp trưởng A và học chung lớp bồi dưỡng học sinh giỏi Hóa với Trâm ạ, dạ cho cháu hỏi bạn Trâm có nhà không ạ?
- à có, nó đang trên phòng. Để bác lên gọi nó, cháu ngồi ghế đợi một lát nhé
- dạ vâng ạ
- cháu dùng nước đi
- dạ cháu cám ơn
- trâm ơi trâm - mẹ tôi gõ cửa
- dạ con ra liền - tôi đang lau vội mái tóc còn ướt chạy ra
- có ai kiếm con kìa - mẹ tôi chỉ xuống dưới nhà
- dạ.. Dạ bạn con
- ừ.. Lâu rồi không có bạn, sao nay có bạn là con trai thế - mẹ tôi cười
- dạ con và bạn ấy học chung, nay bạn ấy qua rủ con đi học nhóm ạ
- ừ.. Đi xuống với bạn đi con, thay bộ đồ cho lịch sự vào, học nhóm xong nhớ về sớm nhé
- dạ mẹ
Mẹ tôi đi xuống, tôi đóng cửa thay đồ. Hôm nay, tôi bận một chiếc áo màu xanh nhạt và quần jean trắng ôm, tóc búi cao và tô một chút son dưỡng nhẹ. Tôi bước xuống nhà
- chào Trường
- hi
- dạ bác ơi bác cho hai chúng cháu đi học nhóm ạ, sắp tới có kì thi cấp quốc gia
- ừ hai đứa đi cẩn thận. Nhớ về sớm
- dạ thưa bác con đi
- thưa mẹ con đi
Trường nhanh chóng dắt xe ra khỏi sân nhà còn tôi thì ôm cái balo lọt tọt theo sau cậu ấy. Mẹ tôi nhìn theo mỉm cười, ánh mắt trìu mến. Ngồi sau xe Trường, những vệt nắng chiếu vào làm tôi chói mắt, tôi đẩy cái kính cận của mình lên, Trường bảo:
- hôm nay nắng đẹp nhỉ
- ừ - tôi nhìn trời, bâng quơ quá - lâu rồi mình chưa được ai chở đi chơi thế này, chủ nhật toàn ở với mẹ. Cuối tháng mẹ dắt đi siêu thị mua đồ rồi đi làm tóc làm móng
- cậu mà cũng điệu vậy á? Tớ tưởng cậu mọt sách chứ
- cái ông này - tôi đánh nhẹ vào lưng Trường, cảm giác của tôi quen thuộc quá, cậu ấy mặc áo sơ mi trắng, nhìn như một soái ca trong phim Hàn xẻng vậy
- cậu ăn gì? - Trường chỉ vào những quán ăn ven đường
- hay ăn bún bò nhé, tớ biết chỗ này ngon lắm nè
- quyết định vậy đi, ở đâu
- cậu tới ngã ba rồi quẹo trái nhé. Đi m nữa là tới quán rồi
- ok
Chúng tôi tới quán Hoàng Đức, ông đã gần tuổi rồi, ông bán ở đây từ khi tôi còn bé tí được mẹ dẫn đi ăn, bún ông nấu ngon mà còn rẻ nữa
- cậu ăn gì? - tôi hỏi Trường
- phở tái gân, không hành nhé
- dạ ông ơi cho con một phở tái gân và một bún bò tái nạm hai tô đều không hành ạ
- có ngay
Tôi đang lau đũa muỗng thì Trường nói:
- cậu không ăn được hành à?
- cậu cũng thế còn gì
- tớ cũng không hiểu tại sao lại không ăn được. Mỗi lần ăn là ngứa khắp người
- còn tớ giống mẹ, mẹ không ăn được hành
- nhìn cậu không giống mẹ chút nào
- mẹ kể tớ giống cha, nên mới đẹp như vậy - tôi cười - tớ đùa đấy
- cậu đẹp thật mà
- đồ ăn ra rồi chúng mình ăn thôi
Nhìn cái cách cậu ấy ăn sao đáng yêu đến thế. tuổi chẳng có được một mối tình vắt vai, tôi chả hiểu được tình yêu là gì nữa.Tôi nghĩ rằng tôi sẽ kể cho mẹ nghe, nhưng có khi mẹ sẽ nổi giận hay không? Mẹ có thất vọng về tôi hay không, tôi cũng không biết nữa. Chúng tôi cùng nhau đi đến công viên, ngồi sau xe Trường, tôi có cảm giác bình yên đến lạ. Trời hôm nay trong hơn mọi khi, cái không khí yên bình giữa dòng người náo nhiệt, tôi hít thở bầu không khí này, ngắm nhìn tấm lưng to khỏe của Trường. Bao lâu rồi tôi chưa cảm nhận được cảm giác ấy. Tới công viên, Trường đề nghị
- hay là chúng ta ra đằng kia ngồi nói chuyện đi
- ok
Trường dắt tôi đến một cái ghế đá đã cũ màu nằm gần một cây cổ thụ già nhăn nheo cằn cỗi, tôi nhìn trời, im lặng, bâng quơ, chợt Trường lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng ấy
- cậu có thích nghe nhạc không?
- thích chứ, tớ hay nghe nhạc những lúc chạy xe một mình trên đường, nó làm tớ bớt tủi thân hơnbg-ssp-{height:px}
- cậu thường nghe những dòng nhạc gì?
- rap, hiphop, nhạc âu mỹ
- thiệt hả - Trường tròn mắt ngạc nhiên vì không nhờ một cô gái nhỏ nhắn bốn mắt như tôi lại chuộng cái dòng nhạc đường phố ấy
- ừ
- dòm cậu.....
- bất ngờ quá phải không? thật ra thì vẻ ngoài của tớ khác xa với con người thật của tớ lắm
- tớ không biết luôn á
- làm sao mà cậu biết được, ngoài mẹ ra thì chẳng ai biết đâu
- sao tớ chỉ nghe cậu nhắc về mẹ, thế còn cha cậu đâu?
Nghe đến đây, tôi im lặng, tôi cảm thấy một chút buồn đang đến rất nhanh trong tâm trí tôi, có cái gì đó buồn, thật buồn
- tớ nghe mẹ nói ba đi xuất khẩu lao động, nhưng mà đã mười mấy năm rồi ba chẳng về
- tớ xin lỗi - hình như Trường nhận ra tôi đang buồn
- không sao đâu, tớ quen rồi, chúng nó vẫn luôn bảo tớ là con hoang và không chơi với tớ
- tớ cũng vậy
- cũng vậy?
- ừ. Tớ không muốn chơi với ai cả, tớ luôn tỏ ra khó gần, mẹ tớ mất khi tớ mới học lớp . Từ ấy bố dắt tớ về quê ở dưới Tiền Giang, sáng tớ đi học, trưa về phụ ngoài rẫy với ông bà nội, tối thì đi chơi với mấy anh chị trong nhà. Bố tớ thì uống rượu suốt, từ ngày mẹ mất, ông lao đầu vào công việc, sáng trời chưa ló dạng là ông đi rồi có khi tới khuya ông mới về. Năm tớ tốt nghiệp Trung Học Cơ Sở bố dắt tớ về lại đây để đi học và tớ gặp cậu. - Trường cười - có hôm tớ nhìn thấy bố đã say khướt, ôm tấm hình của mẹ, bố nói làm nhảm "bà đợi tôi nhé, lo cho thằng Trường xong thì tôi đến với bà ngay"
Tôi vẫn tiếp tục im lặng, bởi vì tôi nghĩ chỉ có mình tôi là sống trong khổ sở thôi chứ ngoài kia vẫn còn người giống tôi đến như vậy. Tôi biết nỗi đau cậu ấy gánh chịu là mất luôn cả hai người cả cha lẫn mẹ. Tôi vẫn còn hạnh phúc hơn cậu ấy là vì tôi vẫn còn mẹ bên cạnh yêu thương. Tôi nghĩ là mình nên nói gì đó xóa tan đi bầu không khí bây giờ
- thôi bỏ qua chuyện không vui đi, cậu có hay đọc báo không? hoa hoạ trò hay mực tím ấy
- cũng thi thoảng thôi. Mình không thích báo cho lắm, mình nghĩ mấy thể loại ấy chỉ dành cho con gái
- đúng rồi, nhưng con trai cũng nên đọc đi, rất có ích đấy
- sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy?
- tớ làm thêm cho báo hoa học trò, cứ tháng lần, tớ gửi những mẩu truyện ngắn dài cho tòa soạn và được trả tiền nhuận bút, bởi vậy nên sinh hoạt phí lặt vặt tớ đã tự lo được rồi không cần nhờ đến mẹ nữa
- cậu giỏi thật
- mẹ tập cho tớ đấy, khi còn bé, mẹ phải làm tới công việc để có đủ tiền lo cho cuộc sống của hai mẹ con nên tớ phải tự lập từ bé rồi
- mẹ cậu giỏi thật đấy, bác ấy chắc hẳn rất vất vả
- ừ, tớ thương mẹ lắm, vì lo cho tớ, cả thanh xuân của bà dành cho tớ đấy
- mẹ cậu bao nhiêu tuổi rồi?
- mẹ tớ tuổi
- wao trẻ thế, mà hình như mẹ cậu có cậu khi còn đi học hả?
- ừ tớ nghe mẹ kể như vậy nhưng cũng không rõ nữa
- trưa nắng rồi, mình về nhé
- ok
Trường chở tôi về nhà, đi dọc đường, hai đứa huyên thuyên đủ mọi chuyện trên thế gian này, chuyện điên khùng gì cũng nói ra được và cả hai cùng cười. Dừng xe trước cửa, tôi nhìn thấy mẹ đang phơi đồ, mẹ nhận ra chúng tôi liền hồ hởi:
- hai đứa về rồi à? vô nhà ăn cơm đi, hôm nay mẹ nấu món con thích đó
- dạ con chào bác ạ
- Trường cũng ở lại ăn cơm với hai mẹ con cho vui, nhà neo người mà đi hết rồi còn mỗi hai mẹ con thôi, nay có khách quý hóa lắm
Tôi cứ nghĩ Trường sẽ từ chối, nhưng không, cậu ấy còn hồ hởi hơn cả tôi
- dạ được vậy thì tốt quá ạ, lâu rồi cháu chưa được ăn cơm gia đình
Tôi dọn cơm và cậu ấy cũng lăng xăng phụ một tay, hôm nay có món canh chua cá bông lau tôi thích và cả thịt ba rọi xào mắm ruốc. Tôi mời cả nhà
- con mời mẹ dùng cơm, Trường ăn cơm ngon nhé
- con mời mẹ ăn cơm ạ - Trường cũng gọi mẹ tôi bằng mẹ, tôi ngớ người, còn mẹ thì cười rất vui vẻ
- con ăn thoải mái nhé, rảnh thì qua chơi với cái Trâm, nó một mình cũng buồn
- vâng ạ
Cậu ấy vừa ăn vừa cười, nụ cười tỏa nắng, đôi môi mọng nước, làn da hơi rám nắng, trông cậu ấy thật men, tôi ăn được hơn chén thì ngưng, còn cậu ấy ăn tận chén. Cậu ấy xung phong rửa chén và tôi quyết định phụ cậu ấy một tay. Mẹ bảo rằng mẹ có công chuyện ở trên tỉnh nên mẹ đi một lát tới chiều mẹ sẽ về nên mẹ đề nghị Trường ở đây chơi với tôi cho tôi đỡ buồn và tất nhiên là cậu ta đồng ý rồi. Mẹ đi được một lúc thì Trường nói
- cậu cho tớ tham quan thế giới của cậu được không?
- là gì?
- phòng sách ấy
- ờ được nhưng nó hơi bừa bộn
- tớ sẽ giúp cậu dọn dẹp
Dẫn Trường lên gác, tôi mở cửa phòng, phòng sách nằm cạnh phòng tôi và có một cửa thông qua phòng ngủ của tôi. Trong phòng sách có hẳn cái kệ rất cao, cái tủ kiếng đựng truyện tranh và một cái bàn tròn nhỏ cùng hai cái ghế sô pha. Tôi mời cậu ấy ngồi
- chào mừng cậu đến với thế giới của tớ, hiện tại tớ có hơn đầu sách các loại. Tớ thích conan lắm, bên cái tủ kiếng kia là toàn bộ số conan mà tớ mua được có tập rồi. Còn hai cái kệ cao này là sách nói về cuộc sống, cách đối nhân sử thế của các tác giả lớn nhỏ khắp thế giới
- woa!!!!!!
Trường tròn mắt nhìn, rồi cậu chỉ về phía cánh cửa nhỏ dẫn qua phòng tôi hỏi:
- còn cánh cửa kia đi đâu?
- phòng tớ
- tớ qua chơi được không?
- được
Cánh cửa mở ra, một căn phòng màu hồng và tràn ngập hello kitty, tôi đang dẫn cậu ấy đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Ngoài những vật dụng hay màu sắc liên quan đến hello kitty thì tôi có những tấm decal dán hình những ca sĩ mà tôi thích. Trường hỏi mà mồm vẫn còn đang há hốc vì ngạc nhiên
- cậu thích eminem, rihana, likin part, b-ray, young H sao?
- ừ.. còn nhiều lắm mà tớ không dán lên - tôi cầm quyển album dày cộm của mình đưa cho Trường - số còn lại nằm ở đây nè
Một quyền album dày ghi tại tiểu sử của tất cả các ca sĩ mà tôi đang theo dõi suốt năm nay. Trường càng lật càng giật mình, bởi vì một cô gái bốn mắt như tôi lại có những sở thích kì lạ như vậy. Tôi không nói gì chỉ im lặng nhìn theo từng hành động của cậu ấy. Hôm đó rất vui, chúng tôi vừa nghe nhạc nhẹ vừa đọc sách, cậu ta rất hứng thú với những quyển sách trong phòng của tôi. Tôi im lặng, mỉm cười. h chiều, mẹ tôi về, trên tay bà xách theo nào cá nào rau lỉnh kỉnh hết cả. Tôi vội vàng đỡ mẹ một tay.
- Trường đâu rồi con?
- dạ cậu ấy đang trong phòng sách. Cậu ấy đang đọc sheclock home. Có vẻ như cậu ấy thích thú lắm
- vậy con phụ mẹ làm cơm nhé
- vâng ạ
h chiều, mâm cơm đã dọn xong, hôm nay mẹ lại cho ăn cá, nhưng mà là cá diêu hồng chiên và canh bí đỏ. Mẹ nói
- con lên trên phòng gọi Trường xuống ăn cơm
- dạ mẹ
Tôi đi lên, gõ nhẹ cửa, tôi mở cửa phòng bước vào
- Trường, mẹ gọi cậu xuống dùng cơm, h rồi đấy
- tớ xuống ngay
Tôi nhìn trên bàn, cậu ấy đã đọc tới quyển thứ rồi, có lẽ cậu ấy thích căn phòng này của tôi. Hôm ấy chúng tôi có một ngày thật vui vẻ bên nhau. Mẹ xem chừng cũng khá thích cậu ấy. Tôi lại có thêm được một người bạn thân. Tôi mở lòng ra từ ngày hôm ấy, có lẽ đây là bước ngoặt để tôi thay đổi ở tuổi này