Cảnh Nhã Diễm còn đang suy nghĩ, lúc mình đi vào lớp phải giới thiệu như thế nào.
Nhưng vừa bước chân vào mới phát hiện, phỏng chừng cô có gân cổ lên người khác cũng chẳng nghe được.
Mấy năm gần đây số học sinh trường trung học số Thùy Thư tuyển sinh khoảng người mỗi khóa, năm có, lớp bình thường, lớp Alpha, lớp Omega, còn có lớp quốc tế, lớp trao đổi v! v.
.
Theo bình thường mỗi lớp có khoảng người, bàn ghế sẽ được kê dọn sát rạt từ bục giảng tới chân tường, khoảng không di chuyển giữa những hàng ghế rất nhỏ, căn bản không có chỗ ngồi.
Nhưng mà lớp này nhiều nhất cũng chỉ có người, rất nhiều vị trí vẫn còn trống.
Cảnh Nhã Diễm không thể xác định, những vị trí kia còn trống hay là của mấy học sinh như lão phật gia ngay cả sách cũng không thèm mang tới.
Cô đứng ở cửa trong chốc lát, cũng không thấy ai chú ý.
Buộc bất đắc dĩ cô gõ mạnh vào cửa lớp.