Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc

chương 58-2: trữ hằng, anh đúng là hết thuốc chữa (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trữ Huyễn làm xong mọi chuyện, quay đầu thì nhìn thấy Tô Tiểu Mạt nhìn chằm chằm vào Trữ Tích, hắn nhíu chặt mày lại, sau đó tiến tới gõ đầu của cô, “Ngắm đủ chưa?”

Tô Tiểu Mạt thấy đau thì quay đầu lại, nâng tay xoa đầu của Trữ Huyễn, nhưng bởi vì chênh lệch chiều cao nên cái tay tính xoa đầu Trữ Huyễn của Tô Tiểu Mạt bị hắn bắt lấy, kéo cô đi thẳng ra ngoài, “Nếu ngắm xong rồi thì tiếp tục công việc nào, đúng là không thể để em quá rảnh rỗi được”.

Tô Tiểu Mạt lấy tay còn lại vuốt cái đầu bị Trữ Huyễn gõ đau, muốn rút cái tay kia ra khỏi tay Trữ Huyễn nhưng lại bị hắn nắm chặt, kéo thẳng qua phòng của Trữ Hạo.

Trữ Tích nghe thấy tiếng của bị đóng lại thì ngẩng đầu, ngẩn người nhìn chằm chằm cái cửa.

Tô Tiểu Mạt trợn mắt nhìn cái phòng của Trữ Hạo, đây là phòng ở hay là phòng tập thể hình vậy? phòng Trữ Hạo đích thực là một phòng tập thể thao thu nhỏ, có dụng cụ chèo thuyền này, có xe đạp leo núi, có máy chạy bộ, có máy tập bụng, có xà đơn, hơn nữa còn có bóng rổ, bóng bàn, cầu lông, bóng chuyền, đủ hết cả.

“Trữ Huyễn này, tôi thấy Trữ Hạo không tham gia thế vận hội thể thao là một tổn thất rất lớn cho quốc gia đó, anh nhìn xem, cái gì hắn cũng biết chơi, đúng là kiên tướng thể thao mà” Tô Tiểu Mạt ôm bóng ném vào rổ.

“Đúng vậy, kĩ thuật bơi của anh ấy cũng không tồi” Trữ Huyễn còn bổ sung thêm.

“Trời ạ, anh ta đúng là một kiện tướng toàn diện rồi” Tô Tiểu Mạt nhớ tới hôm qua Trữ Hạo một thân đồ đen, nhìn cũng không quá vạm vỡ, nhưng giờ nghĩ lại nếu cô và họ xảy ra xung đột thì người tóm cô đầu tiên chắc chắn là hắn.

Trữ Huyễn thấy Tô Tiểu Mạt suy tư thì cười hỏi, “Sao vậy?”.

“Tôi thấy mấy anh em nhà anh giống y như lời đồn bên ngoài, không có ai đơn giản hết” Tô Tiểu Mạt đã ở cổ bảo này một ngày, thấy được cuộc sống chân thật của bọn họ mà người ngoài không thể thấy được, cũng cảm thấy bọn họ không hề tầm thường chút nào, nếu không sao họ có thể lấy trộm cơ mật của quốc gia để kiếm sống chứ?

“Hình như em rất tò mò với chúng tôi thì phải” Trữ Huyễn vòng lên đứng trước mặt Tô Tiểu Mạt, nhìn thẳng vào cô, đánh giá.

“Phải nói là rất tò mò” Tô Tiểu Mạt cũng không phủ nhận.

“Sau này em chỉ cần tò mò một mình anh là được rồi, mấy người kia thì khỏi” Trữ Huyễn nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Mạt, cười nói.

“Anh có cái gì để tôi tò mò sao?” Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Huyễn, “Không lẽ tò mò là anh thế nào tán gái?”

“Vấn đề này cũng rất đáng đề tò mò đó, hơn nữa còn có ví dụ minh họa trước mắt em nữa này!” Trữ Huyễn nói xong thì cúi đầu hôn lên môi của Tô Tiểu Mạt nhưng cô tránh thoát được, sau đó một đấm bay qua.

Trữ Huyễn bất ngờ nên không kịp tránh, ngực bị trúng một quyền của cô, hắn ôm ngực nhìn Tô Tiểu Mạt, “Em thật ác quá đi, sao lại nỡ đánh anh tàn nhẫn thế chứ?”

“Đáng đời, bộ dạng của anh làm tay tôi ngứa, tôi đương nhiên là không thể để nó uất ức rồi” Tô Tiểu Mạt thẳng thắng nói, sau đó bắt đầu quét dọn phòng của Trữ Hạo, “Đừng giỡn nữa, nhanh làm việc đi, từ hôm qua tới giờ tôi còn chưa được nghỉ ngơi một cách đàng hoàn đấy”.

“Ừ, xong việc thì anh và em cùng nghỉ ngơi” Trữ Huyễn lập tức xáp lại, khóe miệng câu lên một nụ cười tà mị, ánh mắt nhìn Tô Tiểu Mạt cũng mị hoặc không kém.

Tô Tiểu Mạt nhịn không được quăng cho hắn một ánh mắt xem thường, tên này ở đâu cũng có thể phát xuân được, cô không thèm để ý tới hắn mà bắt đầu vệ sinh, cũng bắt đầu làm quen với phòng của Trữ Hạo, chờ tới khi quen với cổ bảo này, cô sẽ bắt đầu nhiệm vụ, như vậy có thể rời khỏi chỗ này sớm hơn một chút.

Đột nhiên cô nhớ đến… “Trữ Huyễn, lời nguyền ba tháng mà Trữ Dã nói tới là gì vậy?”

“Đừng sợ, có anh ở đây thì không có kẻ nào có thể làm hại em, bao gồm cả cái lời nguyền kia” nụ cười của hắn lúc này bịt kín một tầng băng lạnh.

“Có liên quan tới căn phòng ở tầng trên cùng sao?”Tô Tiểu Mạt cảm thấy cổ bảo này cất giấu thật nhiều bí mật, nhưng cô cũng không để ý, hoàn thành nhiệm vụ an toàn là tốt nhất.

“Có một số chuyện anh không thể nói với em lúc này, đợi đến khi thời cơ chín muồi em sẽ biết thôi” Trữ Huyễn nhìn Tô Tiểu Mạt, đôi mắt tối lại, “Có một số chuyện không biết tốt hơn”.

“Ừ, tôi sẽ không hỏi” Tô Tiểu Mạt thấy Trữ Huyễn nghiêm túc như thế thì cũng không dám hỏi nhiều, để sau này cô sẽ từ từ vạch trần, hỏi nhiều càng khiến hắn nghi ngờ thôi.

Tô Tiểu Mạt và Trữ Huyễn nghiêm túc quét dọn sạch sẽ phòng của Trữ Hạo, sau đó tiến về phía phòng của Trữ Hằng, vừa mở cửa bước vào thì nghe thấy có tiếng bước chân, sau đó thấy Trữ Huyễn hấp tấp chạy tới.

“Hai người vào phòng tôi khi nào?” Trữ Hằng vừa mở cửa ra thì thấy Trữ Huyễn và Tô Tiểu Mạt đang dọn dẹp phòng của hắn, Trữ Hằng vội vàng chạy tới ngăn cản hành động của Tô Tiểu Mạt, hỏi.

“Vừa mới vào”Tô Tiểu Mạt thấy bộ dạng sốt ruột của Trữ Hằng thì tò mò, trong phòng tên này bộ có cất giấu bí mật không muốn người khác biết sao?

Trữ Hằng nhìn vào tủ quần áo, “Cô có động vào tủ quần áo của tôi chưa?”

“Chưa” Tô Tiểu Mạt lắc đầu, nhìn thẳng vào Trữ Hằng nói một chữ, trong mắt hiên lên tia giảo hoạt, nhanh nhẹn nghiêng người lách qua Trữ Hằng, đi tới tủ quần áo, mở tủ ra.

“Tô Tiểu Mạt, cô mau dừng lại” Trữ Hằng thấy Tô Tiểu Mạt mở tủ quần áo của mình thì vội vàng tiến tới ngăn cản.

Tô Tiểu Mạt tìm thứ kì lạ của Trữ Hằng nhưng không thấy, tới khi mở ngăn kéo ra. nhìn thứ bên trong thì cô nhịn không được mà cười to ra tiếng.

Trữ Hằng thấy Tô Tiểu Mạt phản ứng mạnh như thế thì vội vàng đóng ngăn kéo lại, đẩy Tô Tiểu Mạt một cái, cực kì cảnh giác nhìn cô, “Cười gì mà cười chứ? Đã bảo đừng động vào rồi cơ mà”.

“Ha ha, Trữ Hằng, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn mặc quần lót in họa tiết hoạt hình chứ?” Tô Tiểu Mạt cúi đầu nhìn về phía quần của Trữ Hằng, không biết bên trong lớp quần tây này có phải là một cái quần lót hoạt hình không nhỉ? Nghĩ tới hình ảnh kinh điển như thế là cô nhịn không được mà cười to ra tiếng.

Trữ Hằng thấy Tô Tiểu Mạt cười đến mức ức chế không được thì mở miệng rống to, “Câm miệng, không được cười”.

“Ha ha, Trữ Hằng, mau cởi quần tây ra cho tôi xem thử bộ dạng mặc quần lót hoạt hình của anh nào” Tô Tiểu Mạt bước lên phía trước, cười gian nhìn Trữ Hằng, tay hướng về phía thắt lưng của hắn.

Cái tay cô đang muốn kéo quần Trữ Hằng thì bị Trữ Huyễn bắt lấy, “Đừng giỡn nữa”.

“Tôi không có giỡn, tôi chỉ tò mò thôi” Tô Tiểu Mạt bĩu môi nhìn Trữ Huyễn, cực kì bất mãn với việc hắn ngăn cản mình.

“Nếu em muốn xem thì về phòng anh mặc cho em xem” Trữ Huyễn càng nắm chặt tay cô hơn, “Nếu Trữ Hằng đã trở lại rồi thì để nó tự dọn phòng đi, chúng ta tới phòng của anh cả”.

“Nhưng tôi vẫn muốn coi Trữ Hằng mặc quần lót hoạt hình” Tô Tiểu Mạt nhịn không được mà quay đầu nhìn bộ dạng quẫn bách của Trữ Hằng, đáng thương hề hề nói.

Trữ Hằng thấy vẻ mặt như thế của Tô Tiểu Mạt thì tức giận, rống lớn, “Cô mơ đi”.

“Một ngày nào đó nhất định tôi sẽ nhìn được, từ nay trở đi tốt nhất là anh lo bảo vệ cái quần của mình đi, đừng để tôi lột xuống” Tô Tiểu Mạt không tin là cô sẽ không nhìn thấy được, hôm nay không nhìn được thì ngày khác nhìn.

“Trữ Hằng, mau vứt hết mấy cái quần hoạt hình ấy đi, nếu còn để anh nhìn thấy, anh nhất định sẽ khiến cậu đau tim đó” Trữ Huyễn quay đầu hung tợn nói với Trữ Hằng.

“Anh ba, anh đúng là không có lương tâm” Trữ Hằng ủy khuất nhìn Trữ Huyễn, hắn có trêu chọc ai đâu chứ, chỉ mặc quần lót hoạt hình thôi mà cũng có tội sao? Sao lại muốn tước đoạt quyền lợi mặc quần hoạt hình của hắn chứ?

“Cái quần đó so với két sắt của cậu thì cái nào quan trọng hơn?” Trữ Huyễn híp hai mắt lại nhìn Trữ Hằng hỏi.

“Hừ, Tô Tiểu Mạt, đều tại cô hại tôi, cô cứ chờ mà xem”Trữ Hằng chỉ ngón tay về phía Tô Tiểu Mạt, sau đó xoay người mở ngăn kéo ra, lấy toàn bộ quần họa tiết hoạt hình ra, miệng còn không ngừng lèm bèm, “Cả đống này đều là bản số lượng có hạn, sao mà tôi nỡ bỏ chứ?”

Tô Tiểu Mạt thấy Trữ Hằng vừa ôm một đống quần hoạt hình, vừa khóc thương tâm thì thấy có chút tôi nghiệp, có ngẩng đầu nhìn Trữ Huyễn, “Anh cho anh ấy giữ mớ đó lại đi, cùng lắm thì tôi không nhìn nữa”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio