"Không nói anh biết." Tô Tiểu Mạt nâng tay gõ đầu của Trữ Hằng một cái, sau đó xoay người nhìn ánh mắt đen thui mà Trữ Huyễn hướng về phía Trữ Hằng, cười cười, tên này nhìn có vẻ thông mình nhưng lại ngốc hơn bất cứ ai, sao hắn có thể bá đạo tới như vậy chứ?
Cái cô thích và cái muốn nó khác nhau, về mặt này cả năm người họ đều không được, cho dù có thích tới đâu cũng không thể nắm lấy.
"Lại như vậy, hừ, không nói thì thôi." Trữ Hằng bĩu môi, cúi đầu thu dọn bát đĩa.
Tô Tiểu Mạt cũng đi lên lầu, Trữ Huyễn hướng ánh mắt cảnh cáo về phía Trữ Hằng đó cũng vội vàng đuổi theo Tô Tiểu Mạt lên lầu ba.
Tô Tiểu Mạt đi thẳng vào phòng của mình, đầu tiên phải làm sạch giường của mình đã, sau khi bước ra từ ban công, cô lại thấy Trữ Huyễn nằm trên giườg chờ mình từ lúc nào.
Cô nhịn không được quăng cho hắn một ánh mắt xem thường, "Thuốc của anh ở kia kìa, mau về phòng anh mà nằm."
"Không muốn, anh thích ở chỗ của em thôi." Trữ Huyễn lăn qua lăn lại trên giường.
"Nếu anh thích chỗ này tới thế thì cứ việc ở, tôi dọn đi." Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Huyễn, một tay cầm hộp thuốc, thong thả nói.
"Em đi đâu anh cũng đi theo hết, anh mặc kệ, em không thể bỏ rơi anh." nói xong Trử Huyễn nâng tay, một tay kéo Tô Tiểu Mạt lên giường, ôm vào lòng mình, mắt nhìn cô chằm chằm.
"Tôi đi đâu anh cũng muốn theo sao?" Tô Tiểu Mạt nhìn bộ mặt yêu nghiệt của Trữ Huyễn, trong đầu loạn chuyển, sau đó xoay người một cái, áp hắn dưới thân mình, nâng tay, dùng đầu ngón tay miêu tả khuôn mặt hắn, "Nếu tôi muốn đi nơi mà không có anh thì sao?"
"Vậy thì anh vẫn đi theo em, cho dù em biến mất khỏi thế giới này anh cũng đuổi theo em." Trữ Huyễn đưa tay đề thấp đầu Tô Tiểu Mạt xuống, ép cô nhìn thẳng vào hắn.
Tô Tiểu Mạt nhẹ giọng cười, không ngờ người kia lại nói ra lời phiến tình như thế, nghĩ tới đây, cô không biết nên đáp lại thế nào, cô không biết bản thân không được phép trầm luân cùng hắn, cũng không thể để hắn chìm đắm cùng cô, như thế, chỉ có đem cả hai kéo về thế giới vốn có mới có thể giải quyết vấn đề.
Tô Tiểu Mạt nâng tay nhé cái mông của Trữ Huyễn, "Được rồi, tôi bôi thuốc cho anh." nói xong cô lại trèo khỏi người của hắn, nhưng lại một lần nữa bị con hồ ly nào đó kéo vào lòng, lăn một vòng, áp cô dưới thân, không chờ cô lên tiếng biểu tình, môi hắn đã dán xuống, nuốt hết những lời cô muốn nói vào cái hôn nồng nàn, cảm giác khi bị hôn của Tô Tiểu Mạt thật giống như đang đi trên mây, không có một chút sức lực, mãi cho tới khi hắn lưu luyến rời đi đôi môi của cô, còn làm vẻ mặt đắc ý, Tô Tiểu Mạt mới nhịn không được mà nhắc chân, đá hắn xuống giường.
Cái mông đau của Trữ Huyễn lại vừa đúng lúc đập mạnh vào sàn nhà, đau tới mức hắn phải cau màu, "Sao trên đời này lại có người phụ nữ thô lỗ như em chứ?"
"Chẳng phải anh thích tôi thô lỗ như thế sao?" Tô Tiểu Mạt nhíu mày, đứng lên khỏi nệm êm, hai tay chống nạnh, lại đá Trữ Huyễn thêm một phát, "Đi về phòng anh đi."
"Đây là phòng anh mà." Trự Huyễn ôm nơi vừa bị cô đá đau, đứng lên nhìn cô, "Anh mặc kệ, em đi đâu thì anh ở đó."
"Anh tính theo tôi đi đâu?"trong lòng bạn nữ không ngừng khinh bỉ level bám người của bạn hồ ly, nếu còn cho hắn đi theo, cô còn không biết mình làm việc gì nên hồn không nữa, nghĩ tới đây, cô lập tức hận không thể đánh ngất tên hồ ly chết tiệt kia.
"Chỉ cần nơi đó có em, đi đâu cũng được." Trữ Huyễn cười tà mị nhìn Tô Tiểu Mạt, âm mưu muốn xáp vào.
Tô Tiểu Mạt vội vàng né ra, trốn đi ra khỏi phòng mình, lắc đầu vài cái, ngửa mặt nhìn trần nhà, "Chẳng lẽ đây là thả thính trong truyền thuyết sao? Còn là một tên đại phiền phức khó chơi, trời ạ, tha cho cô đi, cô không muốn trêu hoa gì nữa đâu."
"Tiểu Mạt Mạt, em đi đâu vậy? Đợi anh..." Trữ Huyễn vội vàng đuổi theo cô.
Tô Tiểu Mạt vừa nghe thấy giọng của Trữ Huyễn thì giống như gặp ma,ba chân bốn cẳng chạy trốn, không được, tuyệt đối không thể để hắn xáp vào nếu không đời cô coi như xong.
Nghĩ tới đây, Tô Tiểu Mạt lại hạ quyết tâm, nếu Trữ Huyễn lại quấn lấy cô, cô sẽ không nhẹ tay đâu.