Không khí cơm trưa vẫn còn tốt. Do Alger Guzman còn đặc biệt thù hận nên không có mặt, nam chính và nữ số lại là người thành thục lý trí, chỉ có nữ chính hơi có thành kiến với diễn viên Đông Phương chút, nhưng trước mặt công chúng, cũng vẫn duy trì quan hệ, chưa làm gì quá đáng.
Với hành vi Alger Guzman không xuất hiện ở bàn ăn cơm, tất cả mọi người đều chấp nhận với ý tốt, nghe bảo cậu ta có bệnh sạch sẽ quá nặng, cũng không thích dùng cơm với nhiều người, quái gở vô cùng.
Do ngại với thân phận thần bí của cậu ta nên đại đa số mọi người cũng không có ý kiến về điều này, đồng thời cũng không để bụng chuyện anh ta ngạo mạn.
Phục vụ bữa trưa là một người đàn ông trung niên mặc bộ vét màu đen lộ ra hơi thở nghiêm cẩn (nghiêm túc, cẩn thận), vừa thấy đúng là loại quản gia chính hiệu. Theo giới thiệu của nhân viên công tác thì ai cũng biết ông ta là quản gia của lâu đài cổ này. Gần đây chủ nhân lâu đài cổ đi vắng không có mặt ở pháo đài.
Tuy không có chủ nhân nhưng quản gia và người hầu đều có mặt đủ ở lâu đài, duy trì mọi việc vốn có của lâu đài cổ. Trong lúc đoàn làm phim đóng phim, quản gia cũng sẽ phối hợp với họ, đoàn làm phim có yêu cầu gì có thể nói với quản gia, nhưng cũng phải tuân thủ một ít quy củ do chủ nhân lâu đài cổ định ra, không thể phá hỏng những đồ vật trong lâu đài cổ, hơn nữa còn cấm lên trên tầng bốn.
Quản gia dùng một thái độ nghiêm cẩn nói xong yêu cầu, cũng dùng bộ dạng nho nhã lễ độ hơi khom người, chúc họ dùng cơm vui vẻ. Bữa trưa là một bữa cơm tây đúng tiêu chuẩn.
Du Lệ không quen ăn lắm, chỉ đơn giản ăn chút ít rồi đứng dậy rời đi.
Phía sau truyền ra tiếng cười nhạo, không cần quay đầu lại cũng biết là ai cười nhạo rồi. Du Lệ vẫn không thèm chấp nhặt với cô gái nhỏ không được dạy dỗ quy củ, sau khi rời khỏi nhà ăn, đi đến nơi có nhóm trợ lý dùng bữa.
Vừa mở cửa ra thì đã nhìn thấy người đàn ông đứng trước đình viện.
Vườn hoa trước đình là hoa hồng, đúng là mùa hoa hồng nở, cả một mảng rừng hồng nở rực rỡ đầy khí thế, hương thơm ngát, thổi nhẹ trong gió.
Người đàn ông đứng trước vườn hồng, thân hình thon cao, nửa bên mặt tuấn mỹ, nhìn trông giống như một bức tranh phong cảnh đẹp tuyệt vời, khiến người ta bất giác như đắm chìm trong bức tranh đẹp diễm lệ ấy.
Người đàn ông đứng trước vườn hồng quay đầu nhìn lại, đôi mắt xanh băng, ẩn sau ánh mặt trời rực rỡ khiến người ta khó nhìn rõ suy nghĩ trong đó.
Du Lệ đi qua hỏi, “Đã ăn cơm trưa chưa?”
Người đàn ông đó gật đầu.
“Ăn no rồi sao?”
Người đàn ông đó thành thật lắc đầu.
“Tôi có mang một thùng mì ăn liền, đợi lát nữa chúng ta ăn mì gói nhé” Cô cười tủm tỉm bảo, vừa lúc cô cũng ăn không nhiều.
Người đàn ông đáp ừ một câu, tầm mắt dừng trước khuôn mặt trắng mịn như sứ của cô dưới ánh mặt trời, con ngươi màu băng xanh nhìn cực kỳ chăm chú.
Loại chăm chú ấy nếu lơ đãng mà nhìn thì thực sự không thấy sảng khoái chút nào.
“Tiểu thư Du, đây là hộ vệ của cô à?”
Một giọng nói vang lên, Du Lệ quay đầu nhìn qua phát hiện ra nữ diễn chính Marisa Gibson cũng tới, nhìn bộ dạng của cô ta dường như ăn cơm cũng chẳng vui vẻ gì, sắc mặt hơi cau lại.
Du Lệ nhìn cô ta cười một cái, gật đầu đồng ý.
Ánh mắt Marisa Gibson lóe sáng, lại nhìn nhìn hai người họ, chưa nói gì đã xoay người rời đi.
Du Lệ nhìn theo cô ta rời đi, cảm thấy cô gái này có phải có thành kiến gì với hộ vệ của cô không, hay là Chử Hiệt chọc cô ta chăng?
Cô nhanh chóng ném chuyện này đi, cùng Chử Hiệt về phòng, mở thùng mì tôm nhập cư trái phép ra, cả hai đi tìm nước sôi, chuẩn bị ăn mì gói.
Trợ lý Trịnh thấy cả hai người trốn trong phòng ăn mì gói, nghẹn cả lời.
“Hai người….”
“Tuyết Dung, em có muốn một gói không? Chị có mang theo nhiều loại lắm” Du Lệ ngẩng đầu bảo.
Tiên sinh Bảo Phiêu cũng không ngẩng đầu lên mà cứ nhìn mì gói chằm chằm, thần sắc nghiêm túc.
Trợ lý Trịnh thấy nụ cười tươi của cô, bất kể bao lâu, vẫn bị sắc đẹp của cô nện thẳng vào, lập tức dừng nói, thấy người mê muội đi nhưng vẫn cứ bảo, “Đừng có ăn nhiều quá, rất dễ bốc hỏa”
Cô gái Du phất phất tay, “Không sao, da chị dày lắm”
Trợ lý Trịnh: ……. Chuyện da dày có thể được sao?
Trợ lý Trịnh nhận mệnh đem mọi chuyện vừa rồi ngồi nghe được bẩm báo với cô, “…… Nam số vẫn luôn ở trong phòng, nghe bảo đến cơm trưa cũng không ăn, sau đó nữ chính Gibson có đi tìm anh ta, cả hai như lại xảy ra chuyện gì đó khó chịu, nữ chính rất tức giận, vội chạy đi nói với nam chính, tiếp đó cả hai lại bảo đi làm quen khung cảnh chung quanh, nên đi dạo trang viên rồi…. Nhưng nữ số thì vẫn rất an tĩnh, an tĩnh đến mức chẳng có cảm giác tồn tại nào cả…”
“…. Còn nữa, không phải nói lâu đài cổ có rất nhiều người hầu sao ạ, nhưng kỳ lạ là, cũng chưa từng nhìn thấy những người hầu đó đâu cả, nghe bảo người hầu ở tít bên sườn tòa trang viên kia, cũng không ở chỗ này, ngày thường không có việc gì cũng sẽ không sang bên này…”
Du Lệ vừa nghe vừa ăn mì gói, nghe xong đầy cả lỗ tai, cả người thấy sảng khoái hẳn.
Tiếp đó Du Lệ ngủ một giấc trưa ngắn, sau khi tỉnh dậy lại tiếp tục nghiên cứu kịch bản, mãi cho đến giờ cơm tối mới được người ta gọi đi ăn cơm.
Tuy cũng có thể dùng cơm trong phòng nhưng do mới tới, hơn nữa thân phận của cô trong đoàn làm phim hơi mẫn cảm, Du Lệ quyết định vẫn cần hòa hợp với tập thể chút, có thể không gây sự thì không gây sự, đỡ cho An Như phải nhọc lòng.
Lúc cô đến nhà ăn, chỉ thấy có nữ số Shiya Keyness ở đó, còn không thấy người khác đâu.
Shiya Keyness là một mỹ nhân tóc đỏ gợi cảm, dáng người bốc lửa, là nữ thần trong mộng của nhiều người đàn ông. Lúc này cô nàng đang ngồi ưu nhã trên chiếc ghế dài khắc hoa văn, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc lá của nữ, đôi môi đỏ mọng ngậm lấy, hít khói nhả khói, tư thế đầy gợi cảm liêu nhân, chưa nói đến đàn ông không cách nào rời mắt mà đến cả phụ nữ cũng thấy tự ti.
Du Lệ ngồi xuống chào hỏi cô ta, rồi ngồi xuống một bên.
Shiya Keyness ngước mắt liếc nhìn cô một cái, lười biếng đáp lại, chỉ lo cho bản thân mình.
Mãi cho đến khi quản gia lâu đài cổ bảo người làm bưng bữa tối lên, vẫn không thấy những ai khác.
Thấy Shiya Keyness vẫn lo hút thuốc lá, chẳng chút dao động với cơm trên bàn ăn, Du Lệ nhún nhún vai, quyết định mình ăn cơm trước.
Ăn cơm được một lúc, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, tiếp đó thấy nam nữ diễn viên chính đã trở lại.
Thoạt nhìn họ hơi chật vật, đặc biệt là Marisa Gibson đầu tóc vốn chỉnh tề cũng rối loạn tóc rơi xuống vai, đuôi tóc dính ít bẩn, mấy sợi tóc rối lung tung dính mướt mồ hôi.
Thoạt nhìn Marisa Gibson rất hoảng sợ, vừa vào đến cửa đã thét chói tai, “Trong núi có dã thú! Dã thú lớn như thế, thượng đế ơi! Tôi không thể nào tưởng tượng nổi, sao chúng ta lại ở cái nơi nguy hiểm như thế này chứ, sau này không biết còn xảy ra chuyện gì đáng sợ nữa…”
Vẻ mặt quản gia nói cực kỳ nghiêm túc, “Tiểu thư Gibson xin yên tâm, trang viên chúng tôi cực kỳ an toàn, cũng không có dã thú”
Luda Holson đứng cạnh nói, “Marisa thân yêu, có lẽ cô nhìn nhầm rồi, ở đây làm gì có dã thú nào”
Marisa Gibson phẫn nộ nói, “Sao có thể chứ? Tôi tận mắt thấy mà, một con dã thú lớn như thế, nó suýt nữa còn ăn tôi nữa kìa! Ôi, thật đáng sợ quá!”.
Bất kể Luda hay quản gia nói thế nào, Marisa Gibson đều tin chắc là mình không nhìn nhầm, cảm xúc cô ta vô cùng dâng cao, thậm chí còn kinh động đến cả đạo diễn, khiến ông ta tới đây xem tình hình thế nào.
Cuối cùng cũng hết cách, Luda Holson đành đưa cô ta về phòng trước, cũng bảo quản gia mang bữa tối về phòng cho họ.
Hai người vừa đi, nhà ăn lại yên tĩnh lần nữa.
Du Lệ lại tiếp tục ăn bữa tối của mình, còn Shiya Keyness vẫn tiếp tục lười biếng hút thuốc.
Mãi cho đến khi Du Lệ giải quyết xong bữa tối của mình, định rời đi, Shiya Kyeness ngước mắt nhìn cô bảo, “Chuyện vừa rồi, Du tiểu thư thấy sao?”
Du Lệ bình tĩnh đáp, “Chưa tận mắt thấy, tôi vẫn không thể tự tiện bình luận chuyện này được’
“Vậy cô tin Marisa Gibson thực sự gặp phải dã thú sao?”
“Chuyện này phải tận mắt nhìn thấy mới có thể chắc chắn được” Du Lệ vẫn trả lời bảo thủ.
Shiya Keyness bất giác bật cười, “Du tiểu thư thật là người thú vị, hơn nữa Du tiểu thư còn là một mỹ nhân hiếm có nữa, người đẹp như cô đây, chỉ là….” Ý tứ cô ta nói không rõ ràng chỉ cười một cái, lại bảo, “Buổi tối nghỉ ngơi cho tốt, không có gì thì tốt nhất đừng có tùy tiện rời khỏi phòng”
Du Lệ hơi nhướng cao mày, thấy cô ta rủ mắt xuống lại tiếp tục hút thuốc, cũng không muốn truy vấn thêm nữa.
Tuy lời nói ra cũng khó hiểu, song lại phảng phất như tốt bụng khuyên bảo, ở cái nơi xa lạ thế này, cô gái Du vẫn rất an phận.
Sau khi về phòng, trợ lý Trịnh và Chử Hiệt đã ăn xong bữa tối cũng trở lại.
Chử Hiệt mang theo một bình nước sôi, chuẩn bị mì gói.
Trợ lý Trịnh chẳng nói được câu gì liếc nhìn anh một cái, rồi lại tám chuyện với Du Lệ, “Nghe bảo lúc chiều, nam nữ diễn viên chính cùng nhau đi dạo trang viên, rồi đi dạo tới khu rừng phía sau lâu đài cổ, tiểu thư Gibson như gặp phải dã thú, bị dọa không nhẹ, cũng không rõ có ảnh hưởng gì đến cảnh quay ngày mai không….”
Trang viên Muffies cực lớn, tòa lâu đài cổ được xây dựng ở giữa sườn núi, phía sau lâu đài cổ còn có một khu rừng rậm, cũng được coi là phạm vi trong trang viên, nghe bảo đó là nơi săn thú của chủ nhân lâu đài. Song nghe quản gia bảo, để chuẩn bị cho chủ nhân lâu đài đi săn, họ sẽ định kỳ thả một ít loại động vật nhỏ vào trong núi, vì thế trong núi này chỉ có một ít động vật nhỏ không có tính công kích, cũng không có dã thú đáng sợ gì.
Rất nhiều người đều tin rằng Marisa Gibson chắc chắn nhìn lầm, lầm bóng cây cao lớn thành dã thú lớn, nếu thật sự có dã thú, họ còn bình an trở về hay sao?
Đoàn làm phim đều cho chuyện này chỉ là một chuyện cười đãi bôi mà thôi.
Sau khi nghe tám chuyện xong, Du Lệ cứ dự cảm trong hai tháng tới sẽ có nhiều điều rất hay xảy ra.
Đây vẫn còn chưa khởi động bấm máy đó, giữa mấy diễn viên chính đã xuất hiện không hợp nhau, lại còn gặp phải dã thú trong núi gì nữa, cũng không rõ tiếp theo còn gặp cái gì.
Đương nhiên, những điều này cũng không khiến cô nhọc tâm, tâm Du cô nương rất lớn, sau khi nghe xong chuyện bát quái, thì đi ngủ luôn.
Đến lúc nhìn thấy chung quanh xuất hiện sương mù, Du Lệ biết mình lại bị kéo vào cảnh trong mơ rồi.
Cô hơi khiếp sợ, đã rất lâu cô cũng chưa nằm mơ giấc mơ này rồi?
Từ khi Chử Hiệt đến làm hộ vệ, cô vẫn cho rằng mình đã thoát khỏi cảnh trong mơ, khôi phục lại sinh hoạt người thường, đã khá cao hứng lắm rồi, nào đâu lại bắt đầu nằm mơ.
Du Lệ cũng không thấy vui vẻ gì khi nhìn thấy người đàn ông xuất hiện trong sương mù, anh ta đứng ở cách đó không xa, dường như đang nhìn cô.
“Nè, anh lại kéo tôi vào trong này làm gì thế?” Du Lệ nói với người đàn ông trong sương mù.
Người đàn ông không nói gì, mà chỉ thò một tay ra, khẽ chạm nhẹ lên trán cô.
Bàn tay đó rất lạnh, khiến cô bất giác thấy run lập cập.
Đang lúc cô định lùi lại phía sau, người đàn ông đột nhiên đẩy cô một cái, Du Lệ không tự chủ được mà lùi lại đằng sau, sau khi thân thể ngã ra, đột nhiên cô có cảm giác như mình đang ngã vào vực sâu vạn trượng vậy.
Du Lệ thở hổn hển một cái, bừng tỉnh lại từ trong mơ, nhảy mắt cảm giác được trên cổ có một bàn tay lạnh băng.