Dạ Thập Tam khẽ thở dài, hai cậu bé này quá ưu việt rồi, biết là hạt giống của Trình Quân Hạo, hắn liền bi phẫn không dứt, con bà nó, người này vô duyên vô cớ lại có được hai đứa con thiên tài, thật làm cho hắn cực kỳ khó chịu cùng ghen tỵ.
Ô ô, mà cón chưa kể đến hai đứa trẻ này đối với cha chúng trung thành tuyệt đối, điều này làm hắn càng thêm khó chịu, a a. . . . . . Nếu hắn cũng có hai đứa con trai tốt như vậy thì hạnh phúc biết mấy, chỉ là, nghĩ lại, có thể thu làm đồ đệ không tồi. . . . . .
Dạ Thập Tam nhìn hai đứa bé nghĩ ngợi.
"Pằng. . . . . ." An Bình viết xong bản thảo, mặt nghiêm lại phân phó Dạ Thập Tam: "Công bố ra ngoài cho tôi, giống như lần trước, chẳng qua tôi muốn tin tức phải được đặt ở trang đầu, thay đổi cách nhìn của mọi người, lần trước thể hiện sự bi thương chia lìa, lần này, là sự ấp áp khi hòa hợp, tranh thủ đem chuyện mẹ cùng ông ấy gặp lại viết lên khiến cho mọi người cảm động. . . . . ."
". . . . . ." Dạ Thập Tam trợn to hai mắt, sửng sốt ba giây, lập tức hướng Trữ Trữ dựng lên ngón tay cái: "Cậu quá xuất sắc. . . . . ."
Trữ Trữ này ngay cả mẹ mình cũng tính toán ở bên trong, quá giỏi rồi, hắn cái danh sư phụ này không có quan hệ máu mủ gì không nên đắc tội cậu thì tốt hơn, ngộ nhỡ ngày nào đó hắn bị liệt vào danh sách đen, đem hắn biến thành nghèo rớt mồng tơi, liền tiếc nuối không thôi. . . . . . Ô ô, Dạ Thập Tam bi phẫn rời đi, hỏa tốc đi làm việc, một mặt hướng cậu khoát khoát tay: "Bảo bối ngoan, hẹn gặp lại sau giờ tan học. . . . . ."
". . . . . ." An Bình lặng yên.
An Tĩnh cười trộm: "Anh hai, anh nói thử, yêu sách lần này, ông ấy có thể hoài nghi chúng ta hay không. . . . . ."
"Nếu có hoài nghi cũng tốt. . . . . ." An Bình hì hì cười: "Nếu ngày hôm qua ông ấy nổi lên lòng nghi ngờ, nhất định sẽ hoài nghi, nếu là có đem lòng sinh nghi, ông ấy nên hoài nghi là mẹ mới đúng. . . . . ."
". . . . . ." An Tĩnh lặng yên, vì mẹ mặc niệm, nhìn ánh mắt nham hiểm của anh hai, cũng có thể đoán được tình cảnh bi thống mẹ. Thế nhưng vẫn có một phần nhỏ nhỏ một chút cảm thấy vui sướng khi có người gặp họa?!
An Tâm Á bối rối không chịu nổi, Trình Quân Hạo không nói lời nào kéo cô lên xe, chở cô đi đến một nhà hàng ăn cơm, một cái bàn nhỏ, hai chỗ ngồi, chiếc bàn nhỏ là dùng rèm thủy tinh ngăn cách thành một không gian riêng biệt, rất mờ ám, tầm nhìn cũng rất tốt, người khác cũng có thể mơ hồ nhìn thấy bọn họ.
An Tâm Á cả người không được tự nhiên, cực kỳ khó chịu, cảm giác anh ta tâm không tốt.
"Chọn món ăn. . . . . ." Trình Quân Hạo nhận lấy thực đợn do phục vụ viên đưa cho anh lại kín đáo đưa cho An Tâm Á.
An Tâm Á giận, tức giận: "Ngại quá, Tổng giám đốc Trình, tiểu nữ xuất thân bình dân, chưa từng tới ăn một nơi cao cấp như vậy, làm sao biết chọn món ăn, sợ lại làm ra chuyện cười. . . . . ."
Trình Quân Hạo mày nhăn lại, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà nói: "Thật sao, nói cũng phải, vậy thì trên thực đơn tất cả các món mỗi món lấy một phần. . . . . ."
". . . . . ." An Tâm Á tức giận im lặng, choáng nha, ỷ có tiền phải không?! Cô là không có tiền để ỷ vào thì thế nào?!
Phục vụ viên hiển nhiên nhìn ra hai người không được tự nhiên, vội vàng nở nụ cười: "Tiên sinh tiểu thư từ từ gọi món cũng được, bàn bạc thật tốt rồi sau đó gọi tôi lần nữa cũng không sao. . . . . ."
Trình Quân Hạo lại cười: "Không cần đi, theo như tôi mới vừa nói mà làm. . . . . ."