"Cảm ơn mọi người đã đón xem chương trình ‘Đêm sắc khôn cùng” kỳ này. Tôi là người dẫn chương trình Tô Đế. Bây giờ là tiết mục cuối cùng - cũng chính là tiết mục mà mọi người mong chờ nhất. Xin mời ông chủ của ‘Diễm’ – Ngài Phương Đông Dạ. . ."
Nhạc Diễm ngồi xem TV, đang mơ mơ màng màng, ngủ gật, nghe đến từ ‘Diễm’ liền nhạy cảm mở to mắt. Lúc nhìn thấy Phương Đông Dạ trên TV, thân thể nho nhỏ của cậu bé run lên. Nhìn chằm chằm khuôn mặt kia không rời mắt. Cậu có một linh cảm mãnh liệt, người kia chính mình là cha của mình! Cậu nhìn người đàn ông đẹp trai, trông thật cơ trí trong TV, ánh mắt hiện lên tia kích động vô cùng. . .
"Tiết mục kỳ này đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã theo dõi chương trình. Hẹn gặp lại chương trình lần sau!"
"Tạm biệt!"
Người dẫn chương trình Tô Đế lưu luyến, như không nỡ kết thúc chương trình, mà Phương Đông Dạ còn lại có chút vô lực. Năm năm rồi, mình lại giống như kẻ ngốc, liên tiếp xuất hiện trước truyền hình, thậm chí còn tự mình phát hành ra chương trình ‘Đêm sắc khôn cùng’ này, với hy vọng có thể có được tin tức của cô gái kia. Nhưng, chương trình này, ngoài nhận được hiệu suất ngày càng cao, ‘Diễm’ kinh doanh ngày càng tốt, bản thân càng ngày càng được nhiều người biết đến ra, thì tin tức về cô gái kia một chút cũng không có.
Nhiều hôm nghĩ về cái đêm đó, nửa đêm đang ngủ anh giật mình tỉnh giấc. Nhưng khi tỉnh lại, lại chỉ là sự tịch mịch đến vô cùng… Đêm hôm đó vốn chỉ là một chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Lúc mới bắt đầu, anh cứ tưởng rằng, vì cô gái kia đột ngột biến mất, làm cho anh phẫn nộ mà thề rằng, phải tìm bằng được cô. Nhưng, dẫn dần đã khác?
Nếu như chỉ là tức giận, thì năm năm rồi, cũng nên hết giận rồi? Nhưng, quyết tâm tìm cô vẫn không hề thay đổi hay suy giảm. Sau khi tìm được cô sẽ thế nào đây? Anh cũng từng tự hỏi mình. Mới bắt đầu, anh không có đáp án, nhưng đến bây giờ thì anh biết rồi. Tìm được cô, anh sẽ mặc kệ sống chết, buộc chặt cô bên người mình, không cho đi đâu cả. Tránh cho chính mình lại không tìm được.
Đáp án thật dọa người! Khi nghĩ ra đáp án này, chính anh cũng thấy hoảng sợ. Anh là một người bá đạo, có tính chiếm hữu cao. Anh rất ít khi quan tâm đến chuyện gì hay vấn đề gì. Nhưng, chỉ cần anh quan tâm, tuyệt đối sẽ làm đến cùng.
Phương Đông Dạ nghĩ đến việc mình vì tìm người, mà suốt ngày phải xuất hiện trên TV, trong lòng có chút bực mình. Anh xúc động đứng dậy đi ra ngoài. Anh nhất định phải tìm bằng được cô gái kia, đến lúc đó không bao giờ nữa xuất hiện ở cái nơi chết tiệt này nữa…
...
"Diễm, con tới xem giúp mẹ một chút, việc nào được hả?"
Vô Ưu đang ngồi chỗ bàn ăn, cầm tờ báo xem tin tức tuyển dụng nói. Mà Nhạc Diễm vì lần đầu thấy cha, nên hai tròng mắt vẫn đang kích động đỏ bừng, nhìn chằm chằm TV. Mặc dù trong TV không còn hình ảnh Phương Đông Dạ, nhưng cậu bé vẫn ngẩn người nhìn không chớp mắt.
"Diễm! Diễm!"
Vô Ưu lại gọi, thấy Nhạc Diễm vẫn không để ý, cảm thấy hơi kỳ quái, nên đi tới. Chứng kiến bộ dáng đang ngẩn người, ngây ngốc của Nhạc Diễm, thật sự là trăm năm khó thấy qua, cô không nhịn được nhìn theo. Thì ra là tin tức tuyển dụng.
"Tuyển dụng. Tập đoàn cần tuyển dụng. Không cần kinh nghiệm. Có thể có con. Tiền lương một vạn. Yêu cầu: nữ, tốt nghiệp đại học năm năm trở lên, cao khoảng m. Người tham gia ứng tuyển xin mời mang sơ yếu lí lịch đến tổng công ty phỏng vấn, có ảnh kèm theo”.
“Trời ạ, cái công việc này thật tốt, quả thực là dành cho mẹ mà. Ha ha, Đúng là ông trời cũng giúp ta."
Nhạc Diễm đã sớm hoàn hồn, nhưng vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm tin tức tuyển dụng. Vô Ưu thì như nhặt được của quý, trong khi cậu bé lại như đang nghĩ ngợi.
Cái đầu nhỏ bé của Nhạc Diễm chuyển động rất nhanh, liền đem chương trình vừa xem, kết nối lại với tin tuyển dụng này. Trong thời gian ngắn ngủi, cậu liền đưa ra kết luận: người đàn ông tên Phương Đông Dạ kia đích thị là cha của cậu. Mà người ta làm như vậy cũng là vì mẹ mình.
"Mẹ, mẹ có biết người tên Phương Đông Dạ không?"
"Phương Đông Dạ à, chưa từng nghe qua."
Nhạc Diễm nghe được đáp án, lại vội vàng đưa hỏi một vấn đề khác:
"Mẹ, mẹ không biết cha con là ai đúng không?"
"Sao con biết?"
Vô Ưu vừa nói xong, thì cũng biết mình lỡ mồm. Nói như vậy không phải là cậu bé đã đoán ra rồi sao? Như vậy nhất định sẽ bị cười chết mất. Cho nên vội vàng chữa lại nói:
"Khụ khụ, nói cái gì, mẹ đương nhiên biết chứ. Mẹ sao lại không biết được. Chẳng qua là mẹ không nói cho con thôi."
Nhạc Diễm không thể để ý tới sau đó cô nói gì nữa, mà lại càng khẳng định như đinh đóng cột: mình đã tìm được cha. Người đàn ông tuấn mĩ Phương Đông Dạ kia. Chính xác là cha mình. Về phần rốt cuộc bọn họ vì nhân duyên gì mà sinh ra cậu, bất luận là tình một đêm, hay là đánh bậy, đánh bạ cũng được. Dù sao trên thực tế, bọn họ cũng là hai người không hề quen biết nhau, nhưng vì một lý do nào đó mà có cậu.
Hỏi mẹ chắc chắn là không có được đáp án rồi, có lẽ phải hỏi đương sự kia mới nhanh ra đáp án.
"Ai nha, lúc nãy mẹ quên ghi điện thoại liên lạc rồi. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ô ô. . ."
Nhạc Vô Ưu đột nhiên kêu lớn. Ánh mắt Nhạc Diễm lúc này hiện lên một tia giảo hoạt, cười nói:
"Không sao, tin tuyển dụng này sẽ phát lại. Mẹ chú ý xem là được rồi. Tuần này, mẹ nhân tiện liên hệ tìm trường họp cho con đi."
"Chuyện đó hả, không phải là tìm trường học tốt cho con sao. Ngày mai mẹ sẽ đi tìm trường cho con. Sau đó tìm địa chỉ công ty kia, cuối tuần sau là có thể đi làm rồi. Lo xong trường học cho con, lúc con đi học thì mẹ cũng đi làm luôn rồi. Ha hả, quả thực là quá thuận lợi nha."
Nhạc Diễm nhìn mẹ thao thao bất tuyệt, tưởng tượng ra viễn cảnh tốt đẹp của hai mẹ con, không nhịn được liền lắc đầu. Mẹ ngốc như vậy, không biết sau khi cha gặp được, có khỏi hối hận vì đã tìm mẹ nhiều năm như vậy rồi không đây?
"Con đi ngủ trước đây. Mẹ ngủ ngon."
Khoát tay xong với Vô Ưu, Nhạc Diễm về phòng mình, mở túi, lấy ra một cái máy tính nhỏ, sau đó ngón tay rất linh hoạt, mua như bay trên bàn phím. Lúc cậu dừng lại, trên màn hình là tư liệu về Phương Đông Dạ.
Phương Đông Dạ - nam - tuổi.
Là ông chủ của tập đoàn quốc tế ‘trụ’. Đồng thời sở hữu ‘diễm’, ‘mị’, ‘hoặc’, ‘thần’, cùng mấy trăm nhà cao tầng, đặt tại các nơi trên thế giới.
Là người luôn luôn kín tiếng, nhưng từ năm năm trở lại đây, đột nhiên xuất hiện liên tiếp trên truyền thông. Hơn nữa, đáng nói nhất, chính là bản tin tuyển dụng kỳ dị của công ty. Nhìn vào đó, có thể kết luận, mục đích của anh chính là đang tìm người nào đó.
Tin tức khác không rõ. . .
Nhạc Diễm nhìn tư liệu này, cảm thấy rất hứng thú, mặt lộ ra nụ cười. Ngay cả ‘trong suốt’ cũng chỉ có được ngần đó tư liệu, xem ra, cha cậu đúng là một người thần bí, sâu không lường được, là một người đàn ông rất giỏi đi. Nghĩ như vậy, trong lòng lại dấy lên một cảm giác kiêu ngạo.
‘trong suốt’ là một trang tìm kiếm lợi hại ngang với tố chức cục điều tra liên bang Mỹ. Tìm kiếm tư liệu ở đây, đầy đủ hơn bất kì chỗ nào. Nhạc Diễm phát hiện ra trang này từ nửa năm trước, từ lúc đó không thèm tìm kiếm tư liệu ở chỗ khác nữa. Mua đồ vật cần khảo sát ba nơi, mà ‘trong suốt’ chính là nơi tốt nhất, mà Nhạc Diễm đã khảo sát trong N chỗ mới tìm ra.
Trang tìm kiếm ‘trong suốt’ chưa từng làm cho cậu bé thất vọng, nhưng lần này lại làm cho cậu bé vô cùng thất vọng. Xem ra, muốn có thông tin, thì phải dựa vào chính mình đi thăm dò rồi. Có lẽ ngày mai phải trực tiếp đi gặp Phương Đông Dạ, rồi nói: "Xin chào, nếu như không nhầm, người hẳn là cha của cháu." Ý tưởng này quá được đi. Nghĩ như vậy, tay chân Nhạc Diễm có chút ngứa ngáy, muốn đi luôn, trong lòng không thể chờ được.