Lại một ngày nữa trôi qua. Chủ nhật, Lý Thiên Hạo có việc gấp phải ra ngoài, để lại Lý Kiều một mình ở nhà, mà Trình Tuyết ra
ngoài từ tối hôm kia vẫn chưa có trở về nhà.
Trong phòng, Lý Kiều ngồi trước máy tính đọc báo, vừa xong thì đã là h, bụng vừa lúc reo lên, cô mới nhớ mình còn chưa có ăn cơm trưa.
Đứng dậy xuống lầu, đến phòng bếp xem vài lần, không có đồ ăn tự nấu sẵn, ngay cả đồ ăn trong tủ lạnh cũng không còn.
Lý Thiên Hạo trước khi ra ngoài đã nói là không trở lại ăn cơm, xem ra hôm nay cơm trưa phải tự mình làm.
Lý Kiều buồn bực nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, dù không muốn nhưng Lý Kiều vẫn phải trở lại phòng thay quần áo để đi ra ngoài ăn trưa.
May mắn cách tiểu khu không xa có một phố buôn bán, đi qua đường hơn mười phút sẽ đến.
Đến nơi, bởi vì Lý Kiều lần đầu tiên đến đây, tùy ý chọn một cửa tiệm. Tiệm ăn này sạch bóng, trang trí đơn giản làm cho người ta vô cùng thoải mái, trong tiệm ít
người, không khí không sai, đến đây đều là những người có tiền.
Vào tìm vị trí ở phía góc phòng, người bán hàng lập tức cầm menu đi theo lại. Lý Kiều xem đi xem lại vài lần, gọi vài phần món ăn. Lấy di động ra, hỏi Lý Thiên Hạo khi
nào thì về nhà. Bên kia Lý Thiên Hạo không biết bận việc gì, thật lâu không có trả lời điện thoại.
Lúc này món ăn đã được dọn lên, Lý Kiều cũng không tiếp tục xem di động nữa, trước hết phải lấp đầy cái bụng đã.
Cho dù là rất đói, nhưng động tác ăn cơm của Lý Kiều vẫn rất tao nhã, cùng với vẻ đẹp sinh động lòng người của có, tạo thành một mỹ cảnh tuyệt vời thu hút rất
nhiều ánh mắt của mọi người trong quán.
Khi sắp dùng cơm xong, Lý Thiên Hạo gọi điện lại, nói đang ở trên đường về. Đơn giản đáp lại vài câu, lại làm cho trong lòng Lý Kiều ngọt ngào sung sướng không thôi,
cô phát hiện mình càng ngày càng ỷ lại vào hắn, vô luận tình cảm hay là cuộc sống cũng thế.
Buông cốc nước trong tay ra, chuẩn bị đứng dậy rời đi, đột nhiên trước mặt hiện lên một bóng người, vị trí đối diện là một người nam nhân đang ngồi. Hoặc nói chỉ là một nam sinh.
Lâm Bỉnh trêu tức nhìn Lý Kiều, thân mình khuynh tới gần Lý Kiều. Lý Kiều lấy lại tinh thần sau khi sửng sốt, thân mình nhanh chóng lui về phía sau, kéo khoảng cách của hai người ra.
Trừng đôi mắt nhìn vị khách không mời mà đến này, đây chính là đại lưu manh Lâm Bỉnh ở trường học bám lấy cô không dứt,
đến nơi đây thế nhưng đen đủi lại gặp lại hắn, hôm nay là ngày gì vậy trời?
Tâm tình tốt ban này đều bị nam sinh này phá hư đi.
"Hì, chúng ta thật sự có duyên phận đây." Đang nói, Lâm Bỉnh duỗi tay cầm lấy tay Lý Kiều ở trên mặt bàn.
Lý Kiều dùng sức rút tay khỏi tay hắn, đứng lên, mặt hung hăng nói: "Đừng chạm vào tôi."
Không đợi hắn phản ứng lại, bước nhanh ra khỏi tiệm ăn. Không thể tưởng tượng được Lý Kiều sẽ có phản ứng mãnh liệt như vậy, Lâm Bỉnh cũng không tức giận, ngược lại càng hứng thú, chậm rãi đuổi theo Lý Kiều.
Đi ra khỏi quán ăn một đoạn rất dài, Lý Kiều quay lại phát hiện Lâm Bỉnh như âm hồn không tan đi theo mình, một cỗ bất an hiện ra, đẩy nhanh tốc độ của bước chân.
Đáng tiếc dù có tăng tốc độ như thế nào, Lâm Bỉnh vẫn đuổi kịp, nhìn hành động của Lý Kiều, mắt hắn dần mất đi sự kiên nhẫn.
Hắn nghĩ hắn muốn dạng nữ nhân nào mà không được, Lý Kiều đây là người đầu tiên không nể mặt hắn.
Mím môi nhíu mi, trêm mặt lộ ra biểu tình âm trầm, đi nhanh vài bước đuổi theo Lý Kiều. Chân dài sải rộng bước, Lâm Bỉnh giữ chặt
tay Lý Kiều, dùng sức lôi kéo Lý Kiều về phía sau, nhào vào lòng của hắn.
"Cậu buông ra!" Không đoán được Lâm Bỉnh lại lớn gan lớn mật như vậy, Lý Kiều thẹn quả hóa giận đem hắn đẩy ra, kề sát vào thân thể hắn, làm cho cô buồn nôn, trừ
bỏ Lý Thiên Hạo, người khác cô đều kháng cự.
"Haha, không cần thẹn thùng, tớ sẽ rất đau lòng, để cho tớ ôm cậu, tớ nghĩ đến cái ôm này lâu lắm rồi." Lâm Bỉnh không tức giận
cười nói, ngữ khí rất cả nhờn.
Nhìn xung quanh bốn phía, lúc này thân ảnh bọn họ thân mặt trên đường, hai bên lề đường là hàng cây cổ thụ lớn, người đi đường rất thưa thớt, tạo cho hắn cơ hội làm chuyện xấu.
Nam sinh phóng đãng khiến cho Lý Kiều cả kinh, khóe mắt liếc nhìn bốn phía, trên đường vắng vẻ tựa như chỉ có hai người bọn họ, tâm không ngừng rơi xuống.
Cô có dự cảm, Lâm Bỉnh này sẽ làm ra chuyện xấu gì đó. Lý Kiều cũng chỉ là một thiếu nữ, lập tức bị
Lâm Bỉnh dọa sợ đến nổi mắt ẩn ẩn nước, sợ hắn làm ra chuyện phóng đãng với mình.
Thân thể mềm mại càng cố vùng vẫy xoay chuyển, ý đồ muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.
Nức nở nói: "Buông! Tránh ra."
Lâm Bỉnh nắm thắt lưng của Lý Kiều, Sắc tâm bị khơi dậy, lại bị bộ dáng nhu nhược đáng thương của Lý Kiều kích thích, dẫn tới cả người lửa nóng.
Lý Kiều hoảng hốt, dùng toàn bộ sức lực để phản kháng, quay đầu né tránh hắn định hôn cô.
Cách đó không xa, một chiếc xe ô tô đang lao đến, Lý Kiều tập trung nhìn vào, là xe của Trình Tuyết.
Thừa dịp Lâm Bỉnh không để ý, ra sức đẩy hắn, nhắm về phía trước mà nhắm tới, dương tay ý bảo Trình Tuyết dừng xe.
Truyện convert hay : Mạnh Nhất Người Ở Rể - Long Vương Điện ( Lục Phong Kỷ Tuyết Vũ )