Hôm nay, người cô tựa sát vào lồng ngực anh, cả hai như hòa quyện làm một. Nhiệt độ nóng bỏng này khiến Johanne cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Cô không cách nào dò xét được suy nghĩ Quý Xuyên, chỉ thấy tim mình đập rộn lên, dần dần chìm đắm vào mùi hương và hơi thở ấm áp của anh.
Johanne đứng đợi đổ cả mồ hôi thì rốt cuộc cũng tới lượt bọn họ.
Anh thuần thục chỉ những món cô thích, sau đó tính tiền rồi dắt cô đi ra khỏi đám người đông đúc.
Ngồi trong xe, Johanne ăn trứng luộc trong nước trà và bánh ngọt trà xanh. Cô ăn rất chậm, vẻ mặt có chút phức tạp, giống như đang dùng tâm thưởng thức mùi vị trong đó. Lần đầu tiên cô cảm thấy hương vị này không giống với quá khứ, có vẻ… ngon hơn trước…
Trực tiếp đưa cô tới trường học, lần này, Quý Xuyên cũng cùng đi.
Đây là lần đầu, Quý Xuyên đưa cô đi cùng với tài xế. Trước kia, Quý Xuyên chẳng bao giờ chủ động đón cô. Anh biết, cô không thích, thậm chí là ghét.
"Tôi đi đây!" Xe vững vàng dừng trước cửa trường học, Johanne quay đầu lại nói lời tạm biệt Quý Xuyên.
Quý Xuyên nhàn nhạt gật đầu, dặn dò một tiếng: "Chú ý an toàn."
"Trong trường học an toàn cực kỳ."
"Ừ."
Cô đẩy cửa ra, xuống xe, vẫy tay chào, sau đó nhanh chóng hòa vào dòng người.
Quý sông khép tài liệu trên đùi lại, tầm mắt thâm thúy phức tạp dõi theo bóng dáng kia, cho đến khi cô hoàn toàn biến mất trong dòng người, anh mới ra lệnh: "Lái xe đến công ty."
~~~~~~~~Tuyến phân cách~~~~~~~
Liên tục chừng mấy ngày...
Quan hệ giữa bọn họ, dường như có chút thay đổi.
Mặc dù, bọn họ vẫn không ôm nhau xem ti vi giống vợ chồng bình thường hay thỉnh thoảng trò chuyện như cũ, nhưng đối xử với Quý Xuyên, Johanne không hề xem anh vô hình, đôi lúc còn có thể chủ động hỏi han anh ân cần.
Cho dù chỉ là như thế, Quý Xuyên cũng đã rất thỏa mãn. . . . . .
Anh, luôn luôn thấy vừa lòng.
Nhưng, tối nay, anh không về nhà sớm như bình thường.
"Ngài Quý, dì Ngô mới vừa gọi điện nói phu nhân còn chưa về nhà." Mạt Quang đẩy cửa phòng làm việc ra, đi vào báo cáo cho Quý Xuyên.
Quý Xuyên cũng không thấy bất ngờ quá nhiều, chỉ ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
Bảy giờ tối mà thôi…
"Tôi đã biết. Anh bảo mọi người đừng lo lắng, cô ấy có chừng mực." Hôm nay…là sinh nhật Dịch Nam…có thể cô đã đi tới…
Phản ứng của Quý Xuyên rất bình thản, khiến Mạt Quang có chút ngoài ý muốn, nhưng anh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chuyển sang đề tài khác: "Hai anh em nhà ngài Lam hẹn gặp mặt ngài tại khách sạn Bách Thành phòng , nội bộ Sơn Dã mới vừa họp cùng tổ chức Hòa Điền ở Nhật bản . Gần đây tổ chức Hòa Điền hoạt động trong nước tương đối thường xuyên, đã diệt vài nhóm hắc bang lớn nhỏ, súng đạn và ma túy. Cấp trên nói là hi vọng tổ chức Sơn Dã chúng ta tới chủ trì công bằng."
Động tác Quý sông dừng lại một chút, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén quét về phía Mạt Quang: "Tất cả chuyện ma túy chúng ta bỏ qua."
Mạt Quang biết rõ Quý Xuyên ghét ma túy, liền gật đầu: "Ma túy chúng ta không nhúng tay vào."
Quý Xuyên trầm ngâm: "Nói Lam Tiêu và Lam Kỳ chờ tôi ở khách sạn. Một lát sau tôi sẽ tới."
~~~~~~~~~~~~~~~
Người phụ nữ ăn cháo đá bát – Johanne đang đứng bên ngoài biệt thự nhà họ Cố.
Căn phòng to như vậy, chỉ có một chiếc đèn sáng lập lòe, trong màn đêm tĩnh lặng có vẻ cực kỳ tiêu điều.
Lúc nhận nuôi Dịch Nam thì nhà học Cố cũng không dư dả, ở tại một căn nhà cũ trong ngõ hẻm giống nhà Johanne. Cho đến sau này, khi Dịch Nam có thực lực, biệt thự này là anh mua cho gia đình nhà họ Cố.
Nhìn biệt thự trở nên tiêu điều, nghĩ về quá khứ, trái tim Johanne không khỏi nổi lên cảm xúc cảnh còn người mất.
Hốc mắt cô đỏ một chút, đến gần cánh cổng, do dự, cuối cùng cũng nhấn vào chuông.
Ra ngoài mở cửa là người giúp việc nhà họ Cố - dì Trần, dì ở trong nhà này cũng đã nhiều năm.
Nhìn thấy Johanne đứng ngoài cửa, dì không có quá nhiều ngạc nhiên. Hôm nay là ngày qua đời cũng là sinh nhật của thiếu gia, năm ngoái cô cũng tới.
"Dì Trần, mợ và cậu Cố có ở đây không?" Vẻ mặt Johanne không được tự nhiên, nắm thật chặt túi quà trên tay theo bản năng - đây là quà hôm nay cô và Lục Lục tỉ mỉ chọn lựa để tặng cho hai trưởng bối .
"Ờ có." Nét mặt dì Trần hơi khó xử.
Johanne cắn môi, không lên tiếng, chỉ dùng cặp mắt to khẩn cầu nhìn đối phương.
Cô như vậy, khiến dì Trần không đành lòng từ chối, liền nghiêng người: "Kiều tiểu thư vào ngồi trước đi, lão gia và lão phu nhân ở trên lầu, để tôi nói họ một tiếng."
Lúc này Johanne mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Cám ơn dì Trần."
~~~~~~~~~
Vào nhà họ Cố, Johanne hít sâu một hơi, muốn xua đi cảm xúc bất an trong lòng.
Lần cuối tới đây, đã là ngày này năm trước.
Cô không thể nào quên được ánh mắt căm hận của cô và cậu Cố.
"Johanne, hai chúng ta thật sự rất yêu thương cô!" Mợ Cố không nhiều lời, tiến đến cho cô một bạt tai.
Cậu Cố tỉnh táo hơn, kéo mợ đang định đánh tiếp, nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi: "Johanne, cô đi đi! Chúng ta mới mất con trai, không muốn nhìn đồ quên ơn phụ nghĩa như cô!"