Nhìn ngoài trời cũng gần tối rồi anh ấy vẫn chưa về nữa, một cảm giác gì đó trống vắng khó hiểu, lắc đầu xua đi cảm giác ấy, bản thân lại mong chờ anh ta về sao? Haizz nhưng anh ta cứ luôn dịu dàng đối xử với tôi như vậy làm sao ngăn cảm xúc ấy lại được đây.Đến tối muộn rồi vẫn không thấy anh ta trở về một cảm giác bất an lướt qua, ngồi dựa lưng vào tường nhìn về phía cầu thang.
Không lẽ bây giờ mặc kệ bỏ về phòng nghỉ trước, luôn muốn sống thờ ơ mặc kệ mọi thứ nhưng sâu bên trong có lẽ tôi chẳng thể nào sống ác được, thật chán bản thân quá mà.
Bỗng dưng nghe tiếng lạch cạch dưới lầu, bất giác vui mừng đứng dậy chạy lại cầu thang nhìn xuống, cuối cùng anh ta cũng đã về nhưng có gì đó lạ lạ mùi sát khí thật nồng.
Quản gia và anh cùng bước lên lầu, anh nhìn tôi bất giác cau mày "Sao còn ở đây?"Tôi cũng thành thật đáp "Đợi anh"Bầu không khí dần thoáng hơn được một chút "Không biết về nghỉ trước hay sao?"Nói rồi anh tiến lại gần hơn nhìn xuống tôi thở ra một hơi "Lạnh không?"Trái tim tôi lại một lần nữa chệch nhịp, hơi ngượng tôi không nhìn thẳng anh nữa "À.
Ừm..
không lạnh"Quản gia đứng một bên cười thầm, cứu tinh của anh đến rồi nhanh chóng tìm cách chuồn êm"À cô chăm sóc ngài ấy cho tôi nha, tôi đi trước"Nói xong nhanh chân chạy mất, bỏ lại tôi khó xử không dám nhìn anh.
Đi theo anh vào trong phòng giúp anh cởi áo, đập vào mắt tôi một mảng máu thấm ướt chiếc áo trắng anh đang mặc"Anh bị thương?" -giọng điệu hốt hoảng mà lo lắngKhông nói gì anh chỉ ngồi đó yên tĩnh nhìn tôi, vì thường xuyên dọn dẹp nơi đây nên tôi biết nơi để đồ cứu thương, đứng dậy lại gần tủ lấy chúng rồi quay lại bắt đầu băng bó cho anh, vết thương thật sâu như bị vật gì đó đâm vào.
Bị thương như vậy mà vẫn bình tĩnh như không có gì nếu không phải giúp anh ta thay đồ chắc tôi cũng không hề hay biết được, không nhịn được quở trách "Còn nói sợ tôi gây chuyện mà anh lại như vậy sao? Thiệt tình.."Trước kia bản thân cũng thường xuyên bị thương nên quen với việc sơ cứu và băng bó hơn, tôi thành thạo xử lý vết thương ấy, chuẩn bị lấy mảnh vải quấn lại."Em có vẻ khá thành thạo nhỉ?""Lúc trước cũng thường xuyên bị thương nên quen thôi" trả lời theo phản xạ mà quên mất bản thân hiện tại, giật mình nhìn anh vội giải thích thì anh chặn lời tôi "Nhà Robert đối xử với em như vậy?"Vội lắc đầu giải thích "Không phải đâu là lúc luyện kiếm và đi ra ngoài thay cha xử lý công việc cũng hay bị thương nên quen thôi"Sợ anh vẫn còn nghi ngờ tôi vội đánh trống lảng "Mà này, sao anh cứ liên tục thay đổi xưng hô vậy?""Không phải em cũng vậy sao?""Tôi lúc nào như vậy chứ?""Lúc thì em gọi ta là ngài, lúc thì anh, lúc nói xấu ta gọi hắn đấy thôi""Anh nghe nhầm đấy""Vậy em cũng nghe nhầm tôi nói rồi đấy""Anh đúng là..
không nhường tôi được chút à"Không hiểu sao anh ta bật cười, nụ cười ấy thật đẹp chỉ muốn anh ấy mãi như vậy.Cuộc trò chuyện trẻ con của chúng tôi làm anh không khỏi bật cười, chỉ mỗi khi ở bên cô anh mới thoải mái như vậy.
Khi nãy vừa xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tâm trạng của anh thật sự rất tệ nhưng khi thấy cô một cảm giác an tâm mà bình yên lạ thường làm anh bình tĩnh lại.
Nhìn cô vòng tấm vải quanh bụng cẩn thận mà nhẹ nhàng băng bó cho anh, một cỗ ấm áp khiến anh càng muốn giữ cô mãi ở bên cạnh hơn.Vừa băng bó xong, quan sát lại một chút thấy cũng khá ổn chuẩn bị đứng dậy thì một vòng tay bao lấy cơ thể tôi kéo mạnh vào người anh, dạo này anh ta vẫn luôn làm những hành động như vậy không hiểu sao bản thân không thấy chán ghét mà còn có phần hưởng thụ, mùi hương nhẹ nhàng từ người anh cùng làn da mát lạnh, bờ ngực vững chắc làm tôi cảm thấy thật an toàn mỗi khi dựa vào, đôi tai áp sát vào lồng ngực anh cảm nhận được rõ từng nhịp tim của anh."Anh thấy tôi dễ dãi nên mới làm vậy sao?"Không nói gì nhưng vòng tay ấy lại càng siết chặt tôi hơn"Anh làm vậy là có ý gì?"Bản thân không chắc được anh ta là hứng thú nhất thời hay muốn một người để thỏa mãn dục vọng hay thật sự là thích?Cố vùng thoát ra khỏi anh ta, hơi bực mà nói lớn "Anh buông tôi ra, đừng nghĩ tôi sẽ làm ấm giường cho anh, nhiệm vụ của tôi chỉ là hầu gái"Nhìn tôi phản kháng anh thở ra một hơi ngập ngừng "Em còn không hiểu ý tôi sao?"Anh biết cô rất nhạy bén làm sao lại không nhận ra, vẫn luôn tin tưởng và đánh giá cô rất cao.Tôi làm sao có thể không hiểu ý của câu nói ấy, đầu óc trống rỗng mà ngồi bất động, thấy tôi như vậy anh lại càng ôm tôi chặt hơn thì thầm"Hãy làm người phụ nữ của một mình tôi được chứ?"Bừng tỉnh tôi đẩy anh ra "Xin lỗi, hiện tại tôi vẫn chưa có tình cảm ấy với ngài" Nói rồi tôi chạy nhanh đi.
Đã dặn lòng không được có những tình cảm đặc biệt với những người ở đây rồi, đặt quá nhiều tình cảm vào thứ gì đó khi mất đi người đau khổ nhất định là chính mình mà thôi, tôi cũng không chắc được tình cảm của anh ta là thật lòng hay chỉ là lợi dụng như Henry, cũng có thể chúng chỉ là những cảm xúc nhất thời rồi sẽ đến lúc anh chán mà thôi.Anh ngồi đấy một lúc lâu, cô thật sự không có tình cảm gì với anh sao vậy cớ sao lại đối xử tốt với anh như vậy.
Cảm giác lần đầu bị một cô gái từ chối dù hơi thất vọng nhưng anh không phải là người dễ dàng từ bỏ như vậy đâu, anh không có được thì những kẻ khác đừng nghĩ có được..