Du Lệ vẫn ngủ ở căn phòng phía Tây như trước.
Phòng ngủ rất lớn có thể chứa một con Ma Long cũng không vấn đề, chỉ là cửa sổ quá nhỏ, với thân hình cao lớn của Ma Long thì vốn không chen vào nổi, thậm chí còn làm hỏng cả cửa sổ nữa.
Du Lệ không cho phép nó phá hỏng cửa sổ, nói với Ma Long đang nhìn cô chằm chằm từ cửa sổ bảo, “Cửa sổ ở đây nhỏ giống nhau, đoán chừng chẳng có phòng nào cho anh vào được cả, hay là đêm nay anh ở bên ngoài đại diện đi”
Ma Long lặng lẽ nhìn cô chằm chằm, dùng hành động cự tuyệt thể hiện.
“Vậy anh bảo làm sao đây?” Du Lệ ra dáng là mình hết cách, vừa đáng yêu lại vừa đáng giận.
Cái đuôi Ma Long vói vào, chọc chọc eo cô, bảo cô đến ở bên ngoài cùng nó, giống như trước vậy, có thể nằm ở bất cứ chỗ nào cũng được.
Nhìn thấy bộ dạng này của nó, đột nhiên Du Lệ hiểu rõ đêm đó nó làm cách nào bắt cóc mình đi được, nó không vào được không quan trọng, nhưng cái đuôi của nó thì có thể vói vào cướp cô ra.
Với đề nghị của Ma long, Du Lệ chẳng chút do dự cự tuyệt, ngủ yên ổn trong phòng còn hay hơn là ngủ bên ngoài đất, cô không muốn tự ngược bản thân.
Đương nhiên nhìn thấy con rồng ngốc này, cô lại không kìm được mà muốn làm khó nó, làm nó tức một trận.
Ma Long lại nhìn cô chằm chằm một lúc rồi đột nhiên bay đi.
Du Lệ ghé lên cửa sổ, nhìn Ma Long bay vút lên bầu trời đêm cũng không thấy ngạc nhiên, cảm thấy nó hẳn không dễ từ bỏ như thế chứ?
Tuy không rõ nó muốn làm gì, nhưng Du Lệ cũng không lo lắng, dù sao Ma giới này vốn không thể làm tổn thương nó được, mặc kệ nó muốn đi đâu, cô đều không thấy lo.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay áo ngủ mềm ra, Du Lệ lên giường nằm thở dài thoải mái, cảm thấy đây mới là thiên đường, những ngày ở dưới vực rồng sâu thì có là gì chứ? Dù Ma Long có ngủ cùng cũng không được.
Nhưng còn chưa được hưởng tốt đẹp được một lúc thì cửa phòng đã có tiếng gõ vang lên.
Lúc Du Lệ ra mở cửa thì nhìn thấy Garcia đang run rẩy đẩy một đám Ma tộc nơm nớp lo sợ tiến vào bảo, “Tiểu thư Anita, bọn họ tới để nới thêm cửa sổ ra, hơi phiền chút, ngài có cần đổi phòng nghỉ khác không ạ?”
Du Lệ, “…”
Du Lệ quay đầu nhìn Ma Long bên ngoài cửa sổ, còn không rõ gì nữa chứ?
Chuyện này chắc Ma Long không chịu rồi, cũng không dễ tiến vào vì thế nó chắc chắn đã tới gặp thẳng thành chủ thành Trung ương, bảo gã nới rộng cửa sổ ra để nó có thể ra vào tự do. Còn mỹ quan gì gì đó thì có liên quan gì tới con rồng như nó chứ, cũng lại không phải phòng ở của gã.
Du Lệ sầm mặt, đi sang phòng khác nghỉ, đội Ma tộc thì nắm chắc cơ họi vội vã làm việc.
Mấy người làm việc có mấy Ma tộc nhóm Della đã có kinh nghiệm trang trí nên việc nới rộng cửa sổ gì gì đó thì hoàn toàn không vấn đề.
Garcia trông coi chừng một lúc thấy nhóm Della bọn họ quả nhiên đã học xong kinh nghiêm ở thế giới loài người về phá dỡ và di rời nên lập tức yên tâm hẳn, vội vã quay trở về báo cáo tiến trình với tằng…. tổ phụ của gã.
Mai Lợi Nhĩ nằm liệt mặt xua xua tay tỏ vẻ đã biết, cũng không cần gã báo cáo, hiện giờ ông ta đã không còn để ý đến chuyện gì nữa.
Thấy lão tổ tông không để ý, Garcia càng không để ý hơn, những Cổ Ma đó chỉ cần một người thôi đều có thể tới xách cổ gã lên treo gã đánh cho gã thành con ma nhỏ ngay, thành chủ như gã đây đừng hòng sốt ruột, chỉ hy vọng nhanh chóng tiến đám tổ tông này đi cho yên chuyện thôi.
Sáng hôm sau, Mai Lợi Nhĩ vẫn không xuất hiện. Du Lệ cũng không thèm để ý, sáng sớm đã bảo đầu bếp vương cung chuẩn bị bữa ăn sáng cho cô rồi.
Đến giữa trưa lúc cô gọi Garcia tới ăn cơm, mới nói rõ là muốn ăn lẩu.
Garcia liếc mắt nhìn con Ma Long ngồi xổm bên cạnh Du Lệ như chó dữ canh chủ kia, chặn bất cứ kẻ nào tới gần Ma Long, rơi lệ đi chuẩn bị.
Thành Trung ương so với Ma Cảnh khác phồn hoa hơn nhiều, chẳng khác chốn ăn chơi của giới thượng lưu trong thế giới nhân loại, cũng có thể nói là gần như tiếp cận hoàn toàn với thế giới văn hóa nhân loại, đổi đến món lẩu cũng không phải nói chơi.
Du Lệ đón nhóm Lâu Duyệt và Lâm Tâm cùng đi ăn lẩu.
Nồi lẩu cực lớn, rốt cuộc vẫn còn có mặt một con Ma Long, nếu không lấy lớn thì chỉ mỗi con Ma lOng thôi đã chiếm hết cả chỗ rồi, vậy những người khác sẽ ngồi đâu đây? Hơn nữa càng đông người ăn lẩu thì càng có cảm giác ăn hơn.
Du Lệ vừa đảo nồi lẩu vừa oán giận kể chuyện với Lâu Duyệt về những ngày sinh hoạt ở dưới vực sâu, quả thật là ăn tươi nuốt sống, ở thì trong hang động, ăn thì toàn món ăn hoang dã, thậm chí đầu vẫn còn dính máu đầm đìa, dù là đồ ăn ngon nhưng lại không có gia vị, ăn mãi cũng thấy khó ăn. Là một người lấy thân phận là con người sống hơn hai mươi mấy năm qua, Du Lệ vẫn có thói quen của con người, cái kiểu sinh sống hoang dã thế này cô thật sự khó chấp nhận nổi.
Cả đám người Lâu Duyệt vừa nghe vừa cười phá ra đáp lại cô, vừa liếc mắt nhìn con Ma Long kia.
Qua một đêm, bọn họ đều biết con Ma Long này có hành vi chiếm hữu cực kỳ vi diệu, cũng chính nó đã cướp Du Lệ từ thành Trung ương đi, thậm chí lần này Du Lệ có thể trở về cũng vẫn phải nói đến là về tìm Chử Hiệt để ly hôn nó mới bằng lòng đồng ý đưa cô về.
Con Ma Long này quả thật đã coi Du Lệ như bà vợ tương lai để đối đãi rồi. Chuyện này cũng xấu hổ quá đi.
Rõ ràng chỉ xứng là sủng vật thôi, sao lại chỉnh thành quan hệ người – thú rồi chứ?
Đám người Lâu Duyệt cứ nghĩ mãi mà không nghĩ ra, thầm quan sát Du Lệ, nhìn không ra rốt cuộc cô đang nghĩ gì. Chẳng lẽ cô thật sự muốn ly hôn với Chử Hiệt, sau đó lại sống cùng một con Ma Long ư? Thoạt nhìn tiểu thư Du cũng không phải phụ nữ ngốc mà, nếu không cũng không nghĩ trăm phương ngàn kế để chạy tới ma tộc cứu Chử Hiệt.
Nhưng nhìn Du Lệ mà xem, nào còn có vẻ nôn nóng và thống khổ giống trước chứ, cứ bình thản đến không ngờ nổi, cứ như Chử Hiệt gì gì đó đã trở thành quá khứ, anh cũng không còn quan trọng nữa.
Bình tĩnh đến mức mọi người lại nghi ngờ.
Trận ăn lẩu này thật sự náo nhiệt, hơn nữa còn có một cái dạ dày vua Ma Long nên bất kể đồ ăn có nhiều đến đâu thì cũng không đủ ăn, Garcia đành bảo người hầu mua thật nhiều đồ ăn bên ngoài, nhất định phải cho con Ma Long ăn thật no, để nó nhìn thấy Ma tộc thì không coi như thịt để gặm nữa.
Garcia sợ nhất là bản thân mình không quyết định được, vội vã chạy đến chỗ lão tổ tông để nhờ lão quyết định giúp.
Nghe thấy Garcia nói đến lo lắng của mình, thần sắc Mai Lợi Nhĩ vô cùng khó hiểu.
Garcia cứ cảm thấy ánh mắt của lão tổ tông hiện giờ nhìn mình như đang nhìn một kẻ cực đại ngu vậy, cái thần sắc chán ghét như thể “tên này không phải con cháu ta vậy”, khiến gã vô cùng tổn thương, mờ mịt, rốt cuộc gã đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì mà để lão tổ tông lại ghét bỏ đến thế chứ?
“Cháu đừng có xen vào nó, nó chắc sẽ không ăn Ma tộc đâu, chuyện này cháu có thể yên tâm”
“Nhưng mà….”
“Nó có yêu gì thì cháu cứ thoải mái thỏa mãn nó, những chuyện khác thì không cần để ý tới”
“Nhưng mà…”
Mai Lợi Nhĩ thật sự không muốn để ý đến tên ngu xuẩn cực đại này nữa, phất tay bảo gã ra ngoài.
Garcia thật ra muốn hỏi là có phải con Ma Long kia muốn chiếm thành Trung ương làm vua và đẩy gã ra không, nhưng thấy dáng vẻ của lão tổ tông như muốn tẩn cho gã đành ấm ức rời đi.
Lúc gã trở lại đại điện thì phát hiện ra đám người kia v ẫn còn đang ăn.
Đương nhiên, mấy người Lâu Duyệt thì không còn ăn nữa rồi, nhưng họ đang giúp bỏ các loại đồ ăn chăm Ma Long ăn.
Lúc nói đến ăn lẩu, Ma Long trong nháy mắt đã thích cái mùi vị lẩu này rồi, chỉ do thân thể nó quá khổng lồ, ăn uống cũng lớn, một mình Du Lệ làm thịt cho nó ăn không đủ, thấy cô quá vất vả, mấy người Lâu Duyệt chủ động giúp đỡ.
Nhưng Ma Long lại còn chán ghét bọn họ, không phải đồ Du Lệ làm thì không chịu ăn, rất kiêu ngạo.
Lúc đầu Du Lệ ra vẻ hờ hững, chỉ lo mình ăn, cái đuôi Ma Long cứ chọc mãi cô, chọc đến mức cô không thể yên tâm ăn lẩu một mình được, đành phải làm cho nó ăn. Hơn nữa còn lười tiếp nhận đồ bọn Lâu Duyệt làm ra, chấm chấm nước chấm bón cho nó, Ma Long không còn làm khó như lúc trước nữa.
Với Ma Long, nhóm Lâu Duyệt đều vô cùng thấy mới lạ.
Đây chính là rồng đó, tuy là rồng phương Tây, nhưng cũng là rồng mà, có đứa trẻ nào chưa từng đọc truyện cổ tích hắc ám chứ? Đối với chuyện cổ tích có chuyện một con rồng đóng vai ác làm hết trách nhiệm giam cầm nàng công chúa trong tòa lâu đài đều thích cả, rồi tự dưng có một ngày con rồng trong chuyện cổ tích đó đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt, bọn họ sao không kích động chứ, đương nhiên phải xem khi nào đủ mới được.
Nếu không phải không thể lộ ra chuyện của thế giới phi nhân loại thì bọn họ chỉ mong sau khi được về thế giới loài người, tranh thủ chụp trộm mình với con Ma Long rồi đăng lên mạng để khoe ra ngay.
Còn cái chuyện ăn lẩu này ý à, ăn rất lâu, lúc phải ngồi đợi ăn, vừa lúc nhóm Giang Úc Linh trở về.
Ngay lúc nhóm Giang Úc Linh nhìn thấy cả đám người yêu ma đều ngồi quanh ăn nồi lẩu, đột nhiên sững sờ, sau đó ngơ ngác nhìn Du Lệ rút ra một cây kiếm ma tấn công con Ma Long ngồi dựa gần cô nhất, ấn ấn lên đầu Ma Long rất có tinh thần.
Vừa nhìn trông rất hăng hái!
Giang Úc Linh nghĩ, không tự chủ được mà quan sát bạn thân đang ghé sát đó mắng Ma Long, vui vẻ nghĩ, bạn thân càng ngày càng hung hãn, hiện giờ cả rồng cũng có thể mắng được, sau này còn vươn tới tận trời cao nữa sao? Sẽ không bao giờ lo cô ấy bị bắt nạt nữa.
Sau khi đánh Ma Long một trận tơi bời, Du Lệ vứt cây kiếm ma đi, nhảy tới ôm chầm lấy Giang Úc Linh.
“Úc Linh, mình về rồi, để mọi người phải lo lắng”
Ma Long nhìn người vợ mà nó đã nhận định đang ôm người khác, sắp tức giận thì bị Du Lệ đạp cho một chân không chút thương tiếc, hơn nữa còn cảnh cáo nó phải cút xa hơn chút, nó đành ấm ức co rúc vào một bên, không dám làm phiền cô và bạn thân gặp nhau, cái đuôi cũng uể oải hẳn.
Mọi người, “….” Con này không phải là rồng mà là chó rồi nhỉ?
“Chết tiệt! Sao tự dưng lại biến thành thế vậy?”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức trợn mắt há hốc mồm nhìn Ma Long, mắt sắp lồi hẳn ra.
Không chỉ mình hắn mà còn có Uy Sắt, Lai Nhân Tư, hai Cổ Ma đều kinh nghi nhìn con Ma Long kia.
Ủy Sắt nhảy vọt tới, rõ ràng bộ dáng trông thấp bé hơn nhưng lại vô cùng kiêu ngạo nói với Ma Long, “Chúng ta đánh nhau một trận đi!”
Ma Long phản ứng lại là dùng cái đuôi quét bay tiểu chú lùn ra ngoài điện, chẳng thèm nhìn Du Lệ.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức thì kích độn hưng phấn đi tới định sờ sờ Ma Long, nhưng lại sợ bước chân vào vết xe đổ của Uy Sắt nên đành thèm thuồng bảo, “Aida, sao anh lại biến thành như thế chứ? Đã lâu rồi không thấy anh biến thành bộ dạng kiểu này, tôi vẫn cứ hoài niệm mãi, năm đó tôi nuôi nhiều tiểu khả ái như thế, nguyên nhân cũng là vì anh đó, bộ dáng anh oai hùng khiến tôi chấn động lắm nha! Tôi nuôi nhiều tiểu khả ái ở trong rừng săn thú, nhưng chẳng có con tiểu khả ái nào so được với anh, ánh có muốn đi cùng tôi đi săn tiểu khả ái ở khu rừng A Trát Bỉ Đặc không?”
“Tiểu khả ái” Ma Long đem một cánh đánh bay hắn.
Thần tiểu khả ái này, cũng chỉ có Cổ Ma mới dính đạn.
Vẻ mặt Lai Nhân Tư âm trầm nhìn kết cục của hai Cổ Ma muốn tìm chết, quyết định yên tĩnh như thóc, không nói gì cả.
Bên đó, Du Lệ kéo bạn thân vào trong một góc để nói chuyện.
Nói chuyện cô trải qua nửa tháng rồi, đột nhiên Du Lệ nhìn về phía Ôn Trúc Tâm, nói đầy vẻ xin lỗi, “Trong thời gian này cảm ơn cô vẫn luôn chạy đi khắp mọi nơi, nhưng cũng không cần cô lại đi La Tắc A Tư nữa”
Ôn Trúc Tâm a một tiếng, nhìn cô mờ mịt.
Giang Úc Linh nhướng mày, nghi ngờ hỏi, “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Du Lệ phì cười, không kìm được lại nhìn Uy Sắt bị Ma Long đá bay ra ngoài lần nữa, cả người đều có thần thái tỏa nắng.
Giang Úc Linh nhìn mà sửng sốt, bạn thân không những tinh thần tốt hẳn lên mà thậm chí như thoát khỏi bóng ma Chử Hiệt vậy, cả người trở nên chói lóa, gần như buông bỏ hết gông cùm xiềng xích và thống khổ rồi.
Trong lòng cô nàng tự dưng suy đoán.
Du Lệ cười cười bảo, “Nếu mình đoán không sai, mình cũng mới từ La Tắc A Tư về”
Ôn Trúc Tâm lại a một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc hết cỡ.
Còn Giang Úc Linh thì lại bình tĩnh, cô là một người có tâm tư cẩn trọng, sớm nhìn phản ứng của Du Lệ mà đoán ra được điều gì. Tiếp đó lại nghe thấy Du Lệ nói tiếp, “Nó là Chử Hiệt”
Ôn Trúc Tâm lại a lên lần nữa, trợn mắt há hốc mồm.
Chử Hiệt không phải là Ma tộc à? Sao tự dưng lại biến thành rồng rồi?
Du Lệ hạ thấp giọng bảo, “Mình cũng không rõ, nhưng mình biết, anh ấy là Chử Hiệt, hơn nữa hiện giờ anh ấy không có ký ức ở thế giới nhân loại. Còn đến mức hiện giờ anh ấy ở bộ dạng này, mình nghĩ… chắc nhóm A Kỳ Bác Nhĩ Đức hẳn là biết rõ”
Giang Úc Linh như đang suy ngẫm gì mà xem nhóm A Kỳ Bác Nhĩ Đức gì chứ, thấy biểu hiện của họ, quả nhiên là biết rồi.
Biết đâu Chử Hiệt nguyên bản chính là rồng, hiện giờ chỉ khôi phục lại bộ dạng của rồng mà thôi.
Sau khi A Kỳ Bác Nhĩ Đức bị Ma Long quất bay liên tục nhiều lần, cuối cùng đau lòng phát hiện ra Ma Long không thể nào trở thành tiểu khả ái của mình được, đành ôm ngực đi tìm Du Lệ, hỏi dò xem rốt cuộc vì sao lại thế?
“Tôi không rõ” Du Lệ đáp, “Tôi còn định hỏi các anh kìa, sao tự dưng anh ấy lại biến thành như vậy nè”
“Anh ấy vốn chính là vậy mà, cô không biết sao?” A Kỹ Bác Nhĩ Đức nói đương nhiên, bộ dạng thèm thuồng si mê.
Sinh vật càng cường đại thì hắn càng thích, chỉ hận không thể mang Ma Long về A Trát Bỉ Đặc để nuôi thành tiểu khả ái.
Du Lệ thành thật lắc đầu, cô biết mới lạ đó.
Hay thật, lại có một lý do ly hôn nữa, người đàn ông kia quả nhiên lúc nào cũng lừa cô.
Đợi Du Lệ kể xong chuyện trải qua nửa tháng, A Kỳ Bác Nhĩ Đức ngơ ra, “Áo Phỉ Nick quên mất ký ức thế giới con người ư? Cô chắc chứ?”
Du Lệ ừm một câu, cô đã từng thử qua, khẳng định chắc chắn anh đã hoàn toàn mất đi ký ức, thậm chí còn chẳng nhận ra cô nữa.
“Không đúng mà, nếu không quen, sao anh ấy lại chạy đến thành Trung ương cướp cô đí chứ? Cô nhìn bộ dạng rồng ác đầy chiếm hữu cô kia kìa, rõ ràng đã coi cô như vợ anh ấy rồi, sao thế nào mà bảo mất trí nhớ chứ?”
“Không lạ, lúc trước anh ấy đi vào thế giới con người là giờ quốc tế, anh ấy cũng không nhớ rõ cả chuyện ngủ say lúc trước nữa kìa”
Thần sắc A Kỳ Bác NHĩ Đức hơi nghiêm lại, ngẫm nghĩ, rồi sai người đi gọi Mai Lợi Nhĩ đang dưỡng thương tơi.
Trên mặt Mai Lợi Nhĩ xuất hiện vết kiếm chém, nhìn thấy Du Lệ mà cảm thấy cả người đau ê ẩm, nhưng nhìn Ma Long cách đó không xa chụp bay Uy Sắt đi độ thì đành căng mặt căng da đầu lại.
Một người thủ hộ Ma Môn mà ông ta đánh không lại, giờ lại thêm một Ma Long Áo Phỉ Nick nữa, ngoài bị đánh ra thì còn biết làm sao đây?
Khổ bức khó sống không giải thích được.
NHưng có ai đồng tình với ông ta chứ, có việc đã xách ông ta tới đây hỏi rõ rồi kìa.
Mai Lợi Nhĩ nghe xong vấn đề của họ, ngẫm nghĩ bảo, “Chắc do lực lượng bia Mễ Nại Tư tạo thành. Trước khi Áo Phỉ Nick ngủ say, vì để ngăn lại bia Mễ Nại Tư tiếp tục phân liệt đã dùng chính lực lượng của mình để trấn áp. Sau đó anh ấy thức tỉnh, thì quên hết tất cả. Còn lúc này, anh ấy tự nguyện đồng hóa với bia Mễ Nại Tư, có thể nói là anh ấy đã chết một lần rồi”
Nói đến đây, trên mặt ông ta lộ ra tia phức tạp, “Hiện giờ, mọi người có hiểu rõ vì sao mấy năm nay tôi vẫn luôn đi tìm La Tắc A Tư và Áo Phỉ Nick không, thậm chí không tiếc để tính kế mọi người nữa chứ? Bởi vì chỉ có Ảo Phỉ Nick mới có thể cứu vớt Ma giới được thôi”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức giật mình bảo, “Không phải là muốn bắt người thủ hộ Ma Môn tế bia sao?”
Trên gương mặt tái nhợt của Mai Lợi Nhĩ lộ ra tia khinh miệt, cứ như đang nhìn một tên ngu ngốc vậy, “Nói anh ngu đúng là ngu thật, chẳng lẽ nhiều năm như vậy mà anh còn không rõ Áo Phỉ Nick và bia Mễ Nại Tư có liên quan đến nhau sao?”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức ngơ ra.
Lúc này, Lai Nhân Tư bảo, “Bia Mễ Nại Tư và Áo Phỉ Nick cùng ra đời ở chi uyên Ma giới, thậm chí Áo Phỉ Nick là ma Long duy nhất ở Ma giới, là sinh linh duy nhất được bia Mễ Nại Tư thừa nhận, giữa bọn họ có sợi liên hệ cực mạnh, giống như một loại quan hệ cộng sinh vậy”
Trong nháy mắt tất cả mọi người cùng nhìn về phía ông ta.
Mai Lợi Nhĩ gật đầu bảo, “Đúng là vậy, chỉ có Ảo Phỉ Nick mới có thể cứu vớt Ma giới bị hủy thôi”
Vì thế lúc trước ông ta thả ra lời đồng, muốn bắt người thủ hộ Ma Môn tế bia, thật ra là ép Ảo Phỉ Nịck ra tay cứu vớt ma giới, chân chính hẳn là tế bia cứu vớt Ma giới, là Ma Long duy nhất của Ma giới mới đúng.
Còn kết quả đến mức nào thì ông ta cũng không rõ, sau khi Ma giới rốt cuộc thống nhất, cứ tưởng là Ảo Phỉ Nick đã chết, hoàn toàn cùng dung hợp với bia Mễ Nại Tư.
Nghe đến đó, tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Du Lệ nhìn về phía Ma long với ánh mắt phức tạp, hỏi, ‘Vậy lúc nào thì anh ấy mới khôi phục trở lại?”
Mai Lợi Nhĩ biết cô hỏi gì, buông tay bảo, “Tôi cũng không rõ”
Cổ ma bọn họ tuy biết chân thân Ảo Phỉ Nick là một Ma Long, nhưng khả năng nhìn thấy bản thể của anh không nhiều, càng không rõ khi nào anh mới có thể khôi phục ký ức, lại lần nữa biến thành hình người.
Nhưng Ảo Phỉ Nick chỉ mất trí nhớ, không cách nào hóa thành hình người đã rất tốt rồi, ít nhất vẫn còn là một Ma Long mà, hơn nữa cũng còn biết cả bọn họ.
NHưng mà ngay lúc biết mục đích Ma Long lần này cùng Du Lệ đến thành Trung ương xong, trên mặt đám người, yêu, ma lộ ra tia quỷ dị.
“Cô không nói cho anh ấy biết, Chử Hiệt thật ra là chính mình sao?” A Kỳ Bác Nhĩ Đức hỏi nhỏ.
Du Lệ cười lạnh, nói đầy nhẹ nhõm, “Vì sao tôi phải nói cho anh ấy biết chứ? Dù gì thì tôi vẫn muốn ly hôn với Chử Hiệt mà”
Ai da, xem ra lần này cô giận thật sự, giận đến mức muốn ly hôn rồi.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức nhìn về phía Ma Long với ánh mắt tràn đầy đồng tình, đồng tình nhiều, đồng thời lại thấy vui sướng khi người gặp họa, lúc trước ai bảo anh lừa người ta đi, giờ đáng đời nhá!
“Mọi người ai cũng không được nói cho anh ấy biết, ai lắm miệng thì tôi sẽ tẩn chết người đó” Du Lệ rút kiếm ma ra, lộ ra nụ cười lạnh lẽo với bọn họ.
Người thủ hộ Ma Môn mà uy hiếp thì chẳng ai dám nếm thử, vẫn muốn xem Ma Long bị chê cười, bọn họ ai cũng yên lặng im miệng. Ảo Phỉ Nick, Chử Hiệt thật ra chính là anh đó.
Uy Sắt vẫn luôn tìm đường chết đều nhếch mép cười đồng ý.
Uy Sắt nghĩ, nếu Áo Phỉ Nick chịu nghiêm túc đánh với gã một trận thì gã sẽ nguyện ý nói cho anh. Tiếc là Ma Long chẳng có tý hứng thú vớ vẩn nào, nên vẫn cứ đi sai hướng, thỉnh thoảng lại cuồng lên ghen với chính mình, suýt nữa bị nghẹn chết.
Còn hiện giờ, một cánh Ma Long sau khi đánh bay Uy Sắt, cuối cùng hết kiên nhẫn, đi thẳng tới chỗ Du Lệ, cái đuôi cuốn lấy eo cô, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống chấn nhiếp những người yêu ma dám chiếm Du Lệ quá lâu.
Giang Úc Linh nhìn anh, kéo Hề Từ xoay người rời đi.
NHưng yêu ma khác nhìn thấy vẻ ngốc nghếch của Ma Long, mặt đầy cổ quái cũng rời đi, đỡ đứng ở đây bị Ma Long coi như tình địch mà xử lý.
Đồ ngốc mới có thể đối đầu với loại rồng ngốc này.
Vài ngày liên tiếp, những người khác rốt cuộc cũng trở lại.
Lúc trước họ không rõ Du Lệ mất tích như thế nào, trừ những chủ nhân các Ma Cảnh ở Ma giới phái Ma Binh đi tìm ra thì bọn họ cũng không được nghỉ, cứ đi tìm khắp nơi.
Sau khi nhận được tin cũng vội vã trở về ngay.
Lúc Mễ lão thái gia nhìn thấy Ma Long cũng ngạc nhiên một trận.
Chọn thời gian, Mễ lão thái gia nói với Du Lệ, “Lúc trước lần đầu tiên Chử Hiệt đi vào thế giới nhân loại vào giờ quốc tế, trung hợp ta gặp được anh ấy, sau khi biết rõ lai lịch anh ấy thì cùng ký kết hiệp nghị với anh ấy, đặt mua chứng minh thân phận con người cho anh ấy, cũng phong bế ma khí trên người anh, biến anh ấy thành một con người bình thường….”
Vì thế đó cũng là lý do vì sao mà có nhiều người nhìn không ra thân phận thực sự của Chử Hiệt.
Nhưng Mễ Lão thái gia cũng không rõ, thì ra chân thân thực sự của Chử Hiệt là Ma Long, cho tới tận bây giờ, rốt cuộc ông lão cũng rõ lúc ấy lần đầu tiên Chử Hiệt đi tới thế giới con người mà ông lão sao cảm thấy đáng sợ như thế. Nếu không cách nào giết chết thì cũng không cách nào xua đuổi được, lại không thể xác định anh đến thế giới nhân loại có mục đích gì, chỉ đành thuận theo mà làm, âm thầm quan sát thôi.
May mà sau đó biết Chử Hiệt và Du Lệ ở cùng nhau, Mễ Lão thái gia mới khẳng định anh không có uy hiếp gì với thế giới con người.
Nếu Ma Long thực sự là Chử Hiệt vậy cũng không cần đi một chuyến đến La Tắc A Tư làm gì nữa.
NHư vậy, nhóm Giang Úc Linh tính toán định rời Ma giới về thế giới con người.
“Bạn muốn ở lại sao?” Giang Úc Linh hỏi, trên mặt lộ ra tia bối rối, “Vì anh ấy à?”
Du Lệ ừm một câu, “Hiện giờ bộ dạng anh ấy thế này, cũng không thích hợp về thế giới con người nữa, mình muốn đợi sau khi anh ấy hồi phục mới về. Bà cô của mình bên đó phiền cậu đến nói với bà một câu vậy”
Chuyện này thì không vấn đề. Giang Úc Linh gật đầu, hỏi, “Nếu anh ấy vẫn thế này thì sao?” Không thể khôi phục ký ức, cũng hết cách biến thành hình người, chẳng lẽ cô ấy cứ muốn canh giữ mãi ở Ma giới sao?
Du Lệ cười một cái, “Mình đây cứ đợi anh ấy khôi phục lại”
Giang Úc Linh nhìn cô hồi lâu, suy bụng ta ra bụng người, biết lựa chọn của ôc, không run rẩy, ôm cô một cái bảo, “Nếu gặp phiền phức gì cứ đến tìm mình nhé”
Du Lệ ừm một câu, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Đám người Giang Úc Linh nhanh chóng rời khỏi Ma giới.
Trước khi rời đi, Garcia vô cùng chu đáo tặng họ rất nhiều đặc sản Ma giới mang về, đây đều là những đồ quý hiếm ở thế giới con người, có thể nói là mất máu nhiều. NHưng lúc quay đầu nhìn thoáng qua Ma Long và Du Lệ, Garcia lại cảm thấy đáng giá, có hai vị này ở đây thì gã sao không dám chu toàn chứ?
Du Lệ tự mình mở ra một thông đạo ổn định, tiễn họ đi.
Cổ Ma Khác cùng Nhạc Chính Tước thì vui vẻ ở lại.
Nhạc Chính Tước tính toán định đi Lôi Nạp Đa Nhĩ một vòng, sau đó sẽ trực tiếp đi từ thông đạo Lôi Nạp Đa Nhĩ về Tây Bắc Hoa Quốc. Lôi Nạp Đa Nhĩ của anh ta đang xây dựng khách sạn Du lịch, đoán chừng là khoảng mấy tháng nữa mới có thể khai trương được.
Sau khi Nhạc Chính Tước rời đi, Du Lệ cũng tính toán về La Tắc A Tư.
NHưng lần này không phải chỉ có mỗi mình họ mà còn có những Ma tộc khác đồng hành cùng, trong đó Garcia hữu nghị tài trợ đội kiến trúc Ma tộc và đội trang trí Uy Sắt đi trang trí nhà.
Nếu tính toán cùng Ma Long trở về La Tắc A Tư thì được nhiên không thể ở mãi bên hồ và vực sâu được, ít nhiều cũng nên có một căn phòng chứ?
Nếu phải xây nhà ở, vậy chẳng bằng trực tiếp xây một tòa thành đi vậy.
Nếu phải xây tòa thành vậy chẳng bằng trực tiếp khai phá La Tắc A Tư đi vậy….
Chuyện này có Mai Lợi Nhĩ là Cổ Ma sáng lập ra thành cổ Mai Lợi Nhĩ có rất nhiều kinh nghiệm hiến kế cho họ, hơn nữa còn xuất người và tiền, có vẻ như muốn biến La Tắc A Tư thành một thành hùng vĩ vậy.
Du Lệ nghi ngờ hỏi, “Ông nhiệt tình vậy làm gì?” Đại khái là do bị Mai Lợi Nhĩ tính kế quá nhiều nên mặc dù Mai Lợi Nhĩ có làm gì cô cũng nghi ngờ ông ta có âm mưu gì đó, không kìm được định tẩn ông ta.
Mai LợI Nhĩ đơ mặt, “Đợi thành La Tắc A Tư xây xong, các ngài cũng không còn hứng thú với thành Trung ương nữa”
Vì thế đây là ngăn bọn họ đoạt thành Trung ương sao?
Garcia cảm đọng rớt nước mắt, thành chủ thành trung ương này chỗ ngồi cũng chưa lâu, hy vọng cứ vuột đi, rất sợ bản thân mình là thành chủ sẽ bị những Ma tộc khác đuổi xuống đài.
Sau khi Du Lệ hiểu rõ thì không quản ông ta nữa, tiếp nhận đầu tư của Mai Lợi Nhĩ.
Vì thế Du Lệ dẫn theo một đám Ma tộc hùng hổ đi về La Tắc A Tư.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức vẫn luôn ăn vạ ở thành Trung ương cũng đi theo.
Gã rất hứng thú bảo, “Từ khi Ma giới bị phân liệt, tôi vẫn chưa tới La Tắc A Tư lần nào, không rõ nó co còn giống như trước hoang tàn vắng vẻ nữa không, đến một ma tộc cũng chẳng có” Nói đến đây, gã nhìn thoáng qua Ma Long đầy chán ghét, “Năm đó, tên này đuổi hết tất cả Ma tộc muốn quy phục gã đi, dẫn tới La Tắc A Tư một nơi to như thế tự dưng biến thành một vùng đất hoang dã, tiếc là địa bàn dồi dào vậy…”
Dọc đường đi gã cứ lẩm bẩm, lải nhải nói mãi về Áo Phỉ Nick là một Ma tộc chẳng có ma tính, hơn nữa cũng được mấy Cổ Ma đồng tình.
Mấy Cổ Ma thời kỳ Ma Long đó đối với hành vi của Ma Long chỉ hận sắt không thành thép, nếu hắn tích cực chút thì Ma giới có Ma Vương rồi.
Du Lệ liếc nhẹ gã một cái, “Tôi thấy anh ấy vậy cũng tốt! Nếu anh muốn đi theo tôi nhớ rõ phải bỏ tiền ra làm phí dùng cơm và dừng chân nha, La Tắc A Tư đang xây dựng, nghèo lắm, không ăn chùa được đâu”
Nghe thấy cô giữ gìn như thế, Ma Long cao hứng đến mức suýt nữa thì biểu diễn lộn nhào mấy vòng trên không luôn.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức méo miệng, vẻ mặt không cam lòng, mãi cho tới tận giờ gã vẫn không cách nào nhìn thẳng vào Ma Long ngốc này được, quả nhiên tình yêu có thể khiến kẻ đang yêu mù và ngu, may mà gã chỉ thích nuôi tiểu khả ái thôi, không muốn yêu đương gì.
Cuối cùng A Kỳ Bác Nhĩ Đức cũng hào phóng đưa một đống đá quý để trả phí cơm và tá túc, hơn nữa cũng đầu tư để xây dựng thành La Tắc A Tư.
Vẻ mặt A Kỳ Bác Nhĩ Đức ngơ ngẩn, vì sao gã cũng phải cùng xây thành La Tắc A Tư chứ?
Gã không phải tới đây để buôn bán hay sao?
Từ xa Du Lệ đã nhìn thấy rừng đá kia.
Nhóm Uy Sắt giải thích mới biết đây đúng là phiến rừng đá ngăn cách giữa La Tắc A Tư và bên ngoài, muốn đi vào La Tắc A Tư phải đi qua trận địa hình rừng đá phức tạp này.
CẢ đám Ma tộc vừa đi qua rừng đá xong thì gặp một Ma tộc chặn đường.
Ma tộc này là thủ vệ của La Tắc A Tư, đồng thời cũng là Ma tộc duy nhất trừ Ma Long ra trung thành với La Tắc A Tư, chức trách của gã là bảo vệ La Tắc A Tư, không cho phép bất cứ Ma tộc nào vào La Tắc A Tư.
“Ô, Cách Lôi Sa Mỗ, đã lâu không gặp”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức cười chào hỏi, “Không ngờ nhiều năm rồi mà anh còn chưa chết nha, ít nhiều có anh ở đây, nếu không mấy năm nay chúng tôi sao có thể vẫn luôn không tìm thấy La Tắc A Tư chứ”
Lời này nghe như khích lệ nhưng lại nghe như hụt hẫng.
Cách Lôi Sa Mỗ nhìn nhìn cả đám ma tộc, ánh mắt nhìn Du Lệ ngồi trên lưng Ma Long, há hốc mồm bảo, “Vị này chính là phu….”
Lời chưa nói xong, đã bị A Kỳ Bác Nhĩ Đức bịt miệng, kéo gã sang một bên, nói thầm mấy câu với gã.
Trên mặt trung thành của Cách Lôi Sa Mỗ lộ ra tia không tin nổi, “Anh muốn tôi lừa đại nhân à? Vì sao?”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức lại thì thầm mấy câu với gã, thần sắc trên mặt Cách Lôi Sa Mỗ thay đổi mấy lần, cuối cùng trở nên đau đớn, nhìn về Ma Long với ánh mắt vô cùng thương tiếc, thống khổ bảo, “Tôi hiểu rồi, vì đại nhân, tôi sẽ kín như bưng”
Du Lệ nhìn không nói gì, cái vẻ mặt thủ vệ Ma tộc đầy trung thành này rốt cuộc được bổ não gì thế?
Chỉ có Ma Long cũng chẳng thèm quan tâm đến Ma tộc này, chỉ cần không ai chia rẽ nó với Du Lệ thì những chuyện khác chẳng sao hết.
Dưới dẫn dắt của Cách Lôi Sa Mỗ, cả đám Ma tộc đi qua rừng đá rốt cuộc cũng tiến vào La Tắc A Tư.
Tiếp đó sau khi bọn họ khảo sát một lượt La Tắc A Tư xong, tuyển chọn địa điểm xây dựng đô thành, rồi triển khai xây dựng thành La Tắc A Tư.
Du Lệ và Ma Long lại trở lại vực sâu lần nữa.
Trải qua sự giải thích của Cách Lôi Sa Mỗ, hiện giờ Du Lệ cũng biết tình hình dưới vực sâu, nghe bảo những Ma tộc tầm thường cũng không cách nào tới được đây, nơi đây là địa bàn của Ma Long, chủ nhân La Tắc A Tư mới có thể đặt chân lên được, cũng biết thì ra La Tắc A Tư đã thay chủ nhân, cô hiện giờ là chủ nhân của La Tắc A Tư.
Đối với chuyện này, bọn Mai Lợi Nhĩ vô cùng khiếp sợ, ánh mắt nhìn về Ma Long càng thêm như nhìn đồ ngốc hơn.
Đến cả địa bàn của mình cũng đều coi là sinh lễ để tặng đi, lại trở thành một kẻ không xu dính túi, so với rồng ngốc thì sau này chẳng lẽ trở thành kẻ chuyên được vợ chăm nuôi hay sao?
Rồng ngốc mặc kệ phản ứng của Ma tộc khác, ngày nào cũng đi theo Du Lệ, hỏi cô khi nào thì tìm Chử Hiệt để ly hôn.
Rõ ràng về thành Trung ương để ly hôn, nhưng sau đó cả đám người nhà mẹ đẻ của mình cũng rời đi cả, không gặp được cái tên Chử Hiệt mà cô muốn ly hôn kia, cảm thấy hiện giờ mình như người thứ ba, không có danh phận gì cả.
Du Lệ bình tĩnh đáp, “Tôi cũng muốn ly hôn lắm chứ, nhưng tên đàn ông ngu ngốc đó chẳng cách nào ký tên được tôi biết làm sao đây?”
Ma Long cứ ngơ ngẩn nhìn cô, suy nghĩ xem làm cách nào bảo cái tên ma tộc Chử Hiệt kia ly hôn mới được.
Hôm nay Ma Long vẫn đi trên con đường sập bẫy mình như cũ.
Du Lệ đợi ở Ma giới những mười năm.
Thời gian mười năm, dưới sự trợ giúp của các chư vị lĩnh chủ Ma giới, rốt cuộc thành La Tắc A Tư thần kỳ và phồn hoa cuối cùng cũng xây xong.
Nói nó phồn hoa là bởi vì La Tắc A Tư đã trở thành trung tâm thành thị của toàn bộ Ma giới, mọi chủ nhân Ma Cảnh đều coi nó là nơi thần thánh nhất, rốt cuộc ở đây có một con Ma Long tọa trấn, đến ma thú cũng không dám quấy nhiễu; bảo nó thần kỳ thì còn lại là bởi vì nó đã có điện, hơn nữa đang chuẩn bị kéo dây mạng.
Sống mà không có Internet thì sống chẳng có ý nghĩa gì, sống mà sinh sôi nảy nở mới vui sướng.
Du Lệ quyết định xây một thành thị internet hiện đại, vì thế không tiếc đầu tư tài chính, cũng liên hệ Giang đại tiểu thư, Hề Triển Vương và Nhạc Chính Tước cùng nghiên cứu cách kéo thế giới Internet ở thế giới loài người đến Ma giới, triển khai quan hệ giao lưu giữa Ma giới và thế giới con người.
Vì vậy ngày nào Du Lệ cũng vội vã đến sung sướng. Chỉ có Ma Long thì không vui.
Ma Long không vui uể oải, thấy gần đây Du Lệ cứ lấy kiếm ma ra tẩn mình mỗi khi mất hứng, cảm thấy chuyện này nghiêm túc lắm, chẳng lẽ bên ngoài Tiểu Lệ Chi của nó đã thông đồng với dã nam nhân nào rồi? Hay vẫn là cái tên Chử Hiệt – dã nam nhân kia xuất hiện rồi?
Trong lòng rồng ngốc bỗng chốc dâng lên cảm giác nguy cơ.
Vì thành La Tắc A Tư, Du Lệ vội vã dốc lòng, đợi lúc cô rốt cuộc cũng có thời gian nghỉ thì đột nhiên phát hiện ra cái kẻ lúc nào cũng đi theo bên cô kè kè, đuổi không đi kia bỗng chốc không thấy đâu.
Sắc mặt cô thay đổi, hỏi rất nhiều ma binh mà vẫn chưa nhìn thấy nó đâu, nên đi tìm thủ vệ La Tắc A Tư Cách Lôi Sa Mỗ, thấy Cách Lôi Sa Mỗ cũng chưa thấy Ma Long đâu, cuối cùng Du Lệ không kìm được phát hoảng lên.
Cơn sợ hãi được mất mười năm trước lại lần nữa như bóp nghẹt tim cô, Du Lệ gần như không thở nổi nữa.
Cô hốt hoảng chạy đi khắp nơi tìm kiếm Ma Long, nhưng tìm khắp toàn bộ La Tắc A Tư mà vẫn không tìm thấy anh.
Một khắc ấy cô gần như muốn tuyệt vọng.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức và nhóm Ma tộc được tin cũng chạy tới La Tắc A Tư, bọn họ tập trung cùng nhau, sắc mặt nặng nề, lo lắng Ma Long xảy ra chuyện gì. Hiện giờ bọn họ đều biết, Ma Long và bia Mễ Nại Tư là một thể, chỉ cần còn Ma Long thì bia Mễ Nại Tư không sao, Ma giới cũng không xảy ra chuyện gì cả.
Tầm quan trọng của Ma Long không cần nói cũng biết.
Vốn cứ tưởng Du Lệ này giống như dây xích chó, Ma Long tuyệt đối sẽ không rời đi, ai ngờ chuyện vẫn xảy ra.
Họ đi tìm rất lâu, vẫn luôn không thấy Ma Long, trong lòng càng thêm nôn nóng, thậm chí có Ma tộc không kìm được bắt đầu trở nên bi quan, cứ tưởng rằng Ma giới lại phân liệt lần nữa, lại lần nữa biến thành từng khối Ma Cảnh biến mất trong không gian khác.
Cuối cùng vẫn do Mai Lợi Nhĩ suy nghĩ gì đó, bảo, “Hình như chúng ta vẫn còn chưa tìm một chỗ”
“Chỗ nào?” Đám ma sôi nổi hỏi.
“Chỗ trấn bia Mễ Nại Tư”
Sau khi nghe xong, toàn bộ ánh mắt Ma tộc sáng rực, sau đó lại không kìm được lắc đầu, A Kỳ Bác Nhĩ Đức cười khổ, “Không được, lực ;ượng bia Mễ Nại Tư quá mạnh, năm đó lúc nó biến thành mảnh nhỏ, chúng ta đều không thể tới gần được, chỉ có thể cố sức trấn áp, huống chi là hiện giờ”
Mai LỢi Nhĩ cười cười, nhìn về phía Du Lệ, “Quả thật chúng tôi không được, nhưng Anita thì có thể đó”
Du Lệ ngồi ở đó, đón tầm mắt mọi người lặng lẽ đứng lên.
Du Lệ đã rất lâu rồi không trở về dưới vực sâu kia rồi.
Dưới vực sâu đó là dưới cái hồ kia, đó là nơi trấn bia Mễ Nại Tư, nơi này ngoài cô và Ma Long ra thì không có Ma tộc nào có thể đặt chân tới được.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức đưa cô đi tới bên bờ vực, rồi dừng chân ở đó.
Nhìn mặt hồ đằng trước, Du Lệ hít sâu một hơi rồi đi xuống hồ.
Lúc chìm vào trong hồ, cô cứ tưởng mình không thở nổi, nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra hồ nước không những không ngăn cản cô, mà ngược lại cô còn có thể tự do hoạt động trong hồ, không có cảm giác thở khó khăn, khiến cô hít thở thông thuận chìm xuống tận đáy hồ.
Đáy hồ rất tối, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít cá phát sáng bơi qua.
Du Lệ bơi thẳng một mạch về trước, không rõ đi bao lâu nữa, cuối cùng cũng thấy tận sâu trong hồ kia là một bia ma cực lớn.
Như từng thấy ở Lôi Nạp Đa Nhĩ, bia ma đứng yên tĩnh ở giữa hắc ám trong hồ sâu, trang trọng nghiêm túc, trên mặt bia đen là một đám chữ màu xanh hợp thành.
Lúc nhìn thấy chữ trên mặt bia đó, cô đột nhiên rơi lệ.
Cô đi tới, vỗ nhè nhẹ lên mặt bia, nhẹ giọng nói, “Chử Hiệt, anh nên tỉnh rồi”
Ánh sáng xanh trên bia ma hơi rung rung.
“Thật xin lỗi, Ảo Phỉ Nick, em vẫn luôn không biết, thì ra ánh chính là….. bia Mễ Nại Tư”
Theo nước mắt cô chảy xuống, ánh sáng bia ma đột nhiên nở rộ sáng rực, chiếu sáng toàn bộ đáy hồ hắc ám, nơi nào có ánh sáng đi qua thì gợn sóng nước lại lay động, Du Lệ suýt nữa thì bị sóng xô áp đẩy đi ra ngoài.
Ánh sáng bia ma chậm rãi biến mất, cùng lúc ánh sáng biến mất, bia ma cũng không còn, thay vào đó là một người đàn ông đang lơ lửng giữa bóng tối.
Người đàn ông có tóc đen dài như rong biển đang phiêu lãng trong hồ nước, anh mở bừng đôi mắt màu xanh băng, dịu dàng mà chăm chú nhìn cô.
“Tiểu Lệ Chi, anh đã về”
Hoàn chính văn