Con, con của Xà Nhan Lệ? Lê Nặc sửng sốt hồi lâu, vẫn không dám nghĩ Xà Nhan Lệ đã có con. Cô nghĩ không ra con của Xà Nhan Lệ trông như thế nào.
Từ khi biết người phụ nữ này có con, Lê Nặc liền có chút không yên lòng, ngay cả khi Xà Nhan Lệ lừa lấy ví tiền lúc nào cũng không hay. Cô mơ mơ màng màng bị Xà Nhan Lệ dẫn ra xe, cho tới khi xe ngừng lại lần nữa thì Lê Nặc mới tỉnh mộng.
"Đến rồi, nhanh xuống xe giúp tôi nào!""Nhà cô không phải là ở Bạch Cảnh Uyển sao? Tại sao lại..." Lê Nặc nghi hoặc nhìn cảnh tượng lạ lẫm trước cửa kính xe, còn người bên cạnh đã sớm xuống xe từ trước. "Nơi đó chẳng qua là chỗ tôi ở thôi, còn đây mới chân chính là nhà. Đừng có lo lắng nữa, mau xuống giúp tôi một tay!" Người đẹp Xà ném túi tã lớn trong tay mình cho Lê Nặc sau đó lục tục lôi bình sữa từ trong cốp ra nhét vào trong ngực của người đối diện. Chợt nhớ ra cái gì, Xà Nhan Lệ dừng tay nhìn về phía Lê Nặc đang bị chôn trong đống đồ, hỏi một câu: "Sao cô lại biết tôi sống ở Bạch Cảnh Uyển?"
"Tôi xin cô, tôi là HR, tất cả thông tin của những nhân viên lớn nhỏ trong công ty, tôi đều nắm rõ. Cô có tin không, chỉ ngay ngày mai tôi là tôi có thể biết cửa sổ nhà cô mở hướng nào." Lê Nặc nhìn một đồng đồ lớn trước mặt mình. "Xà Nhan Lệ, cô xem tôi là cửu vạn đấy à?"
"Tôi đâu có nghĩ thế, tôi chỉ nghĩ cô vốn sẽ không để ý thôi!" Vừa nói chuyện, Xà Nhan Lệ lại chất thêm một gói bánh bích quy lên đống đồ, còn chính mình thì hay tay hai túi lớn, bước chân đi vào trong. Đáng thương cho Lê Nặc ở phía sau bị cả một đống đồ đè lên, ước chừng phải vượt qua cả đầu, nhìn chỉnh diện chỉ có thể thấy cặp chân dài nhỏ. Đi chưa được vài bước, Lê Nặc cảm thấy chân mình bị một "thứ gì đó" mềm mềm quấn lấy.
"Chị gái, bà nội..." Tại sao là chị gái rồi lại còn bà nội là sao? Lê Nặc tự nhủ thầm, cố sức cúi đầu nhìn liền thấy một đứa trẻ con ngây thơ đang ôm lấy chân mình. "Anh bạn nhỏ, mau đứng dậy đi, trên đất bẩn..." Còn chưa đợi Lê Nặc phun hết lời, yêu tinh ở bên cạnh đã ôm lấy đứa bé kia. "Tiểu Khang, sao em lại không nghe lời mà chạy tới đây?"
"Chị Lệ Lệ, Tiểu Khang rất nghe lời mà, không tin thì chị hỏi dì đi. Chị Lệ Lệ, chị đã đồng ý mang tới cho em rất nhiều đồ ăn ngon..."
"Chị bây giờ không làm chủ được, bởi vì đống đồ này đều không phải do chị mua. Em hỏi chị gái xinh đẹp kia kìa, hỏi xem chị ấy có đồng ý cho em ăn ngon hay không. Hôm nay chị ấy mới là kim chủ của chúng ta!" Xà Nhan Lệ vứt cho người bên cạnh một cái mị nhãn. Lê Nặc bị một to một nhỏ nhìn đến mất tự nhiên, vội ấp úng nói: "Thích ăn cái gì thì cứ tự nhiên đi..." Trông bộ dáng khoa tay múa chân của đứa bé, Lê Nặc không khỏi thấy vui vẻ, song nhìn đôi bàn chân nhỏ bé phải đi trần trên mặt đất lạnh lẽo, nụ cười bên môi không khỏi cứng lại. Lê Nặc dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía người đẹp Xà vẫn đang vui vẻ đứng ở bên, chỉ thấy Xà Nhan Lệ vừa nhìn theo tầm mắt của cô tới bàn chân của Tiểu Khang. Hình như Xà Nhan Lệ hơi khựng lại một chút, sau đó lại cong khóe môi.
Ba người đi vào một cái sân, lập tức bị một đám trẻ con vây quanh. Lúc này, Lê Nặc mới hiểu được cái mà Lê Nặc gọi là nhà là gì. Đó chính là một viện phúc lợi.
"Chị Lệ Lệ, kẹo ngọt của em đâu?"
"Chị Lệ Lệ, gấu bông chị đồng ý mua cho em đâu rồi?"
"Chị Lệ Lệ, váy hoa của em đâu?"
...
"Các em, từng người một nào, ai cũng có phần, đừng tranh giành..." Nhìn đám trẻ con như ong vỡ tổ ào ào bu quanh Xà Nhan Lệ, Lê Nặc trốn một bên cười trộm. Nhưng không đợi cô vui mừng đủ thì yêu tinh kia liền chỉ tay về phía cô, lớn tiếng nói: "Các em, đi tìm chị gái kia kìa! Mấy món đồ nọ, tất cả đều ở chỗ chị ấy đấy!"
Bị Xà yêu tinh gào thét, bọn nhỏ lập tức đổi trận địa, bắt đầu bám chặt lấy Lê Nặc. Lê Nặc bị đám nhỏ quấn chặt lấy, không thể làm gì khác hơn là đưa toàn bộ đồ trong ngực cho bọn nhỏ.
"Đừng cướp, bé lớn tuổi hơn thì nhường cho em nhỏ chứ. Em gái, có nghe chị nói không... Mập mạp, em béo vậy rồi, đừng ăn nhiều đồ ngọt nữa, cẩn thận sau này không tìm được vợ đấy..."
"Chờ em lớn lên, nếu không kiếm được vợ thì sẽ lấy chị Lệ. Chắc chị Lệ sẽ không ghét bỏ mập mạp đúng không?" Lê Nặc nhìn Xà yêu tinh luôn nhanh mồm nhanh miệng lúc này lại bất đắc dĩ vạn phần, sau đó lại nhìn về phía mập mạp đang mở to ánh mắt long lanh đầy thâm tình thì không nhịn nổi cười. Cô ôm bụng phì ra tiếng. "Xà Nhan Lệ ơi Xà Nhan Lệ, tôi biết cô rất là 'yêu' cơ mà không ngờ lại 'yêu' đến độ này, ngay cả một đứa bé cô cũng không buông tha!" (Edit: Trẻ không tha, già không thương, nam nữ thông sát .)
"Cái đó... Cô cũng không nhìn một chút xem tôi là ai nào? Tôi là kẻ mà người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy thấy xe ngừng – Xà Nhan Lệ ăn sạch già trẻ, mỹ lệ ngập trời!" Người đẹp Xà không thèm để ý đến lời lên án của Lê Nặc một chút nào, không thèm coi đó là nhục, còn vô cùng vinh hạnh tự đánh bóng cho mình. Hai tay thì chống nạnh, tóc thì hất bay lên trời đầy kiêu sa, đúng là mị lực kinh người.
"Mỹ lệ gì mà mỹ lệ, có mà Mỹ Tho! Ông trời ban cho cô một cái túi da đẹp chỉ để vứt đi thôi!"
"Vứt thì vứt chứ có làm sao, có người nhặt được lại chả mừng húm ra ấy!"
"Cô đúng là lợn chết không sợ nước sôi!"
"Vậy cô đi mà hỏi Tiểu Dịch của cô có sợ hay không?"
"Cô!!"
"Tiểu Lệ, con lại bắt nạt người khác rồi!" Ngay khi Lê Nặc đang phùng mang trợn mắt thì một thanh âm như của thiên sứ vang lên bên tai cô: "Tiểu Trần không đi cùng với con sao?"
Lê Nặc nhìn về phía phát ra âm thanh, bộ dáng của thiên sứ mặc dù không xinh đẹp như Xà Nhan Lệ nhưng cốt cách người này lại tỏa ra khí chất cao quý. Bà mặc một bộ quần áo nâu ca rô, làm cho người ta liên tưởng tới những phu nhân Thượng Hải thập niên , có điều kỳ lạ là trang phục này hôm nay lại không hề có chút đột ngột nào.
"Tiểu Trần, Tiểu Trần, dì chỉ nhớ có mỗi nó thôi, con đau lòng muốn chết..." Xà Nhan Lệ ôm lấy cánh tay của "thiên sứ", làm nũng dựa vào người bà. "Dì không biết á, dạo này nó bận rộn lắm. Cả ngày chả tìm được chút thời gian rảnh rỗi nào, lại còn phải trông nom một đứa bé lớn tuổi..."
"Vậy sao con không giúp nó một chút..." Vị thiên sứ kia ấn lên chóp mũi của Xà Nhan Lệ một cái, tiếng trách cứ tràn đầy cưng chiều.
"Có một số việc con muốn giúp mà không được ấy chứ. Con cũng đâu thể thay nó trông trẻ được chứ!" Xà Nhan Lệ nói xong, mắt đảo qua bạn thân thiết của Dịch đại tiểu thư – Lê Nặc vẫn đang nghiến răng nghiến lợi nhìn mình. Cô tiếp tục nói: "Dì Thục, đây là bạn của con, Lê Nặc. Hôm nay cô ấy tài trợ toàn bộ đồ ăn cho bọn nhỏ!"
"Lê tiểu thư, thật sự rất cảm ơn cô. Bọn nhỏ ở chỗ này mặc dù không thiếu ăn nhưng bình thường chỉ có thể nhìn thấy mấy bà dì như chúng tôi. Mấy cô tới, bọn trẻ sẽ rất vui..."
"Ấy... Không có gì đâu mà..." Đối mắt với vị "thiên sứ" xinh đẹp này, hiển nhiên là Lê Nặc hơi mất bình tĩnh. Trên thực tế, cô bị Xà Nhan Lệ khốn kiếp kia cứng rắn trói lại rồi bắt tới.
"Dì Thục, dì đừng khách khí thế. Dì nhìn cô ấy ngượng rồi kìa, dì mà thế nữa thì chắc là lần sau người ta không dám tới nữa đâu!" Xà Nhan Lệ nghịch nghịch sợi tóc trên cổ dì Thục, bộ dáng như một đứa trẻ nhỏ. Bị cô ấy nói như vậy, Lê Nặc càng ngượng ngùng hơn.
"Tiểu Ngạn đâu rồi, dì Thục, sao con không thấy Tiểu Ngạn đâu?"
"Tiểu Ngạn, Tiểu Ngạn... nó đi vào hôm thứ Tư rồi..."
"Cái gì? Đi rồi?" Một khắc này, sắc mặt của Xà Nhan Lệ hoàn toàn thay đổi.