Editor: Charlotte
Trữ Dã cũng gật đầu đồng tình: "Cô ta quả thật không đơn giản."
"Lâu đài cổ này yêu cầu máu tươi để tế thần điện."
Trữ Tích nhàn nhạt phát biểu, sắc mặt âm trầm nhìn về phía cầu thang. Im lặng một lúc, xem ra hắn không muốn tiếp tục để tâm đến việc này nữa, lắc đầu quay xuống tầng một.
Dưới tầng
Trữ Huyễn nắm Tô Tiểu Mạt kéo đến ghế sô pha, dịu dàng để cô ngồi trên ghế, đặt nhẹ một nụ hôn lên trán, dặn dò.
"Ngoan, em cứ ngồi đây xem TV chờ, đợi anh đi nấu bữa sáng tình yêu cho em."
"Vâng."
Tô Tiểu Mạt ngoan ngoãn gật đầu, tiếp theo, cầm điều khiển TV bắt đầu chọn kênh.
Đúng lúc ấy, Trữ Hằng đi tới, hướng đến Tô Tiểu Mạt chất vấn: "Hôm nay cô mặc thành bộ dáng này, còn muốn đi rêu rao khắp nơi, vậy là muốn quyến rũ ai đây?"
"Quyến rũ anh đó."
Tô Tiểu Mạt một tay nắm điều khiển từ xa, một tay với lên ôm lấy cổ của Trữ Hằng, tiến lại thổi khí bên tai, nhẹ nhàng nói.
"Anh muốn được tôi câu dẫn sao?"
"A!"
Trữ Hằng trố lớn hai mắt, vội vàng đẩy Tổ Tiểu Mạt ra, đứng lên rống lớn.
"Đồ... đồ thần kinh."
Ngay lập tức khi vừa chạy lên lầu, hắn bắt gặp Trữ Tích đang bước xuống, ánh mắt như bắt được vàng, hớn hở cáo trạng.
"Trữ Tích... Trữ Tích cậu mau cứu tôi. Ở nơi này có một nữ nhân bị thần kinh."
"Tại sao tự dưng cô ấy lại muốn trêu chọc anh?"
Trữ Tích nhìn bộ dáng bị doạ đến ngốc của Trữ Hằng, nhịn không được mà nhíu mày. Hai tay túm lấy vai người đối diện, lay mạnh như muốn Trữ Hằng tỉnh ra.
"Cô ra vừa rồi nói muốn quyến rũ anh. Thật quá kinh khủng, quá dọa người."
Trữ Hằng lại bắt lấy Trữ Tích cánh tay, vẻ mặt kinh hoàng vẫn chưa ổn định lại được.
"Cô ta quyến rũ anh?" Trữ Tích không thể tin tưởng mà liếc mắt khinh thường Trữ Hằng một cái.
"Anh mà còn cần quyến rũ sao?"
"Cậu nói lời này là có ý gì?"
Trữ Hằng không thể ngờ người anh em Trữ Tích, hắn không thèm giúp đỡ lại còn trở mặt giễu cợt hắn.
"Ý trên mặt chữ."
Trữ Tích lạnh lùng nói, lại một lần mà lay khai Chử Hằng đôi tay, thẳng về phía trước đi đến. Không thèm để ý người đằng sau đang ngu ngốc nhảy múa.
"Được thôi. Nhưng đừng đi tới nơi đó, đừng tự dâng bản thân thành bữa ăn của cô ta."
Trữ Hằng quay đầu lại, nhín thoáng qua vẻ mặt của Tô Tiểu Mạt. Bộ mặt của cô lúc này vừa quyến rũ, vừa tà mị. Da đầu của Trữ Hằng run lên một chút, sợ hãi nhanh chân chạy vội về phía Trữ Tích. Vội vàng tìm một chỗ ngay cạnh em trai, vừa cố ý tránh ánh mắt mãnh liệt của người nào đó.
Tô Tiểu Mạt đưa mắt về phía Trữ Tích đang ngồi, lại nhìn bộ mắt vừa lo lắng vừa cạnh giác của người ngồi bên cạnh liền bật cười.
"Trữ Hằng à, với lá gan hiện tại của anh khi gặp được ma chắc hẳn sẽ bị "nó" doạ đến ngất."
"Cô còn đáng sợ hơn cả ma quỷ." Trữ Hằng chắc nịch đáp lại.
"Trữ Hằng, anh thiếu trừu đúng không."
( Có ai biết trừu là gì không giải thích giúp tớ với!)
Tô Tiểu Mạt nghiêng nghiêng điều khiển trên tay ánh mắt vô cùng thưởng thức. Bỗng nhiên vẻ mặt đột nhiên nguy hiểm, ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Trữ Hằng đang khúm núm.
Trữ Hằng nhịn không được mà run rẩy một chút, trốn sau lưng của Trữ Tích, hơi ló mặt ra yếu ớt đáp trả.
"Ta không nợ trừu."
"Vậy thì chính là thiếu đòn."
Tô Tiểu Mạt vừa nói xem, ngay lập tức đem điều khiển TV ném thẳng vào người Trữ Hằng. Nhưng đáng tiếc, Trữ Hằng đã nhanh tay, túm lấy Trữ Tích đang ngồi phía trước che cho hắn, cũng không quên gào rống trách cứ.
"Cô không thể ôn nhu, thục nữ một chút sao?"
"Ôn nhu? Đối với anh, không cần ôn nhu, chỉ cần bạo lực."
Tô Tiểu Mạt cảm thấy bản thân không thể cấp cho Trữ Hằng sắc mặt tốt. Nếu không hắn sẽ được đằng "chân lân đằng đầu" ngày càng thích cà khịa người khác.
Điều khiển kia bị Trữ Tích bắt lại được, trực tiếp quăng lên sô pha, quay mặt về phía Tiểu Mạt lạnh lùng nói.
"Nếu cô muốn cùng hắn ve vãn, hay làm nũng, đánh yêu thì hai người nên đi ra chỗ khác đi. Đừng có ở đây trêu chọc, làm phiền tôi."
"Trêu chọc?"
Tô Tiểu Mạt có chút khó hiểu mà nhìn về phía Trữ Tích. Sau đó, chậm rãi tiến lên, đem Chử Tích ôm vào trong lòng, ám muội nói.
"Anh liệu có muốn biết thế nào mới là trêu chọc không?"
"Cô lại muốn làm gì?"
Trữ Tích nhìn Tô Tiểu Mạt, thấp giọng hỏi nói. Mặc df trước kia Tô Tiểu Mạt cũng từng làm không ít trò mờ ám cùng hắn, nhưng trên phương diện này, bản thân Trữ Tích còn cảm thấy mới mẻ. Hắn ngay lập tức ngây thơ mà rơi vào lưới của Tô Tiểu Mạt lúc nào không hay.
Tô Tiểu Mạt tà mị cười: "Anh thử nói xem?"
"Tô Tiểu Mạt, nếu cô còn dám động tay động chân với tôi. Đừng trách tôi không khách khí."
Trữ Tích lập tức duỗi tay, muốn đem mình nắm thế thượng phong, muốn ôm lấy thân thể của Tiểu Mạt nhưng đã không kịp. Cô đã nhanh chóng ngăn trở lại, không những vẫn còn khoá chặt tay Trữ Tích
Trữ Tích mày nhăn lại:"Cô kẹp đau tay tôi."
"Anh còn biết đau à?" Tô Tiểu Mạt thả lỏng tay, nhìn gương mặt Trữ Tích đã bớt cau có liền thấp giọng cười.
"Anh nói đi, anh muốn tôi trêu chọc anh như thế nào?"
"Cô mau tránh ra."
Trữ Tích không thể ngờ rằng Tô Tiểu Mạt được một tấc nhưng vẫn muốn tiến một thước, xem ra chiêu làm nũng tỏ ra đáng thương đã vô tác dụng thật rồi, bạn nam nào đó ngán ngẩm nghĩ.
"Tránh ra? "
Tô Tiểu Mạt nhướng mày, một tay khác vuốt ve gương mặt Trữ Tích: "Là tránh ra như thế này hay sao?"
"Cô rốt cuộc muốn thế nào?"
Trữ Tích hít sâu một hơi, gương mặt không biết vì khẩn trương hay là bất đắc dĩ mà giờ phút này đần thối. Tuy vậy thoạt nhìn qua lại rất đáng yêu.
Trữ Hằng trừng lớn hai mắt, ngây ngốc mà nhìn cô cảm thán: "Tô Tiểu Mạt, cô quả nhiên thật mạnh mẽ."
Tô Tiểu Mạt ném cho Trữ Hằng một cái nhìn khen thưởng:"Còn phải nói."
"Được, Trữ Tích à, cậu ở lại chiếu cố thật tốt Tiểu Mạt Mạt. Trách nhiệm to lớn lần này giao cho cậu... Anh đi trước đây."
Trữ Hằng vừa nói, vừa đứng bật dậy khỏi sô pha, nhanh như chớp mà rời khỏi phòng ăn chạy lên tầng.
Vừa bước xuống, Trữ Dã cùng Trữ Hạo thấy tên ngốc Trữ Hằng chạy đến. Gương mặt hắn hết sức vui vẻ. Tò mò hai người hướng về phía Trữ Hằng vừa đi khỏi. Đập vào mặt họ là cảnh Tô Tiểu Mạt đang đè em út của họ trên ghế sô pha nùng tình mật ý. Còn cậu em kia thì đờ người ra mặc cho cô ta muốn làm gì thì làm.
Tô Tiểu Mạt chậm rãi cúi đầu, ngắm nhìn gương mặt đang căng thẳng của Trữ Tích. Gương mặt của hắn lúc nào cũng trắng nõn, nhưng giờ đây lại hơi ưng ửng đỏ. Ẩn dưới đôi mắt kính kia là đôi mắt trong sáng. Đôi môi hồng phấn hơi hé mở. Cả người Trữ Tích lúc này vừa trong sáng vừa xinh đẹp. Hắn tựa như một con búp bê sứ Châu Âu vừa đáng yêu khiến ai cũng muốn chiếm đoạt.
Nhìn dáng vẻ Trữ Tích như vậy, không hiểu sao người Tô Tiểu Mạt lại nóng lên, không biết trong lòng nghĩ gì mà muốn đặt lên môi hắn một nụ hôn. Khoé miệng vừa chạm tới nói thì cả người Tiểu Mạt bị xách lên.
Tô Tiểu Mạt ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn thấy Trữ Huyễn với khuôn mặt đen sì đang trầm ngâm nhìn mình.
"Nếu em muốn hôn môi, đợi lát nữa anh sẽ hôn em đến chịu không được thì thôi."
"Ai nói tôi muốn hôn môi, chỉ là tôi thấy khóe miệng hắn có dính chút vụn bánh mì. Đúng vậy tôi chỉ muốn tốt bụng giúp đỡ hắn thôi mà mà."
Tô Tiểu Mạt rất tự nhiên phản pháo mặc cho lời nói của bản thân không có chút gì gọi là thích hợp.
Trữ Huyễn vốn định nổi cáu nhưng khi nhìn thấy Tiểu Mạt đang long lanh, đáng thương nhìn mình thì cơn giận cũng nguôi xuống. Thật sự không thể giận nổi em ấy mà.
"Về sau trước mặt anh, em không thể thân cận với người khác. Cho dù là mấy người này cũng không được."
"Cái này tôi cũng không thể nào bảo đảm." Tô Tiểu Mạt cực kì khẩn trương yếu ớt đáp trả.
"Tôi không thích người khác ra lệnh cho mình."
"Tô Tiểu Mạt, em muốn nhìn thấy anh bị em làm cho tức chết thì mới vừa lòng sao?" Trữ Huyễn nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mạt, nhịn không được mà nói.
"Trữ Huyễn, nếu tôi đáp ứng anh, tôi liền không phải Tô Tiểu Mạt."
Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Trữ Huyễn, con người này thoạt nhìn phóng đãng không kềm chế được nhưng thật ra trên phương diện tình cảm lại vô cùng nghiêm túc. Nếu cô chỉ cho hắn chút hi vọng ở hiện tại thôi.... về sau nó sẽ trở thành nỗi tuyệt vọng, đau đớn khôn nguôi.
"Được, anh đã biết."
Hít một hơi thật sâu, Trữ Huyễn dịu dàng đáp lại. Khôi phục ánh mắt phong tình tà mị, hắn nhẹ nhàng kéo tay Tô Tiểu Mạt:
"Chúng ta đi ăn bữa sáng đi."
"Ân."
Cô biết Trữ Huyễn đang chọn phương án thoả hiệp. Đây cũng chính là điều Tô Tiểu Mạt không mong muốn nhất. Cô mong một ngày có thể khiến Trữ Huyễn nhận ra cô là kẻ trái ôm phải ấp, sáng một anh trai chiều một anh trai khác. Phải chăng đến lúc vậy hắn sẽ rống vào mặt cô: "Tô Tiểu Mạt, tôi về sau không bao giờ sẽ dây dưa với người như cô nữa."
Ai ngờ hắn lại có thể kiên nhẫn chịu đựng như vậy. Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi thế cơ chứ. Chấp nhận cả việc phải san sẻ người con gái mà anh thích còn hơn việc không có được cô ấy hay sao?
Trữ Hằng tay chống cằm, ánh mắt long lanh trông mong mà nhìn Trữ Huyễn.
"Anh ba, em đói bụng."
"Đói bụng, tự mình ra mà làm."
Vốn dĩ trong lòng Trữ Huyễn đang ôm một cục cay cú, đã cố che cảm giác khó chịu trong lòng. Vậy mà tên nhóc thối Trữ Hằng có mắt như mù, chọc đúng tâm sự của ai kia, đem cơn giận tăng gấp bội.
Trữ Hằng đáng thương hề hề mà bĩu môi, nhìn anh của mình.
"Anh ba, em không có trêu tức anh mà."
"Phải không?"
Trữ Huyễn lạnh lùng hỏi lại. Tiếp theo, hắn quay đầu, nhìn Tô Tiểu Mạt ôn nhu hỏi.
"Ăn xong bữa sáng, em muốn làm gì?"
"Anh bồi tôi tản bộ đi." Tô Tiểu Mạt đáp.
"Được."
Cậu nhóc Trữ Huyễn đương nhiên nguyện ý, vội vàng đồng ý, cũng chẳng mảy may nghi ngờ gi.
Thay vào đó Tô Tiểu Mạt lại âm thầm suy đoán. Ở trong lâu đài cổ này đã lâu vậy mà cô chưa một lần đi thám thính thật kĩ nơi đây. Xem ra phải lợi dụng cơ hội này tìm thêm một vào chỗ để ẩn thân mới được. Nghĩ đến đây, trong lòng liền cảm thấy vô cùng áy náy. Phải chăng cô đã quá xấu tính phải không. Vốn định làm hắn cách xa mình nhưng lại thành không ngừng dây dưa với cô mới được. Đã vậy lần này anh liệu đã sẵn sàng để chứng kiến con người thật của tôi chưa anh yêu. Đến lúc đó đừng hối hận
"Lâu đài cổ còn chưa được sửa chữa xong, cũng sẽ chẳng có gì để mà ngắm đâu."
Trữ Hằng nhìn Tô Tiểu Mạt rống to:
"Cô đừng quên lời hứa trong vòng mười ngày sẽ bồi thường tôi gấp số súng ống đạn dược. Bây giờ chỉ còn cơ tám ngày thôi đấy."
"Đã biết, cái này tham tiền này."
Tô Tiểu Mạt nhịn không được mà Trữ Hằng một cái, sau đó mới tiếp tục ăn bữa sáng.
"Nếu không phải tôi tham tiền, liệu cô với mất người ở đây còn có thể bình yên mà ngồi ở chỗ này ăn cơm?"
"Vậy cũng đừng quên, anh phải đưa tôi năm nghìn." Tô Tiểu Mạt cũng tiếp tục nói.
"Cô có thể đừng đề cập đến vấn đề tiều nong vào lúc này được không. Thật là mất hứng mà."
Dù không nói ra nhưng trong lòng cậu Tứ lầm bầm ai oán. Mấy tên kia có bị ngu không khi đáp ứng cô ta, chấp nhận ăn một bữa đến năm ngàn. Đúng là điên hết rồi.
(Ta có: tệ ~ đồng. Vậy thì tệ ~ hơn triệu vnđ. Khô máu Trữ Hằng rồi:)))))
"Vậy anh cũng đừng ở đó mà cùng tôi tranh cãi. Suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì đi."
"Tôi đương nhiên muốn làm việc rồi. Trong cái lâu đài cổ này, từng nhành cây ngọn cỏ đều mong muốn được cùng tôi nói chuyện phiếm. Tí tôi phải đến thăm chúng nữa." Trữ Hằng đắc ý mà nói.
"Được, vậy anh cứ tận tình mà cùng mấy em gái cỏ cây nói chuyện phiếm, tôi cùng Chử Huyễn tản bộ đây."
Ưu nhã dùng khăn lau miệng. Bàn tay nhỏ khẽ kéo tay Trữ Huyễn, nói.
"Trữ Huyễn đi thôi nào."
"Được."
Nghe được câu nói này của người trong lòng, Trữ Huyễn vội buông đôi đũa. Vốn dĩ vẫn chưa ăn được gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy Tô Tiểu Mạt trong lòng hắn lại cảm thấy ngọt ngào. Mặc kệ trong lòng cô ấy đang toan tính cái gì. Hắn chỉ cần biết hiện tại cô ấy đang rủ hắn đi hẹn hò mà thôi, dù tương lại thế nào, hắn vẫn sẽ vui vẻ chịu đựng.
Tô Tiểu Mạt biết Trữ Huyễn đang cố trốn tránh vấn đề. Cũng biết bốn người kia chắc cũng đã nghi ngờ cô từ lâu. Có thể từ lúc cô mới đặt chân vào đây đi. Đúng vậy, nếu đổi lại đứng ở vị trí của bọn nó cô chắc cũng chẳng dễ dàng mà tin tưởng. Một kẻ lạ mặt lại dám chen chân vào cuộc sống của mình quả thật phiền phức. Vậy mà lần này cô lại đem theo động cơ chả mấy tốt đẹp để xuất hiện.
Trữ Huyễn nắm Tô Tiểu Mạt tay nhẹ nhàng hỏi:
"Em thật lòng muốn tản bộ, hay là vẫn đang nghĩ đến những chuyện khác?"
"Đừng quên tôi cùng mấy người đang đánh cược." Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Huyễn trả lời.
"Em sai rồi, là chúng ta cùng bọn họ đánh cược."
Trữ Huyễn nắm chặt tay Tô Tiểu Mạt, kiên nghị nói:
"Nếu chúng ta thua, anh sẽ cùng em rời khỏi lâu đài cổ.
Tô Tiểu Mạt nghe vậy, tâm tư liền xao động, nắm chặt bàn tay hắn, khó nhọc nói.
"Trữ Huyễn, anh làm như vậy như vậy, khiến tôi thật khó xử."
———— Ngoài Lề ————
Mọi người không ngờ phải không. Dù sao thì đây cũng là quà chuộc lỗi của mình. Hay cùng đếm ngược đến ngày / nhé ("▽`)