Mê Mẩn Vì Em

chương 172

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuyết vừa ngừng không lâu, ngõ nhỏ đọng đầy tuyết đã tan thành nước, gió lạnh thổi một trận gần như đã tan gần hết.

Mặt đất hẻm Thanh Xuyên sau khi trải qua tu sửa đã không còn gồ ghề lồi lõm như trước nữa, tuyết rơi không hề có chút nước nào, tuy hơi ẩm ướt nhưng lại lộ ra bầu không khí thoáng đãng sau một trận mưa tuyết.

Văn phòng quản lý bất động sản nằm ở ngay giao lộ hẻm Thanh Xuyên.

Cánh cửa lớn khép hờ, Du Lệ và Chử Hiệt đẩy cửa bước vào, thì thấy có hai người đang ngồi quay lưng ra cửa, nhìn bóng dáng là một nam một nữ, họ đang ngồi đối diện với Đồ Nhĩ Tư.

Mà hai người ngồi quay lưng về phía cửa kia rõ ràng là người đi thuê.

Đồ Nhĩ Tư đang nhức cả đầu, thấy Du Lệ và Chử Hiệt vô cùng vui sướng nói, “Tiểu thư Du, tiên sinh Chử, hai người về rồi”

Nói xong vội vã đứng dậy tới giúp mang hành lý cho họ, bộ dạng ân cần, rõ ràng là một đàn em chạy việc, chỉ mong ném hai vị khách này cho nhóm Chử Hiệt mà thôi.

Du Lệ nhìn anh ta cười cười, mắt lướt nhìn tới hai người đang ngồi trên sofa.

Đúng lúc họ cũng vừa quay đầu nhìn lại, thấy đối phương cũng sững sờ.

“Ai nha, nữ thần, sao lại là cô được!” Mễ Thiên Sư vừa mừng vừa sợ, nếu không phải có Chử Hiệt ở đây, thì đã nhào tới cho cô một cái ôm nồng nhiệt của fan cuồng rồi.

Tô Loan cũng đứng dậy, hơi gật đầu về phía họ.

Đồ Nhĩ Tư trợn to mắt, không ngờ được bọn họ lại biết nhau, lúc trước anh ta không phải là rất sợ hãi đó sao?

Chử Hiệt nhìn nhìn họ, hỏi, “là hai người muốn thuê nhà à?”

Mễ Thiên Sư vui sướng đáp, “Không phải chúng tôi, mà là chị Tô Loan muốn thuê, nghe bảo chỗ này của hai người cho thể cho phi nhân loại thuê, chị Tô Loan cũng muốn tới đây thử xem sao”. Sau đó thì lại lải nhải, “Thật ra chị Tô Loan cũng không cần phải thuê nhà ở ngoài đâu, ở chỗ của tôi cũng có được mà, tôi vẫn có tiền để nuôi chị…”

Tô Loan không nói gì, cứ yên tĩnh đứng đó, thân thể ngưng thật, tự dưng vừa thấy vốn không nhìn ra cô nàng là quỷ.

Giờ đã là buổi chiều, không trung xám xịt, trong nhà bật đèn, toàn bộ nhà đang tối sáng hẳn lên. Trừ những chỗ tối ánh sáng không tới, hơi thở âm trầm ra, bộ dáng Tô Loan chẳng khác nào người thường, thậm chí có thể xuất hiện trước mặt người khác lúc ban ngày thì thấy rõ thực lực của cô ấy mạnh tới mức nào.

Mễ Thiên Sư vẫn lải nhải liên tiếp, mãi sau ngạc nhiên hỏi, ‘Nữ thần, Chử tiên sinh, sao hai người lại ở cùng nhau thế?”

Chử Hiệt kéo Du Lệ ngồi xuống, Đồ Nhĩ Tư vội vã pha ấm trà nóng mang tới, đi theo làm chân chạy, vừa thấy là một đàn em chạy việc nịnh nọt.

Mễ thiên Sư không nhịn được nhìn nhìn Chử Hiệt, thân phận Ma tộc Đồ Nhĩ Tư anh ta vẫn nhìn ra được, Chử Hiệt lại dùng một Ma tộc đi làm việc, có thể thấy thân phận của anh không đơn giản như mặt ngoài thế, chẳng trách mà ông cố nội vẫn không chịu nói cho anh ta biết về tình hình Chử Hiệt.

Du Lệ đáp, “Chúng tôi ở chỗ này mà”

Đồ Nhĩ Tư giải thích, ‘Toàn bộ phòng ở hẻm Thanh Xuyên đều là của Chử tiên sinh cả”

Mễ Thiên Sư bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra Chử tiên sinh là chủ cho thuê, đem toàn bộ phòng ở hẻm Thanh xuyên ra cho phi nhân loại thuê, vị Chử tiên sinh này cũng quả thật là con người rộng lượng thật đấy! Tiếp đó nghĩ tới điều gì, kinh ngạc bảo, “Chử tiên sinh sao lại sẽ nghĩ tới chỉ cho phi nhân loại thuê chứ?”

Câu này trả lời thế nào nhỉ?

Đồ Nhĩ Tư và Du Lệ đồng thời nhìn về phía Chử Hiệt.

Theo Đồ Nhĩ Tư thấy thì đây cũng là một câu trả lời khó nha!

Vừa rồi lúc gọi cho cho nhóm Chử tiên sinh, trong lòng anh ta cũng không phải không lo, tuy nói phòng ở hẻm Thanh Xuyên chủ yếu dành cho phi nhân loại thuê, nhưng anh ta không ngờ tới là, sẽ có thiên sư đi cùng tiểu thư quỷ tới đây thuê nhà. Là một Ma tộc có thực lực, Đồ Nhĩ Tư vẫn thấy sợ kinh khủng với thiên sư Hoa Quốc, tuy anh ta cũng đã làm thủ tục ở Hoa Quốc rồi, cũng không tính là nhập cảnh phi pháp, nhưng lúc ở nước ngoài, vẫn nghe không ít lời đồn đến sự lợi hại của thiên sư tổ Dị văn Hoa Quốc, có mặt thiên sư nào dám bước tới?

Hơn nữa thiên sư này cũng kỳ lạ, thế mà lại thuê nhà cho quỷ nô nuôi của mình, đây là lần đâu tiên anh ta thấy loại chuyện thế này.

Chử Hiệt uống một ngụm trà, không đáp mà hỏi lại, “Anh thấy hẻm Thanh Xuyên thế nào?”

Mễ Thiên Sư nhìn anh nghiên cứu, mãi lâu sau mới đáp, “Ma mị mọc thành từng cụm, không giống ở nhân gian”

Chử Hiệt hơi gật đầu, ‘Vì thế chỉ cho phi nhân loại thuê thôi, chuyện này cũng không trái với ước định của đám ông cố nhà các anh đó chứ”

Ánh mắt Mễ Thiên Sư hơi lóe, trên mặt nhanh chóng cười, giơ ngón trỏ lên trước mặt Chử Hiệt, khích lệ, ‘Quả nhiên Chử tiên sinh có tầm nhìn. Lúc trước trên mạng thấy tin tức thuê nhà ở hẻm Thanh Xuyên, chúng tôi còn vô cùng nghi ngờ, không ngờ thì ra hẻm Thanh Xuyên đã được Chử tiên sinh mua, nếu mà Chử tiên sinh trở thành chủ ở chỗ này thì cũng thích hợp”

Tiếp đó, anh ta nhìn về Đồ Nhĩ Tư, ‘Nè, Chử Đồ tiên sinh, có thể cho chúng tôi thuê nhà được không?”

Đồ Nhĩ Tư thấy Chử Hiệt không phản đối, vội bảo, “Được, không rõ hai người muốn thuê mấy phòng?”

Mễ Thiên Sư hỏi lại, “Giờ ở hẻm Thanh Xuyên có bao người thuê rồi?”

“Thật ra cũng chưa có, vì có một số ít phòng vẫn chưa trang trí xong, chưa có đồ gì trong đó cả, phòng ở vẫn còn trống. Chúng tôi vốn tính là sau khi ăn tết xong mới cho thuê, đến lúc đó đồ trong nhà cũng đã sắm xong” Đồ Nhĩ tư giải thích, còn đám ma Uy SẮt kia, bọn họ vẫn chưa ký hợp đồng, cũng chưa tính là người thuê nhà, chỉ do Chử tiên sinh thấy họ đáng thương nên mới cho họ mượn ở trước thôi.

Mễ Thiên Sư nghe xong gật đầu, nói với Tô Loan, “Chị Tô Loan à, chị đi tìm căn phòng mình thích đi ạ, nhìn trúng căn nào thì thuê căn đó”

Tô Loan hơi gật đầu với họ, rồi cầm lấy chiếc dù đỏ đặt bên cạnh lên, bung dù mở cửa ra ngoài.

TRên người cô mặc một chiếc váy dài đỏ rực thướt tha, bên ngoài choàng chiếc áo, trên chân đi đôi giày màu đỏ rực, dáng người thon thả, uyển chuyển, từ xa nhìn lại, người đẹp cầm ô đỏ, giống như một mỹ nhân cổ đại từ thời xa xưa tới, thần bí mà mỹ lệ.

Mấy công nhân trang trí đang khiêng nguyên liệu đi qua thấy cô, không kìm được mà dừng chân nhìn, thậm chí ngây ra.

Sau khi Tô Loan rời đi, Du Lệ và Mễ Thiên Sư bắt đầu nói chuyện, “Mễ Thiên Sư, các anh về lúc nào thế? Chuyện ở bên phía Tây Bắc giải quyết xong rồi à?”

Mễ Thiên Sư uống một ngụm trà, đáp, “Coi như giải quyết xong đi, cũng may nhờ hai người, mới để chúng tôi phát hiện thấy một ít thiên sư Hắc Long Đường chạy trốn, giải quyết xong đồ của âm phủ…”

Tuy Mễ Thiên Sư nói nhẹ nhàng bâng quơ, lại có thể cảm giác được hung hiểm ở trong đó, cũng may có Nhạc Chính Vương và quỷ vương Tô Loan hỗ trợ, mới có thể giết chết đám quái vật đến từ âm phủ đó, không để chúng phát triển làm hại nhân gian.

Du Lệ ngạc nhiên hỏi, “Thế thiên sư Hắc Long Đường gì đó có thể câu thông với âm phủ à?”

Đồ Nhĩ Tư cũng mở to mắt ra nhìn Mễ Thiên Sư, càng cảm thấy thiên sư Hoa Quốc thêm đáng sợ.

“Sao được chứ? Bọn chúng không phải là tộc thông linh, nhưng là dùng ma đạo tà môn, đúng lúc mộ Tu La xuất thế, mới để chúng vào mộ Tu La lôi mấy thứ này tới…”

Đợi lúc Du Lệ hiểu khá rõ, Tô Loan cũng đã trở lại chọn phòng số .

Mễ Thiên Sư giống y chang một người cha lo lắng cho con cái vậy, tự mình đến tận phòng số xem, Đồ Nhĩ Tư là đại diện cấp dưới cho tổng tài Chử Hiệt quản hết mọi chuyện ở hẻm Thanh Xuyên dĩ nhiên là đi cùng.

Đây mới thực sự là người đầu tiên chân chính tới thuê hẻm Thanh Xuyên, hơn nữa lại là bạn bè, Du Lệ cũng cùng đi. Đồng thời cô cũng thấy tò mò vì sao Tô Loan lại chọn căn phòng số , không vội về nhà rửa mặt nghỉ ngơi ngay mà kéo Chử Hiệt đi xem phòng.

Đồ Nhĩ Tư lấy chìa khóa mở căn phòng số ra, bố cục căn phòng số gần giống với nhà Bà Cô, nhưng diện tích nhỏ hơn chút, sau khi được trang trí, rực rở hẳn lên.

Mễ Thiên Sư đi dạo một vòng, khẳng định, “Không tồi, âm khí cũng rất đủ”

Đồ Nhĩ Tư đáp, ‘Nghe bảo căn phòng này đã từng chết mấy người, tích tụ rất nhiều chi khí oán ghét, nhưng bất cứ là người nào dọn vào ở, sẽ rơi vào cảnh nhà cửa không yên, con cháu không có kết cục tốt”

Với mỗi một căn phòng hẻm Thanh Xuyên, lúc Đồ Nhĩ Tư tới mưa cũng đã từng bỏ ra rất nhiều công sức, biết rõ tình hình của mỗi phòng.

Nghe thấy vậy, Du Lệ không kìm được nhìn Đồ Nhĩ Tư một cái, thầm nghĩ anh ta không rõ phải quá thành thật không nữa?

Nào ngờ Mễ Thiên Sư lại bảo, “Ai nha, rất không tồi, đúng lúc thích hợp với chị Tô Loan”

Với Quỷ Vương mà nói, có mấy người chết, nhà cửa không yên, con cháu không vui vẻ thì có là gì? Một chút chi khí oán ghét vậy chẳng đủ là đồ ăn vặt với Quỷ Vương. Càng là hung trạch, âm khí càng nặng thì Quỷ Vương càng thích.

Đây cũng là nguyên nhân mà Tô Loạn đã chọn nó.

Mễ Thiên Sư cũng rất vừa lòng, quyết định ký hợp đồng với họ ngay.

“Còn đồ dùng, hai người bố trí thế nào đây?” Mễ Thiên sư hỏi dò.

Đồ Nhĩ Tư đáp, “Chúng tôi thống nhất mua đồ gia đình giống nhau, nhưng đều là nguyên bộ, nếu không hài lòng người thuê có thể tự mình mua, thậm chí có thể tự cải tạo sửa chữa, chỉ cần không dỡ phòng xuống là được”

Mễ Thiên Sư lập tức hơi bất mãn, sao chị Tô Loan nhà mình lại có thể dùng đồ giống với người khác được chứ? Phải dùng dĩ nhiên là dùng đồ tốt rồi, nếu không thiệt thòi cho chị Tô Loan quá đi? Mễ Thiên Sư lập tức quyết định ngay, vẫn tự mình bỏ tiền túi ra mua đồ cho Tô Loan. Hơn nữa tiền mình bỏ ra ngoài mua đồ dùng gia đình linh tinh gì đó, còn tiền thuê chỉ còn một ít.

Tiền thuê hẻm Thanh Xuyên thực ra chẳng lợi gì, còn quý hơn cả những phòng ở bên ngoài, nhưng dù không rẻ, tiện thì nó cũng chỉ cho phi nhân loại thuê, để phi nhân loại tự nguyện tới đây mà thuê nhà.

Tuy hiện giờ chưa có, nhưng càng ngày càng có nhiều yêu ma quỷ quái du đãng tới nhân gian, không có chỗ ở cố định chắc chắn sẽ chọn tới tụ tập ở hẻm Thanh Xuyên, sau khi được hẻm Thanh Xuyên bảo vệ, sẽ trở thành cái hẻm cực kỳ mạnh mẽ đặc biệt, đây cũng là việc mà toàn bộ con người đối với yêu ma quỷ quái không kịp chuẩn bị.

Mà hiện giờ, phi nhân loại và người ở đây cũng không ý thức được hẻm Thanh Xuyên sau khi cải tạo xong có ý nghĩa đại diện thế nào.

Tuy Mễ Thiên Sư có dự cảm mơ hồ, nhưng lại không nghĩ sâu thêm.

Tô Loan nhìn Mễ Thiên Sư và Đồ Nhĩ Tư cò kè mặc cả, thần sắc không đổi, cất giọng lành lạnh, (Tiền thuê để tôi tự trả)

Mễ Thiên Sư nhìn cô, hỏi, “Chị Tô Loan, chị có tiền à?”

Tô Loan (…..)

Tô Loan nhìn về phía Đồ Nhĩ Tư, Đồ Nhĩ Tư nhạy bén đáp, “Tiểu thư Tô Loan, chúng tôi không thu tiền âm phủ, chỉ thu tiền nhân gian”

Tô Loan, (….)

Là một con quỷ, không có sinh ra cũng chẳng được chết đi, đặc biệt sau khi chết còn bị một con yêu mạnh mẽ lôi từ trong mộ Tu La ra, tặng cho Mễ Thiên Sư, chưa nói tới tiền nhân gian, thậm chí cả tiền âm phủ cũng không có nữa, ăn, ở, thậm chí hương khói đều do Mễ Thiên Sư cho cô cả.

Dĩ nhiên đây cũng coi như thù lao cô giúp Mễ Thiên Sư hoàn thành nhiệm vụ.

Mễ Thiên Sư vội vàng bảo, ‘Không sao, không sao hết, chị Tô Loan giúp tôi rất nhiều, tôi nuôi chị là được mà, sau này tôi còn muốn dựa vào chị Tô Loan bảo vệ nữa đó”

Nữ sĩ Quỷ Vương viêm màng túi chỉ đành ngượng ngùng gật đầu.

Du Lệ nhìn mà muốn phì cười, từ sau khi tiếp xúc với thế giới thần quái, tuy cũng gặp được rất nhiều quỷ quái đáng sợ, nhưng yêu ma quỷ quái đáng yêu cũng không ít, thú vị lắm.

Cuối cùng Mễ Thiên Sư và Đồ Nhĩ Tư cũng bàn bạc và hợp đồng xong, giao tiền thuê nhà nửa năm, Đồ Nhĩ Tư giao chìa khóa căn phòng số ở hẻm Thanh Xuyên cho Mễ Thiên Sư.

Thấy không còn chuyện gì nữa, Mễ Thiên Sư và Tô Loan cùng đứng dậy rời đi.

Lúc ra cửa, nhóm Mễ Thiên Sư đúng lúc gặp luôn một đám ma Uy Sắt vừa xong việc trở về.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio