Khi Mạt Quang đẩy cửa ra, liền thấy Quý Xuyên đang trầm tư đứng bên cửa sổ như có điều gì suy nghĩ, xung quanh anh tựa hồ tỏa ra luồng khí cô đơn.
“Ngài Quý.” Mạt Quang thấp giọng kêu một tiếng, khép cửa lại tiến về phía trước.
Lúc này Quý Xuyên mới quay đầu, nhìn về phía trợ lý của mình hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”
“Phu nhân vẫn ở trong phòng xem ti vi, nhìn qua có chút mệt nhọc, tôi thấy vậy nên mới vào đây nói với ngài.”
Mày anh nhíu lại, đưa di động cho Mạt Quang, anh ra lệnh: “Ba phút sau, gửi tấm hình đến địa chỉ này.”
Mạt Quang cuối đầu nhìn hình trên điện thoại mà ngây ngẩn cả người.
Một lúc sau, anh mới hồi phục lại tinh thần, phức tạp nhìn Quý Xuyên, không nhịn được lo lắng mở miệng: “Nếu ngài quan tâm phu nhân vậy? Cần gì phải gửi ảnh? Từ đầu tới cuối gạt phu nhân, nói không chừng một ngày…”
“Mạt Quang!” Anh còn chưa nói xong, mặt Quý Xuyên đã biến sắc, đanh giọng quát bảo anh ngưng lại: “Ra ngoài gửi hình đi!”
Giọng nói Quý Xuyên mang theo sự lạnh lẽo và chán nản làm Mạt Quang im lặng. Khẽ thở dài, anh phục tùng chuẩn bị ra ngoài mà không chú ý đến mu bàn tay Quý Xuyên.
Chỉ thấy trên đó rậm rạp chằng chịt màu đỏ vướng mắt.
Không nhiều lời, Mạt Quang đẩy cửa đi ra khỏi phòng…
~~~~~~~~~~~~~~~
Johanne đang dụi cặp mắt mệt mỏi rã rời thì bắt gặp dì Tinh vội vội vàng vàng lục tung đồ như đang tìm thứ gì.
Mạt Quang thì ngoan ngoãn đi theo sau.
“Trễ thế này còn tìm gì vậy?” Cô mang dép, tò mò chạy tới.
“Thuốc dị ứng.” Dì Tinh cũng không quay đầu lại, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Tôi nhớ lần trước trong nhà có mà, sao bây giờ đang lúc cần đến lại chẳng thấy đâu?”
“Ba ăn cái gì quá nhạy cảm sao?” Johanne nhíu lông mày.
Mạt Quang đứng đợi một bên lắc đầu: “Là ngài Quý bị dị ứng.”
Dừng một chút, ánh mắt dày cộm nặng nề của Mạt Quang liếc nhìn Johanne: “Từ trước đến giờ ngài Quý không thể ăn hải sản.”
Johanne sững sờ, ánh mắt Mạt Quang giống như đang trách móc cô không biết làm vợ vậy.
Cô có chút chột dạ cúi thấp đầu, ngoài miệng lại quật cường không nhận thua: “Anh đừng nhìn tôi như vậy, đâu phải tôi ép anh ta ăn đâu?!”
“Còn anh ta nữa, biết mình bị dị ứng mà cũng ăn sạch bát canh như không có chuyện gì!” Cô bất mãn lầu bầu, cũng không tự chủ được mà ngồi xổm người xuống tìm thuốc: “Dì Tinh, vẫn chưa tìm được sao? Ngăn kéo trong phòng bếp dì tìm chưa?”
“Để tôi vào phòng bếp xem đã!” Dì Tinh xoay người chạy vào phòng bếp.
Mạt Quang đứng một bên nhìn phu nhân đang bận rộn, anh không xác định được có phải cô ấy đang cố sức che dấu sự lo lắng của mình dành cho ngài Quý hay không?!
“Thật ra thì tiên sinh không muốn cho lão gia thất vọng nên mới uống sạch canh dù biết rõ mình bị dị ứng.”
Lời nói của Mạt Quang làm động tác Johanne chợt dừng lại.
Lòng cô như bị thứ gì nặng nề đập xuống.