“Âm mưu? Âm mưu gì? Âm mưu chọc cười sao?” Tô Tiểu Mạt dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn Trữ Hạo, ngũ quan tinh xảo, hai gò má phấn nộm trắng nõn lộ ra vầng sáng thản nhiên, dưới sự phụ trợ của ánh mặt trời, nó trông giống như một tầng pho mát mê người bốn phía.
Trữ Hạo dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Tô Tiểu Mạt, giọng điệu lạnh nhạt, “Tôi cảnh cáo cô trước, một khi để tôi phát hiện cô sử dụng mưu ma chước quỷ gì tôi lập tức đem cô làm phân bón cho mấy cái cây sau vườn.”
“Phân bón?” Tô Tiểu Mạt không có một chút e ngại, dũng cảm đối diện với Trữ Hạo, tay chống cằm, “Anh khẳng định đem tôi làm phân bón? Không phải nên là bướm sao?”
Trữ Hạo cũng phải công nhận rằng hắn chưa từng gặp người phụ nữ nào có da mặt dày hơn cô gái đang đứng trước mặt hắn, nói nửa ngày với cô ta mà cứ như đàn gảy tai trâu, có trời mới biết đây là lần đầu tiên hắn nói nhiều từ như vậy trong một ngày, nữ nhân này đúng là có tiềm năng kích thích tiềm chất nói chuyện trong người hắn.
“Tôi chỉ nói tới đây thôi, hiểu hay không tùy cô.” Trữ Hạo lạnh lùng bỏ lại một câu, ngay cả liếc cũng không liếc về phía Tô Tiểu Mạt một cái, xoay người hờ hững rời đi.
Cả thân thể Tô Tiểu Mạt dựa vào cánh cửa, nhìn hành lang trống trải, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, cô đã ở cổ bảo này ba giờ thôi mà mệt mỏi giống như đi hành quân ba mươi ngày, năm anh em nhà kia đúng là nguy hiểm mà.
Nghĩ tới viễn cảnh những ngày sau này còn phải ngày ngày chơi trò âm mưu với bọn họ, cô tự nhiên cảm thấy chính mình kiên cường biết bao, đây là cuộc chiến tranh của một người phụ nữ và năm tên đàn ông sao?
Ngay lúc này cô lại cảm thấy mấy ngày trước chắc cô bị ấm đầu mới tiếp nhân cái nhiệm vụ này, năm tên kia thoạt nhìn tính cách cực kì khác nhau nhưng bọn họ đều có một điểm chung chính là đều gian xảo như hồ ly, một đám như vậy lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cô, chỉ cần vô ý một chút thì sẽ lộ tẩy sạch.
Nghĩ đến đây Tô Tiểu Mạt không nhịn được mà rùng mình, hừ, cô là ai? Là một con sói con đã lớn lên trong biết bao nhiêu quỷ kế của đám sói cha ở nhà, há có thể bị mấy con hồ ly nhãi nhép này làm khó sao? Tuy rằng năm người bọn họ đều lớn hơn cô, nhưng nếu so găng ai diễn giỏi hơn thì bọn họ còn non lắm. Không phải muốn so ai giả ngu giỏi hơn sao? Không phải muốn coi ai kiên nhẫn hơn sao? Ba tháng thì ba tháng, nói không chừng không đến ba tháng là cô có thể đào hết mọi bí mật ở đây, đến lúc đó cô sẽ cho bọn họ thấy sự lợi hại của Tô Tiểu Mạt.
“Mẹ, tôi quên nói cho cô về thói quen ăn uống của năm người chúng tôi.” Trữ Hằng đột ngột quay lại, mặt mày hớn hở đi tới, nhìn Tô Tiểu Mạt dựa vào cạnh cửa ngẩn người không khỏi đánh thức cô từ cõi mộng, nhìn hắn lúc này cực kì giống một con hồ ly nhỏ vừa được thả ra từ lồng sắt, mà cô lúc này trông giống một con mèo lười biếng, cực kì thần bí.
Trữ Hằng rất hiếu kì, hắn chưa bao giờ gặp một nữ nhân nào có nhiều tầng tính cách như cô, vừa gặp mặt, ấn tượng của hắn về cô là nhát gan sợ phiền phức, nhưng không đến một tiếng sau cô lại biến thành một con nhím sẵn sàng xù lông bất cứ lúc nào, sau đó cô lại biến hóa thành một cô gái nhanh mồm nhanh miệng, một con hồ ly cò kè mặc cả, hiện tại cô lại hóa thân thành một con mèo ba tư lười biếng dịu ngoan.
“Ân, nói đi, tôi nghe đây.” Tô Tiểu Mạt có một sở trường, chính là một khi đã thiết lập quan hệ với bất cứ ai thì ngay lập tức cô sẽ nắm bắt được tính cách của người đó.
Hiện tại, cô đã nhìn rõ đặc điểm tính cách của Trữ Hằng, chỉ cần là những chuyện liên quan đến tiền, hắn sẽ trở nên mẫn cảm đặc biệt, giống như thể hắn vì tiền mà sinh ra, vì tiền mà sống vậy. Nhìn bộ dạng mặt dày của hắn vừa rồi, cũng chỉ vì chút tiền mà hắn vứt bỏ tiết tháo, kêu một cô gái nhỏ hơn hắn những bốn năm tuổi như cô là mẹ, vậy thử hỏi hắn không phải sống vì tiền chứ là vì gì? Nhưng người này còn có một điểm kì quái nữa chính là trừ tiền ra thì hắn gần như trì độn với tất cả chuyện khác, ví dụ như hiện tại mọi người đã đi lâu rồi mà hắn mới nhớ nói cho nàng chuyện thói quen ăn uống của anh em bọn họ.
“Đại ca thích ăn cơm tây với gan ngỗng, bít tếch chín ba phần, còn rất thích phẩm rượu, ở dưới tầng hầm hắn có hẳn một phòng chứa rượu có đủ các loại rượu, trong đó nhửng loại rượu mà anh ấy thích tôi đều có làm kí hiệu đặc biệt, cô chỉ cần mỗi bữa cơm đều lấy một chai ra là được rồi.” Trữ Hằng nhìn Tô Tiểu Mạt nói.
“Đúng rồi, đại ca của anh tên là gì, tôi làm sao biết những kí hiệu đặc biệt nào là của hắn?” Tô Tiểu Mạt nhân cơ hội này dò hỏi.
“Trữ Dã” Trữ Hằng không cần suy nghĩ mà nói ra ngoài miệng.
“Nga, thì ra một người nhìn bề ngoài ấm áp như gió xuân nhưng bên trong lại lạnh như băng tuyết tên là Trữ Dã, đúng là người cũng như tên.”Tô Tiểu Mạt không quên nói móc vài câu.
“Thật ra đại ca rất tốt, cô ở lâu sẽ biết.”Trữ Hằng vội vàng biện giải, ai cũng không thể nói xấu anh em của hắn.
“Ân tôi biết rồi, anh nói tiếp đi.” Cái mà Tô Tiểu Mạt tự hào nhất chính là trí nhớ tốt và phản ứng nhanh nhẹn, cái này cô kế thừa gen tốt đẹp từ lão ba và lão mẹ của mình, chỉ vài câu nói của Trữ Hằng cô đã có thể ghi nhớ những sở thích của Trữ Dã.
Hiện tại cô cũng có thể xem như khái quát sơ lược được năm tên trong ngôi cổ bảo này: lão đại Trữ Dã ngoài nóng trong lạnh, lão nhị Trữ Hạo ngoài lạnh trong nóng, lão tam Trữ Huyễn có khuôn mặt yêu nghiệt nhưng miệng thì độc vô cùng, là một tên nóng nảy, lão tứ Trữ Hằng ngoại trừ đối với tiền là nhanh nhẹn ra thì toàn bộ những việc khác cực kì trì độn, lão ngũ Trữ Tích cô chỉ mới nói chuyện vài câu nhưng có thể nhìn ra được người này bề ngoài yếu đuối nhu nhược nhưng nội tâm rất kiên cường, cần phải quan sát thêm.
Não bộ của Tô Tiểu Mạt nhanh chóng sắp xếp thông tin, nhanh chóng đem những gì Trữ Hằng nói về thói quen của bọn họ nhất nhất ghi nhớ, cũng thông qua thói quen ẩm thực của những người này mà nhìn ra những tính cách ít ai biết được.
Ví dụ như người lãnh khốc như Trữ Hạo lại cực kì thích ăn đồ cay, chỉ vậy thôi cũng đủ thấy nội tâm hắn nóng đến cỡ nào; một người nóng nảy như Trữ Huyễn lại có thói quen ăn uống hoàn toàn tương phản, hắn là một người rất kén chọn nguyên vật liệu nấu ăn, chỉ ăn những thức ăn nhẹ nhàng, quan trọng nhất là hắn thích ăn đồ có nước; Trữ Hằng lại cực kì dễ nuôi, cái gì hắn cũng có thể ăn được; Trữ Tích thì lại cực kì thích ăn bánh trẻo, như vậy đủ thấy nội tâm hắn khao khát tình thương gia đình như thế nào.
Tô Tiểu Mạt nhất thời cảm thấy bên trong năm người này, Trữ Tích là người cần sự quan tâm và yêu thương nhất, nội tâm của hắn khát vọng ấm áp, bởi vì, Trữ Hằng vừa rồi vô ý nói một câu, trong trí nhớ của Trữ Tích, thời điểm hắn vui vẻ nhất chính là lúc mẹ làm cho hắn chén bánh trẻo.
Sau khi Trữ Hằng thao thao bất tuyệt xong lại nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng hờ hững của Tô Tiểu Mạt, hắn có chút không vui, “Những gì tôi nói cô đã rõ rồi chứ? Tôi không thích nói lại lần thứ hai đâu.”
“Tôi tưởng anh thích lải nhải lắm cơ, nếu tôi nói những cái anh nói vừa rồi một câu tôi cũng không nghe vào thì sao?” Tô Tiểu Mạt vương tay, vỗ vỗ đầu Trữ Hằng, cười nói.