An Tĩnh do dự liếc mắt nhìn An Tâm Á, cuối cùng trịnh trọng gật đầu một cái, "Vậy nhất định phải chữa trị tốt cho mẹ, con không muốn mẹ ngã bệnh. . . . . ."
Trình Quân Hạo gật đầu một cái.
An Bình dắt tay An Tĩnh, cẩn thận từng bước đi tới cửa, Bộ Phi Yên giơ lên đỡ Phó Vũ Hằng bước ra ngoài, rồi khép cửa.
An Tĩnh nhìn cánh cửa đang đóng, vẫn rất lo lắng như cũ, "Hình như mẹ bị bệnh rất nghiêm trọng, cứ cọ đầu hướng trong ngực ông ấy, ô ô. . . . . ." Cậu thành thật biểu đạt lo lắng của mình. Thái độ hiển nhiên là rất lo lắng. . . . . .
o(╯□╰)o
Chuyện này không có cách nào giải thích. Không có cách nào để thảo luận với một cậu bé sáu tuổi tư tưởng thuần khiết cái vấn đề trúng loại thuốc không hợp tuổi này được. Rất nan giải. . . . . .
Cho nên, Đêm nhìn thấy bộ dạng An Tĩnh gần như muốn bới ra một lỗ ở trên cửa để nghe động tĩnh ở bên trong, vội vàng ôm cậu lên vứt xuống trên sofa ở phòng khách, dụ dỗ nói, "Không có việc gì không có việc gì, một lúc nữa sẽ vô sự thôi, không có gì phải lo lắng. . . . . ."
An Tĩnh rất lo lắng, trên lông mi vẫn còn vướn vài giọt nước mắt, nhìn chằm chằm vào cửa, tỏ ra lo lắng.
Mọi người cũng không tiện giải thích. Bộ Phi Yên bình tĩnh quét mắt nhìn An Bình một cái, đứa nhỏ này. . . . . . So với Lẳng Lặng trưởng thành sớm hơn một chút. Sự đắc ý trong cái nhìn kia vô cùng rõ ràng. Nhóc con này thật sự là một đứa bé trưởng thành quá sớm, bình tĩnh như vậy, nhìn Lẳng Lặng của người ta mà xem thuần khiết cỡ nào, phải không? ! Cậu nha tuyệt đối không ngây thơ, không đáng yêu gì cả. . . . . .
An Bình đằng đằng sát khí quét mắt một cái, Bộ Phi Yên cười như không cười dời ánh mắt đi chỗ khác.
Đứa bé xấu tính này, rất thú vị. . . . . .
Phó Vũ Hằng âm thầm thương cảm cho mình, vừa mặc quần áo vào, vừa bị bốn người lớn nhỏ cùng nhau nhìn chằm chằm. An Bình đằng đằng sát khí, An Tĩnh hoài nghi sầu lo, Bộ Phi Yên và Đêm thì híp mắt, theo dõi anh ta, thản nhiên nói: "Có thể nói cho chúng ta biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì không? !"
Giọng điệu này có ý tuyệt đối không cho cự tuyệt, tràn đầy sự ngang ngược, sát khí cùng khí phách Bộ Phi Yên đã bị ẩn đi trước đó hoàn toàn hiện ra, Đêm cũng không tỏ ra dễ chịu hơn, Phó Vũ Hằng có cảm giác không thoải mái khi nhìn vào bọn họ, còn có cả ánh mắt muốn làm thịt mình của đối phương kia nữa, vẫn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.
Anh ta ngẩn người, nuốt nước miếng một cái, "Chuyện này. . . . . . Tuyệt đối không phải do tôi làm, tôi cũng là bị hiểu lầm . . . . . ." Anh ta vuốt khuôn mặt vốn rất anh tuấn nhưng giờ đã bị đánh tới tả của mình, bất đắc dĩ nói: "Tôi bị một người phụ nữ tính kế, đến khi chúng tôi tỉnh lại thì đã thành ra như vậy rồi, nhưng mà tôi với Tâm Á cái gì cũng chưa có xảy ra, vừa mới tỉnh lại Trình Quân Hạo đã tới rồi. . . . . ."
An Bình lạnh lẽo cười một tiếng, từ trong điện thoại di động lấy ra một tấm hình, đưa cho Phó Vũ Hằng nhìn, "Có phải là cô ta hay không? !"
Phó Vũ Hằng trợn to hai mắt, "Đúng, chính là cô ta, cô ta hạ thuốc tôi, cả người tôi lúc đó như nhũn ra, sau đó hôn mê, cả người không còn chút sức lực nào. . . . . ."
Quả nhiên là Lâm Khả Nhân? ! An Bình lạnh nhạt cười một tiếng, cho dù lần này mà Trình Quân Hạo cũng bỏ qua, cậu cũng sẽ không thể dung túng người đàn bà này lần nữa. Quá mức đáng hận. . . . . .
Mẹ vẫn luôn thiện lương, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ đi tính kế hãm hại người khác, nhưng lại năm lần bảy lượt bị bắt cóc, bị uy hiếp, bị bắt gian tại giường, mối thù này nói một ngày cũng nói không hết.
Nhìn ánh mắt âm lãnh của cậu, Phó Vũ Hằng giật mình, không dám nói một tiếng nào nữa, tại sao anh ta chưa bao giờ biết được rằng trong ánh mắt của một đứa bé cũng có thể có thứ như vậy, lạnh lẽo, lạnh lẽo khủng khiếp, làm cho người ta khiếp sợ. . . . . .
Phó Vũ Hằng che mặt mũi anh tuấn đang sưng vù của mình lại, hơi có chút chút bất đắc dĩ, thật là nhặt đồ bậy dễ bị ăn đòn. . . . . . Anh ta lại nhìn An Bình An Tĩnh một cái, hai cái đứa bé này là con của Trình Quân Hạo và An Tâm Á sao? Sinh đôi? ! Dáng dấp rõ ràng là cùng một khuôn với Trình Quân Hạo. . . . . .
Phó Vũ Hằng thở dài một hơi, xem ra mấy điều trên tin tức nói là sự thật, hai người bọn họ là yêu nhau, có làm thế nào cũng không đoán ra được, mà ngay cả con cũng sinh rồi, còn lớn như vậy? !
Xì căng đan bát quái lần trước không phải là nói đến sự tích ly kỳ bảy năm trước của bọn họ ư, thế mà lại hoàn toàn là thật. . . . . . Mà thực hư tình cảm bên trong lại sâu như vậy, còn thêm cả hai đứa con, Phó Vũ Hằng thật sự chịu kích thích rất lớn. Tình cảm dành cho An Tâm Á cũng đã chết một nửa.
Trình Quân Hạo đối với An Tâm Á như thế nào, anh không chỉ thấy được mà còn chân chân thật thật cảm nhận được, còn cảm nhận được quả đấm tức giận của đối phương, dù không cam lòng từ bỏ ý định thì cũng phải chết tâm.
Huống chi, người ta còn có hai đứa con trai đáng yêu như vậy.
Phó Vũ Hằng vì mình mặc niệm, tóm lại, kết cục của chuyện tình này thật quá mức khó coi, quá mức đau buồn. . . . . .
Phó Vũ Hằng nghi ngờ hỏi, "Người phụ nữ này vì sao lại phải đối với tôi và An Tâm Á như vậy ? Tôi không hiểu. . . . . ."
An Bình lạnh lùng cười một tiếng, "Người cô ta tính kế là mẹ tôi, không liên hệ gì tới chú, tóm lại, chú là bị liên lụy thôi, xin lỗi, tôi sẽ làm cho Trình nhị thiếu nói xin lỗi với chú. . . . . ."
o(╯□╰)o
Cuối cùng lại đem người không có quan hệ gì tới chuyện nhà mình đánh thành như vậy, cũng quá thảm, nhưng cũng rất phù hợp với phong cách của Trình Quân Hạo.
Phó Vũ Hằng lặng yên.
Bộ Phi Yên bật cười, từ trong lòng ngực móc ra một chai thuốc đưa cho Phó Vũ Hằng, "Bôi vào đi, ngày mai sẽ thấy hiệu quả. . . . . ."
Phó Vũ Hằng thận trọng nhận lấy, cảm giác mấy người đàn ông này không dễ chọc.
Đêm cũng rất vui sướng cười lên khi nhìn thấy người khác gặp họa, nhìn về phía gương mặt này của Phó Vũ Hằng, liền thầm dễ chịu. Xem ra Trình Quân Hạo ngó vậy mà cũng rất trẻ con lại còn rất nóng tính nữa chứ , không phải sao? !
"Nhưng nhất định cũng là do tự bản thân anh rước lấy thôi, nếu không làm sao có thế đến phiên anh bị người ta lừa tới nơi này? !" Đêm rất không có nhân tính nói.
An Bình quay đầu lại trừng mắt nhìn anh ta, khóe miệng khẽ co quắp, câu này rõ ràng là đang nói anh ta có ý đồ đối với mẹ.
Trên trán Phó Vũ Hằng lập tức rịn đầy mồ hôi, thận trọng ngó chừng nhìn An Bình, đúng lúc gặp phải ánh mắt của cậu, Phó Vũ Hằng ngẩn ra, nhìn An Bình cười như không cười, biểu tình sáng tỏ, Phó Vũ Hằng thật vô cùng xấu hổ.
Mẹ nó, ngay cả con trai của An Tâm Á cũng mạnh như vậy, anh đã hoàn toàn không chơi nỗi, cộng thêm Trình Quân Hạo vô cùng cường đại nữa. . . . . . Tâm đã chết hoàn toàn rồi! Anh bi phẫn bắt đầu bôi dược cao lên trên mặt mình, thuốc cao này đúng là tốt, thoa lên một lát liền từ từ cảm thấy tác dụng, vết sưng cũng tiêu bớt.
Bộ Phi Yên bình tĩnh vỗ vỗ bả vai An Bình, "Nhóc con, đối với Trình Quân Hạo, cậu nên có chút lòng tin, rốt cuộc thì hắn ta cũng là cha cậu, lại yêu mẹ cậu, chuyện này cứ giao toàn quyền cho hắn đi, hắn cũng đã nói sẽ cho cậu một đáp án không phải sao? !"
An Bình bình tĩnh gật đầu một cái, mắt khép hờ. Âm thầm suy nghĩ, có lẽ thật sự cậu cũng nên cho Trình Quân Hạo một chút lòng tin.
Bộ Phi Yên cùng Đêm cuối cùng cũng yên tâm, đứa bé này, sợ nhất là cậu nhóc sẽ để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.
Bộ Phi Yên cùng Đêm liếc mắt nhìn nhau, nhìn hai đứa bé này như vậy họ không yên lòng lắm, bọn họ quyết định để cho bọn nó sớm một chút tiếp xúc với súng ống đạn dược mà thêm mấy cái khác nữa cũng tốt, An Bình quá cần cảm giác an toàn.
"Tâm Á, tình yêu của anh . . . . . ." Trình Quân Hạo khàn giọng nỉ non, không dám làm động tác quá mạnh, mới vừa rồi lúc An Bình An Tĩnh còn ở đây, cô đã không an phận cái đầu nhỏ cứ chui vào trong lòng anh, giống như một con mèo nhỏ, mời gọi khiến cho người anh em của anh đã không muốn an phận rồi, nhưng trong lòng vẫn cố gắng chịu đựng dục hỏa, còn phải an ủi hai bảo bối nhỏ trước đã, vừa rồi Trình Quân Họa thật sự rất muốn nổi điên. . . . . .
Cũng may là An Tĩnh rất dễ đối phó, dụ dỗ hai cái liền đi ra ngoài, nếu không nhất định anh sẽ hỏng mất, mất thể diện ở trước mặt con trai, thật sự là. . . . . . Mồ hôi tí tách tí tách rơi. . .