Một ngày huấn luyện cũng tạm trôi qua, nhóm binh lính bị Hạ Vũ huấn luyện ác liệt cuối cùng cũng có thời gian để xả hơi. Cả đám mệt như chó cún, kéo lê đám chân chó như không còn là của mình, chậm rãi tới căn tin. Nhìn thấy một chậu đồ ăn nóng hầm hập, bọn họ mệt tới mức chẳng muốn ăn gì, nhưng dù không muốn ăn cũng phải ăn, nếu không, sẽ không có sức mà chống chọi với đợt huấn luyện ma quỷ của Hạ Vũ.
Kỷ Lương mệt đến mức chỉ động tác nhai cơm đơn giản thôi cũng làm cô cảm thấy mất sức. Cái gã Hạ Vũ kia, huấn luyện binh lính kiểu này đúng là liều chết mà. Nhưng cô cũng hiểu được dụng ý của anh: trải qua đợt huấn luyện liều mạng hôm nay, là để sau này sẽ không bỏ mạng khi thi hành nhiệm vụ. Tất cả đều chỉ vì mục đích hy vọng mọi người có thể giữ được mạng sống của mình.
“Fk! Mới ngày đầu tiên thôi mà ông đây đã cảm thấy chỉ còn nửa cái mạng rồi.” Một cậu lính nhỏ giọng nói xong thì lập tức nhận được sự hưởng ứng của không ít người. Đám người bắt đầu thì thầm bàn tán: “Thôi được rồi, đừng nói nữa, hôm nay chưa đủ mất mặt à, tất cả đều thua dưới tay người đàn bà kia.”
Người đàn bà kia, đương nhiên là nói Kỷ Lương. Buổi huấn luyện hôm nay, toàn bộ hành trình, Kỷ Lương đều dẫn đầu, thực sự là khiến cho cả đám đàn ông không chon chút thể diện nào. Tuy nói rằng đợt huấn luyện này hơi thiếu nhân đạo và hà khắc, nhưng một người phụ nữ như cô cũng làm được. Không chỉ làm được, mà còn làm tốt như vậy, để ột đám đàn ông như bọn họ thực sự cực kì mất mặt.
Nhất là sau khi kết thúc, cả đám đang thở hồng hộc như chó, thì hô hấp của Hạ Vũ vẫn rất ổn định, bình thản nói: “Các cậu thế mà chẳng bằng một người phụ nữ.”
Khi đó, Kỷ Lương ngay lập tức trở thành mục tiêu công kích của cả đám người, trong lòng cô thầm nghĩ, thì ra cái gã Hạ Vũ này đưa cô tới đây, là vì mục đích này à? Đưa cô tới để đả kích đám binh lính, đẩy cô ra làm bia ngắm phải không?!
Có điều, những lời này thực sự có hiệu quả.
Thanh niên đều là những người tâm huyết, mạnh mẽ. Cả đám đàn ông như vậy, bị Hạ Vũ kích thích một câu thôi, liền cắn răng, kiên trì, sống chết cũng phải bám trụ đợt huấn luyện, chỉ để không bị thua dưới tay Kỷ Lương. Bọn họ dùng Kỷ Lương làm mục tiêu, không mong vượt qua cô, chỉ mong không thua là được rồi.
Lúc ấy, Kỷ Lương cũng cảm thấy, lúc bọn họ nhìn cô, ánh mắt đều đỏ lên ghen tị. Nhưng vì tinh thần kiên cường bất khuất ấy, mà bọn họ có thể sống sót qua ngày huấn luyện đầu tiên.
“Mẹ nó! Nhìn cả đám người chúng ta mệt đến không còn giống người nữa rồi… Nghĩ mà xem chỉ có đám chúng ta mới khổ sở như vậy, chứ mấy anh em bên bộ phận kĩ thuật, ngồi trước máy tính, trong phòng điều hoa mát mẻ, sung sướng biết bao nhiêu.”
“Anh em à…” Có một đồng chí bên bộ phận kĩ thuật đi lấy cơm vừa vặn đi ngang qua, nghe bọn họ nói vậy, liền đặt cơm xuống bàn, vẻ mặt vô cùng suy sụp: “Anh em à, các anh chỉ nhìn bề ngoài thôi, không thấy trong lòng chúng tôi khổ sở thế nào đâu!”
“Các anh làm sao?”
“Chúng tôi khổ lắm.” Anh chàng bên bộ phận kĩ thuật nuốt cơm rồi nói: “Mấy ngày gần đây, chúng tôi cực kì vất vả, cái gì mà ngồi trước máy tính, trong phòng điều hòa, đã trở thành giấc mơ rồi.”
Bên bộ phận kĩ thật, trừ các mặt về khoa học kĩ thuật, thì còn nghiên cứu hệ thống tác chiến mô phỏng, trong đó sử dụng rất nhiều những kĩ thuật D mô phỏng hiện trường diễn tập. Căn cứ vào yêu cầu thực tế, họ thiết lập những cảnh chiến đầu giống y như đời thật, một khẩu súng sẽ có bao nhiêu viên đạn, uy lực của một quả bom sẽ lớn như thế nào, đều dựa trên thực tế để thiết kế.
Nhớ lúc hệ thống này vừa xuất hiện, đã chọn riêng một đám binh lính đến thử nghiệm. Lúc đầu mọi người còn tưởng trò chơi này cũng giống như CF hay CS, thú huyết của cả đám sôi trào, đeo kính D bước vào chiến trường, kết quả là…
Tất cả đều xanh mặt đi ra, ầm ĩ hét lên, đây không phải là trò chơi của người. Đám người bên bộ phận kĩ thuật vui như mở cờ, cười ầm lên mỉa mai bọn họ quá ngây thơ, lại đi so sánh tâm huyết của bọn họ với cái loại trò chơi trẻ con như CF hay CS.
Cho tới hôm nay, cũng chỉ có một số ít binh lính có thể thông qua một vài cửa, đó cũng là vì trải qua rất nhiều lần thử nghiệm mới có thể ghi được chiến tích như vậy.
Bởi thế mới nói, hệ thống tác chiến này, chính là một thành quả đáng tự hào của bộ phận kĩ thuật.
Mà sự tự hào này, trong vòng mấy ngày nay đã trở thành sự tra tấn bọn họ.
“Mới hôm trước, có một tài khoản mới đăng kí vào chơi, lựa chọn hình thức mô phỏng đơn lẻ. Lúc đầu, chúng tôi cứ tưởng một tân binh nào đó vào chơi thử, cho nên chúng tôi cũng chỉ ngồi xem, chờ cơ hội chế giễu.” Anh chàng bên bộ phận vẫn tiếp tục than thở: “Lúc đầu, hắn ta đúng là thất bại liên tục, nhưng hắn cũng không bỏ cuộc, ngược lại, còn thử rất nhiều lần… Sáng hôm sau khi chúng tôi đến phòng kĩ thuật, thì mới phát hiện, hắn đã thắng liên tiếp qua các cửa, hơn nữa, mỗi lần qua cửa, hắn đều ghi lại những Bug (lỗi) còn tồn tại trong game. Khi sếp của chúng tôi nhìn thấy, cái mặt già của ông ấy tức đến xì khói, những ngày đau khổ của chúng tôi cũng bắt đầu. Toàn bộ do cái tên kia ban tặng đấy. Mấy ngày nay cả đám anh em chúng tôi đều phải tăng ca, làm thêm giờ. Ăn cơm còn chưa xong đã phải tiếp tục quay về phòng kĩ thuật rồi.”
“Thì ra, chúng ta đều giống nhau.” Nghe hắn than nghèo kể khổ xong, mọi người đều có cảm giác: chúng ta là những người cùng cảnh ngộ.
“Mà… các cậu không điều tra xem tên kia là ai à?” Thi Thanh Trạch không biết sáp lại gần từ lúc nào, tò mò hỏi.
“Đương nhiên là có!” Ánh mắt của anh chàng kia sáng lên vẻ sùng bái: “Tuy nói là hắn hại chúng tôi không có một ngày lành, nhưng bản lĩnh của hắn thì rõ như ban ngày. Chúng tôi cũng tò mò muốn biết, một nhân tài như vậy xuất hiện ở đây từ bao giờ chứ… Nên chúng tôi đã dùng phương pháp theo dõi ngược, muốn tìm địa chỉ IP của đối phương, kết quả là, đối phương thiết lập chặn IP…” Nói tới đây, anh chàng phòng kĩ thuật dừng lại một chút: “Các anh cũng biết, trong hệ thống của chúng ta, trước mắt chỉ thực hiện trong phạm vi căn cứ này, nếu có thể vào chơi, thì nhất định là người trong căn cứ. Mà tất cả các máy tính ở đây đều không chặn IP. Nơi có thể thiết lập chặn IP chống phương pháp theo dõi ngược, thì cũng chỉ có một vài nơi!” Anh ta nhìn quanh bốn phía, sau đó nhỏ giọng: “Tôi vẫn không bỏ cuộc, sau đó tiếp tục lén lút tra xét, các anh đoán xem, địa chỉ IP kia là ở đâu?!”
“Đoán cái đầu anh ấy, đừng thừa nước đục thả câu. Nói mau đi!” Tần Dịch đang nghe nhập tâm, thấy anh ta dừng lại, cậu nôn nóng thúc giục, cũng là nói thay tiếng lòng của mọi người đang ngồi đây.
“Là chỗ của Tham mưu trưởng Hạ.”
“Phụt --- ý anh là, Tham mưu trưởng Hạ chơi à?” Nghĩ tới hình ảnh đó, mọi người đều cảm thấy không hợp lí.
“Tài khoản đó tên gì?” Thi công tử hỏi, trong lòng hắn cũng gần có câu trả lời.
“Gà con hầm nấm.” Anh chàng phòng kĩ thuật cuối cùng cũng ăn xong, trả lời câu hỏi của Thi công tử rồi vội vàng rời đi.
“Phụt ---.” Lần này đến lượt Kỷ Lương phun cơm ra, tuy cô đã sớm đoán được, nhưng vừa nghe cái tên này…
Bản thân Thi Thanh Trạch cũng không kìm được nụ cười, cái tên này…
Thiên vương cưỡi hổ đất, gà con hầm nấm, đây không phải là tài khoản mà hai mẹ con họ Kỷ thường dùng khi chơi điện tử sao?!