.
Ngày hôm sau, khi ba người đến địa điểm tụ tập, nội tâm học trưởng hỏng mất.
Bởi vì Tô Bạch và Lâm Tiêu vậy mà ăn mặc giống nhau như đúc, hai soái ca phong cách khác biệt cùng đi trên đường như thế, quả thực không thể gây chú ý hơn được nữa.
Tô Bạch còn thường xuyên nhìn trộm Lâm Tiêu một cái, xong lại nhìn chính mình, rồi cúi đầu vẻ mặt ngọt ngào cười ngây ngô.
Học trưởng: …
Lâm Tiêu hướng học trưởng chào hỏi, tươi cười sáng lạn, ánh mắt âm trầm, hiệu quả thị giác vô cùng giống tâm thần phân liệt: Chào học trưởng.
Học trưởng xấu hổ gật đầu, nhịn không được dùng ngữ khí đùa giỡn thử Tô Bạch: Ôi chao, quần áo đôi, đây là bạn trai em?
Tô Bạch thành thật nói: Cậu ấy không phải bạn trai em.
Học trưởng tức khắc yên lòng, thở phào.
Tô Bạch nghiêm cẩn nói bổ sung: Em đang đơn phương theo đuổi cậu ấy, cậu ấy là bạn trai tương lai của em.
Lâm Tiêu ở trong lòng bay lên trời chui xuống đất lăn lộn vài vòng, sướng đến mức chân liêu xiêu, trên mặt vẫn duy trì trầm ổn bình tĩnh.
Học trưởng không cam lòng nhìn Lâm Tiêu một cái, đen mặt không nói.
Thời gian phim bắt đầu chiếu là buổi chiều, ba người đầu tiên tới hàng cơm ở tầng dưới rạp phim ăn uống.
Học trưởng đưa thực đơn cho Tô Bạch, nói: Tô Bạch, em chọn đi.
Tô Bạch cúi đầu nhìn thực đơn, hỏi: Học trưởng thích ăn cái gì?
Học trưởng lòng mang ý xấu đáp: Em thích ăn cái gì, anh thích ăn cái đó.
Tô Bạch còn chưa kịp nói gì, Lâm Tiêu đã mặt không biểu tình cầm thực đơn trong tay cậu, một hơi chọn một vài món, rồi mới khí phách mười phần gấp thực đơn lại, nói: Thế là được rồi, Tô Bạch thích ăn gì em đều biết.
Tô Bạch thành thật gật đầu: Cũng đúng.
Học trưởng cưa trai không thành, ngược lại đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nhét đầy một mồm thức ăn cho chó, trái tim rỉ máu.
Qua một lát, đồ ăn được bưng lên, ba người an tĩnh ăn ăn, trong lúc đó học trưởng và Lâm Tiêu luôn có ý muốn dùng ánh mắt giết chết đối phương, không khí vô cùng tồi tệ.
Lúc này, Tô Bạch vốn chẳng có cảm ứng gì với bầu không khí đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tiêu, bất mãn nói: Cậu xem cậu này, lại kén ăn.
Lâm Tiêu gạt gạt rau trong bát ra ngoài: Tôi không thích ăn rau dưa.
Tô Bạch nâng đũa gắp đồ ăn vào trong bát Lâm Tiêu, lời nói thấm thía: Một chút cũng không ăn là không được, phải ăn mỗi thứ một ít, dinh dưỡng mới đầy đủ, mẹ cậu còn cố ý dặn tôi, để tôi chú ý việc ăn uống của cậu.
Lâm Tiêu cười xấu xa: Được, tôi ăn là được chứ gì, cậu đút cho tôi đi.
Học trưởng: Khụ.
Tô Bạch hào phóng gắp một miếng rau đưa đến bên miệng Lâm Tiêu, vừa đút vừa lải nhải: Đã lớn đến thế này rồi, lại còn bắt người ta đút cho như trẻ con vậy.
Lâm Tiêu ánh mắt chuyên chú: Ở trước mặt cậu tôi vĩnh viễn chỉ là trẻ con.
Học trưởng: Khụ khụ.
Không khí rõ ràng ái muội không thể chịu được, nhưng Tô Bạch tràn đầy đầu óc đều là nhân cơ hội đút cho Lâm Tiêu ăn rau nhiều hơn, vì thế lại gắp mấy gắp rau tinh thần hăng hái mà đút.
Lâm Tiêu ăn đến mức mặt tái đi, ừng ực ừng ực uống non nửa cốc nước, trêu đùa: Tôi vì cậu ăn nhiều rau như thế, không khen thưởng tôi chút sao?
Học trưởng: Khụ khụ khụ.
Tô Bạch theo quán tính gắp một miếng gà hầm đút cho Lâm Tiêu, nói: Khen thưởng.
Lâm Tiêu cảm thấy mỹ mãn mà ăn, lại chỉ nồi thịt kho: Cái kia cũng muốn.
Tô Bạch thành thạo gắp một miếng thịt kho bỏ vào miệng Lâm Tiêu, rồi mới ngốc manh xụ mặt nói: Hai miếng thịt, một miếng rau.
Lâm Tiêu ôn nhu nói: Được thôi, chỉ cần cậu tự tay đút, thuốc chuột tôi cũng ăn.
Tô Bạch lắc đầu nguầy nguậy: Thuốc chuột tôi không đút.
Lâm Tiêu: Phốc.
Tú ân tú ái đến mức người phục vụ đi ngang qua cũng nhịn không được nhìn chằm chằm, bản thân Tô Bạch lại không phát giác tí nào.
Học trưởng khụ đến trời sụp đất nứt: Khụ khụ khụ khụ khụ!
Tô Bạch kinh ngạc nhìn hắn: Học trưởng có chuyện gì thế?
Học trưởng hữu khí vô lực chỉ chỉ xương sườn trước mặt Tô Bạch: Anh muốn ăn cái kia.
Còn trông cậy Tô Bạch thuận tay gắp cho mình cái gì.
Nhưng Tô Bạch không vội không vàng bưng đĩa xương sườn trước mặt mình lên, dịch đến trước mặt học trưởng, ngượng ngùng nói: Để xa quá, học trưởng anh ăn nhiều một chút.
Học trưởng trái tim tan vỡ: …
Sau khi ăn cơm, học trưởng bị ngược đến thương tích đầy mình lấy cớ đau bụng đi trước.
Tô Bạch tìm được hai cái ghế nhỏ trong khu chờ rạp chiếu phim, cùng Lâm Tiêu ngồi xuống, suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nói: Cửa hàng ăn lúc nãy có phải có đồ gì không sạch không?
Lâm Tiêu chiến thắng tình địch tâm tình rất tốt lắc chân: Không thể nào.
Tô Bạch lo lắng nói: Nhưng học trưởng ăn xong thì đau bụng, nhỡ chúng ta cũng bị thì sao.
Lâm Tiêu: …
Tô Bạch lấy ra một bịch giấy đưa cho Lâm Tiêu: Cậu cầm đi, chờ lát nữa lỡ đâu đi WC thì lấy ra dùng, tôi ở đây còn bịch nữa.
Lâm Tiêu phì cười khì khì: Anh ta không phải đau bụng.
Tô Bạch vẻ mặt mộng bức: Thế anh ấy lừa chúng ta làm gì?
Lâm Tiêu hung hăng xoa nhẹ đầu Tô Bạch, vừa yêu vừa hận nói: Cậu sau này cách xa anh ta một chút là được, cái đồ thiểu năng trí tuệ này.
Tô Bạch rầu rĩ cúi đầu: Chỉ số IQ của tôi là lận đó…
Lâm Tiêu rũ mắt nhìn cậu, khóe miệng ẩn chứa ý cười.
Dù thế thì vẫn là thiểu năng trí tuệ.