Ở bên kia, hai cha con đang diễn trò, thì ở bên này, Kỷ Lương cũng không hề rảnh rỗi.
Vừa hết giờ làm, cô lập tức đi tìm người cứu viện.
Tuyển thủ cứu viện: Thi công tử.
Vì sao chọn hắn? Là vì trong đám người mà cô biết, Thi công tử là người có quyền có thế, cũng rất có nghĩa khí… Tuy hắn rất sợ Hạ Vũ, nhưng Kỷ Lương tin là tình cảm bao năm nay giữa bọn họ, Thi công tử tuyệt đối sẽ không làm ngơ, thấy chết mà không cứu.
Nhìn thấy người mà khó có khi nào chủ động đến tìm hắn, mặt Thi công tử xanh mét, người ta nói, vô sự bất đăng tam bảo điện, chứ nói gì đến Kỷ Lương kia, đằng sau còn có một bức tượng Diêm La sống như vậy. Cô đến tìm hắn, chẳng khác nào đẩy hắn vào điện Diêm La.
Khi cô kể hết chân tướng sự việc, thì sắc mặt Thi công tử cũng chuyển từ xanh sang trắng, hắn đưa hai tay lên ôm ngực, run rẩy toàn thân.
“Cho nên, tôi cần anh giúp tôi một chút, đóng giả làm vị hôn phu của tôi…”
“NO!!!” Thi Thanh Trạch lắc đầu lia lịa, suýt chút nữa là đầu rời ra khỏi cổ luôn: “NO!!! Tôi từ chối!” Tình cảm này kia, tạm thời gạt sang một bên đi, sinh mạng bé nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn, nếu mạng cũng mất thì tình cảm còn nhắc đến làm gì.
“Anh dám từ chối?!” Kỷ Lương hung dữ túm áo hắn, khác hẳn vẻ mặt cầu khẩn vừa rồi, nếu không mềm được thì phải dùng bạo lực thôi: “Có giúp không?”
“Một người đàn ông khí phách như tôi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thay đổi lập trường của mình: Không giúp!!!” Giọng điệu của Thi Thanh Trạch rất kiên định, tuyên bố lập trường của mình.
“Thi Thanh Trạch, bình thường tôi cũng giúp anh không ít chuyện, giờ tôi rất cần anh, anh lại hèn nhát như vậy, anh có phải là đàn ông không?!” Cô chỉ thẳng tay vào mũi hắn, tức giân mắng.
Có điều, Thi công tử không hổ danh là bạn bè tốt của cô nàng họ Kỷ kia. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, một khi đã quen biết với Kỷ Lương, thì từ nay về sau làm gì có cái gì gọi là khí chất.
Thi công tử nhấc tay, ngón út hếch lên, ngón trỏ và ngón cái chụm lại, làm thành dấu Lan hoa chỉ vô cùng đẹp đẽ nói: “Em có thể không coi người ta là đàn ông mà, người ta không để tâm đâu.”
Hộc máu!
Kỷ Lương giận dữ, đang muốn xử lý tên Thi công tử không có chút khí tiết kia, thì lại liếc thấy một bóng hình quen thuộc ở ngay cửa ra vào, cô lập tức thu lại vẻ giận dữ, thay vào đó là một bộ mặt rất dịu dàng, nụ cười cũng mềm đi vài phần: “Mẹ Thi!” Cô chào cực kì lễ phép.
“Lương nịnh bợ.” Thi Thanh Trạch cúi đầu bồi thêm một câu, đồng thời cũng thu ngay cái bàn tay “Lan hoa chỉ” kia lại: “Mẹ, sao mẹ đến đây?”
Lại nói, năm đó, khi Thi Thanh Trạch tuyên bố với gia đình mình là người đồng tính, thì cả nhà hắn giống như vừa bị dội một quả bom nguyên tử vào đâu vậy. Mẹ Thi vừa đấm vừa xoa muốn lôi kéo hắn về nhưng không có tác dụng gì, cho tới khi Kỷ Lương xuất hiện. Trước mặt mọi người, Thi công tử tỏ ra rất vừa ý Kỷ Lương, mẹ Thi giống như thấy được phao cứu sinh, con mắt nhìn Kỷ Lương cũng tự nhiên khác đi, yêu thương hơn nhiều. Còn về chuyện Kỷ Lương đã có một cậu con trai, mẹ Thi tỏ thái độ hoàn toàn không có vấn đề gì, nếu có được một cậu cháu trai thông minh như Kỷ Duệ kia, thì bà cầu còn không được.
“Tiểu Lương à, sao đến mà không nói với mẹ một tiếng.” Mẹ Thi không thèm nhìn đến con trai mình, thân mật kéo tay Kỷ Lương: “Sao nhìn con có vẻ gầy đi vậy? Dạo này vất vả lắm à?!”
“Không ạ. Có điều, lâu con không gặp mẹ Thi, con rất nhớ mẹ.” Miệng Kỷ Lương như bọc đường, tiếp tục nịnh bợ: “A… mẹ Thi, hôm nay nhìn mẹ…”
“Sao thế?”
“Sao lại trẻ ra thế này nhỉ?!” Kỷ Lương làm ra vẻ rất buồn rầu: “Nếu mẹ và con cùng đi ra ngoài, người khác chắc chắn sẽ nghĩ mình là hai chị em mất.”
Cô vừa nói đã khiến lòng mẹ Thi vui như nở hoa: “Coi cái miệng con kìa, nhưng mà nói thật nhé, vừa thấy con là mẹ đã thấy vui rồi, nếu con có thể làm con dâu của mẹ thì…” Đã nói thẳng ra như vậy rồi, sao tên nhóc thối tha kia còn không chịu hùa theo nữa.
“Mẹ Thi, con cũng rất muốn thế…” Họ Thi kia, anh bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa. Nhờ anh giả làm vị hôn phu của tôi, anh mặc kệ chứ gì! Thế thì đừng trách tôi!
“Mẹ, con có một vài việc cần nói với cô ấy.” Tình hình này, Thi Thanh Trạch không ra mặt không được, nếu không, nếu không hai người phụ nữ kia sẽ sắp đặt chuyện chung thân đại sự của hắn mất. Hắn vội vàng đứng dậy, kéo Kỷ Lương vào phòng đọc sách, đóng cửa, khóa lại.
“Bà cô của tôi ơi, em tha cho tôi đi.” Hắn vẫn còn muốn vui vẻ vài năm nữa mà.
Kỷ Lương vừa định nói gì đó thì có tiếng mẹ Thi truyền vào: “Thanh Trạch, Tiểu Lương, các con bận thì mẹ đi trước nhé.”
“Mẹ Thi…” Kỷ Lương vừa định lao ra để chặn cứu binh của mình lại, thì Thi Thanh Trạch đã nhanh tay bịt miệng cô, đứng chắn cửa không cho cô ra ngoài. Một lúc lâu sau, xác định mẹ mình đã đi rồi, hắn mới buông tay.
“Fk, em thật là…” Thi Thanh Trạch ăn ngay một quyền vào bụng, nắm đấm kia đúng thật là quá mạnh…
“Thanh Trạch, anh giúp tôi lần này đi.” Cô vừa đấm vừa xoa, mắt còn lấp lánh nước, nhìn vừa điềm đạm, vừa đáng yêu. Nhưng… Thi Thanh Trạch là ai? Nếu bảo hắn đi giúp cô giết người, phóng hỏa, hắn tuyệt đối sẽ không nói hai lời. Nhưng bắt hắn phải đối đầu trực diện với Hạ Vũ kia… thì sự lựa chọn của hắn là: Đứng bật dậy, thừa dịp Kỷ Lương không chú ý, đẩy cô ra khỏi phòng đọc sách: “Tạm biệt! Bảo trọng!”
“Mẹ kiếp! Họ Thi kia, anh là cái đồ…”
Kỷ Lương còn chưa mắng xong, thì Thì Thanh Trạch đã đóng sầm cửa phòng đọc sạch lại không chút lưu tình, tìm lại bầu không khí yên tĩnh, thanh tịnh.
Đối tượng cứu viện thứ nhất… Thất bại!
May mà cô vẫn có dự phòng. Kỷ Lương rút điện thoại, tìm một số rồi bấm nút gọi.
“Nhóc Dịch, là tôi! Có nhiệm vụ cần cậu rat ay!”
“Đội trưởng Lương à, nhiệm vụ gì ạ… a….” Ở đầu dây bên kia, sau khi Tần Dịch nói xong còn phát ra một âm thanh kỳ quái.
Kỷ Lương chon cách phớt lờ cái âm thanh kì quái kia đi, tiếp tục nói: “Tối nay cậu sang nhà tôi, giả vờ yêu thương thân mật với tôi, đóng vai bạn trai tôi!”
Sau khi nói xong, đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó “ủm” một tiếng, giọng Tần Dịch rên rỉ ở phía bên kia: “Đội trưởng Lương, sao chị nỡ dọa tôi như thế, di động của tôi… rơi xuông toilet rồi…”
Toi… toilet…
Cho nên, cái âm thanh kì quái vừa rồi là âm thanh cậu ta đang “xả” à!!!
Kỷ Lương không biết nói gì, yên lặng cúp điện thoại, không thèm nghe tiếng gào khóc thảm thiết ở đầu dây bên kia nữa, tìm lại sự thanh tịnh cho chính mình.
Đối tượng cứu viện thứ hai… Thất bại!
Giờ chỉ còn duy nhất một người.
Cô bấm tin nhắn gửi đi, rồi quyết định về nhà chờ. Cô tin chắc người kia nhất định sẽ giúp cô, có điều… Chà…
Người đàn ông kia đang mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, nhìn anh ta thật sự rất xinh đẹp. Mái tóc mềm mại, hất gọn ra sau gáy, chỉ cần liếc nhìn một cái, thì người ta cũng cảm nhận được sự dịu dàng của người đàn ông này, ngũ quan của anh ta được xử lý rất gọn gang sạch sẽ: long mi cũng được cắt sửa, làn da được chăm sóc hằng ngày, đôi môi mềm mại đỏ như cánh hoa còn được thoa một lớp son dưỡng môi mỏng…
“Chỉ có anh là tốt nhất thôi.” Nhìn thấy anh ta xuất hiện, Kỷ Lương vô cùng xúc động: “Quả nhiên, chỉ có chị em là tốt nhất.” Mấy gã đàn ông chết tiệt kia, không được một gã nào hết.
“Có chuyện gì mà khiến cô lo lắng thế kia.” Anh ta muốn nói cô đừng luống cuống, từ từ mà kể.
Kỷ Lương nói sơ qua tình hình, nhắc đến Hạ Vũ, cô nói anh là người mà lúc cô còn trẻ đã yêu lầm, hy vọng có thể khiến cho Hạ Vũ biết khó mà lùi: “Chuyện là vậy, không khó đúng không.”
“Ừ!” Lý Hi gật đầu: “Yên tâm, chuyện quá đơn giản mà.” Trước kia anh ta đã từng giúp cô đuổi không ít mấy kẻ muốn theo đuổi cô.
Lý Hi là một trong những người mà mấy bác gái ở khu nhà giới thiệu cho Kỷ Lương khi cô mới tới đây, cũng là người duy nhất không bị cô dọa chạy mất, ngược lại còn trở thành bạn tốt của cô… chị em tốt…
Bởi vì, Lý Hi không thích đàn ông.
Mà, vấn đề duy nhất là…