Hơi thở người đàn ông đậm mùi rượu tựa như thiên la địa võng giăng đầy, quấn chặt lấy hô hấp của Johanne.
Cô kinh hoảng ngước đầu lên, ngay lập tức bắt gặp đôi mắt đang híp lại của anh.
Con ngươi nâu đậm phủ một tầng sương mù, nhưng ánh mắt ấy lại có một lực hút khó tả khiến Johanne vô lực tránh ra.
Cô đã quên, giờ phút này, đáng lẽ ra mình nên thoát khỏi vòng tay anh.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Johanne, ánh mắt Quý Xuyên dần dần thả lỏng.
Anh muốn hôn cô… Ý nghĩ ấy khó có thể đè nén…
Không đợi Johanne phản ứng, Quý Xuyên lật người, dùng sức đè cô xuống ghế sa lon.
Giây kế tiếp, anh cuồng dã hôn lên môi cô.
Johanne bất ngờ, đôi mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Bàn tay nhỏ bé nắm thành quyền chống lên lồng ngực rắn chắc của anh muốn giãy dụa.
Thế nhưng anh lại khẩn trương tách hàm răng cô ra, áp chặt vào môi cô cùng nhau triền miên.
Đầu lưỡi linh hoạt còn vương mùi rượu làm người ta say mê, vừa dịu dàng vừa điên cuồng tham lam hút lấy mật ngọt của cô.
Nhất thời Johanne cảm thấy sức lực bản thân bị rút cạn.
Khi anh hôn xong, ngay lập tức cả người cô mềm nhũn, ý nghĩ muốn dãy dụa và kháng cự sớm đã bị cô quăng lên chín tầng mây.
Bàn tay nắm chặt, dần dần buông lỏng, vô lực bấu víu vào áo sơ mi của anh,
Sự đè nén và thống khổ tối hôm qua, theo nụ hôn của anh, đã tan thành mây khói.
Không khí ấm áp và hạnh phúc bao phủ quanh Quý Xuyên.
Cho dù sự hạnh phúc này chỉ giống như bọt biển, gió vừa thổi sẽ bị bể tan tành, nhưng anh cũng rất thỏa mãn… rất thỏa mãn…
Hôn đến mức hơi thở hòa quyện vào nhau, miệng đắng lưỡi khô… Áo ngủ cô xốc xếch lộ ra bờ vai mảnh khảnh.
Quý Xuyên nhẫn nhịn, ép môi mình không được đặt xuống đó, quyến luyến rời khỏi người cô.
Không thể tiếp tục nữa! Nếu không, anh sẽ chẳng còn quan tâm điều gì mà toàn tâm muốn cô!
Anh không muốn hù dọa cô…
Rời bờ môi mềm của Johanne, nhưng anh vẫn ôm chặt cô vào lòng.
Chỉ có khoảng cách gần như vậy, anh mới có thể lừa gạt mình, ít ra giờ phút này anh đã chiếm được cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Johanne ửng hồng, úp lên ngực anh. Cô thở hổn hển cùng anh, quấn quít thật chặt, tản vào không khí.
Cô chẳng dám nghĩ đến, tại sao vừa rồi mình không đẩy anh ra, ngược lại không có chút tiền đồ mà lún sâu vào nụ hôn của anh.
“Quý Xuyên, anh đứng dậy đi…” Thân thể nóng rực áp sát làm cô không được tự nhiên mà đẩy anh ra.
Anh bất động, càng dùng sức ôm lấy cô, buồn buồn mở lời: “Tối hôm qua… anh không hề đụng vào em…”
Cho nên, em không cần lạnh lùng đẩy tôi ra như vậy, chất vấn tôi, thậm chí còn chán ghét tôi.
Anh, cũng sẽ cảm thấy…. đau…
“Tôi biết!” Cô cũng không ngốc. Mặc dù Quý Xuyên trả lời kiểu vậy, nhưng suy nghĩ lại thì vẫn không đúng.
Cô chẳng hề cảm thấy đau đớn, có chuyện gì xảy ra mới là lạ.
Không nghe thấy anh lên tiêng nữa, cô nhíu mày lại, có chút không vui oán trách: “Nhưng mà, anh có biết hay không? Lúc anh trả lời tôi, thái độ rất hung dữ, giống như tôi thiếu nợ anh đó. Này, Quý Xuyên? Sao đột nhiên chẳng nói lời nào vậy?”
Không nghe anh đáp lại, Johanne cảm thấy mình oán trách vậy thật nhạt nhẽo vô vị. Cô nghiêng mặt nhìn anh, phát hiện anh đã chôn đầu mình vào gáy cô ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Hô hấp đều đều, phản phất bên tai cô. Trong màn đêm yên tĩnh càng an bình, làm người ta không đành lòng phá vỡ.
Anh định duy trì tư thế ngủ như vậy cả đêm?
Johanne bị thân thể cao to của anh đè có chút không thoải mái, cô thử nhúc nhích, thế nhưng anh lại nhíu mày, lật người sang bên.
Cho dù trong lúc ngủ mơ, anh vẫn không buông cô được, dùng sức khóa cô lại trong ngực.
Sức lực Quý Xuyên rất lớn, khi anh đã ngủ thiếp đi, Johanne cũng không cách nào tránh ra.
Ý thức được thực tế, cô thở dài, nằm nghiêng người trong lòng anh, ngoan ngoãn không cử động nữa.
Nghe nhịp tim trầm ổn của anh, rất nhanh, Johanne cũng chìm sâu vào mộng đẹp.
Từ sau khi Dịch Nam biến mất khỏi thế gian này, lần đầu tiên cô ngủ ngon như vậy.
Cảm giác này, rất kỳ diệu. . . . . .
Nhưng Johanne lại chẳng dám nghĩ nhiều. Cô lo lắng, lời nói của Lục Lục sẽ trở thành sự thật.